THẦM YÊU: QUẤT SINH HOÀI NAM

Kéo dài đến sau Tết, mẹ Lạc Chỉ mới quyết định theo chú Trần về quê ở Quảng Tây.

Lạc Chỉ không cần bận tâm đến việc sắp xếp đồ đạc. Mẹ luôn rất giỏi trong việc lo liệu cuộc sống. Đêm 30 khi cô về đến nơi, căn nhà đã trống đi một nửa.

Vẻ bồn chồn và ngượng ngùng của mẹ khiến Lạc Chỉ muốn bật cười. Kỳ nghỉ hè năm thứ Hai đại học cô đi thực tập nên không về nhà, Lạc Dương nói, mẹ cô đã gọi cho mẹ anh liên tục, lần nào cũng hỏi: “Có phải vì em đi cùng anh Trần khiến con bé cảm thấy gia đình sụp đổ, trong lòng khó chịu nên không muốn gặp em nữa?”

Cách nghĩ này khiến Lạc Chỉ dở khóc dở cười. Thế nên nhân dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cô vội vã về nhà cho mẹ bớt lo.

“Con có nhiều việc cần làm lắm mẹ à. Với lại đến học kỳ sau rồi, rất nhiều sinh viên cũng không về nhà vào kỳ nghỉ. Có vài người đi thực tập, một số khác chuẩn bị thi cử, chuẩn bị du học, nói chung ai cũng có chí hướng của mình. Mẹ nghĩ nhiều quá, con đâu có còn là trẻ con.”

Cô vừa nói vừa quan sát nhà mình. Bên trong vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, đến vị trí của những món đồ sắp xếp trên mặt bàn cũng không có dấu hiệu xê dịch.

“Căn nhà này mẹ định thế nào?”

“Ở Quảng Tây chú Trần con cũng có nhà riêng, đủ cho hai người ở. Lúc trước mẹ có tới mấy lần, dọn dẹp sắp xếp xong hết rồi.”

“Thế nhà này hay là bán luôn đi?”

“Nói vớ vẩn gì đấy? Nhà này để lại cho con,”

“Cho con?” Lạc Chỉ bối rối, “Tốt nghiệp xong chắc chắn con sẽ không về quê. Nhà cũ thế này có để lại cũng chẳng có mấy cơ hội tăng giá, lỡ sau này phải giải tỏa thì phiền lắm.”

Mẹ Lạc Chỉ đang làm mì vằn thắn, nghe cô nói vậy thì trầm mặt: “Cho thuê cũng được, nhưng không thể bán.”

“Tại sao thế ạ?”

“Đây là nhà bà ngoại để lại cho con.”

Lạc Chỉ giật mình, chiếc bánh còn nóng hổi vừa đưa đến miệng suýt chút nữa làm bỏng lưỡi. Cô chưa từng nghĩ xem căn nhà nhỏ này từ đâu mà đến. Sau khi bố mất, hai mẹ con dọn khỏi nhà bà nội, ở nhà bà ngoại một thời gian thì chuyển đến đây. Những chuyện khác cô không nhớ được, chỉ biết từ lâu bản thân đã coi sự tồn tại của nơi này là một điều hiển nhiên.

Lạc Chỉ vẫn biết bà ngoại thực ra là một người trong nóng ngoài lạnh. Tiếc là khi còn bé cô không hiểu chuyện, nhìn người chỉ thấy bề ngoài, còn cho rằng bà ngoại không thích bố nên chẳng cho họ vào nhà, là một bà lão đáng sợ.

Khi cô trưởng thành và hiểu được con người thật của bà lão đáng sợ đó thì bà đã không còn trên đời.

Trước đây cô nói với Lạc Dương rằng mình không thân thiết với bà ngoại, còn hỏi anh bà là người thế nào. Lạc Dương chẳng hề biết, lễ tang của bà ngoại không phải là lần đầu tiên cô bước vào căn nhà lớn đó.

Thực ra, một bà lão dù có ghê gớm nghiêm khắc đến đâu cũng có một mặt mềm yếu. Bà đuổi cô con gái dám chống đối gia đình để cưới một anh công nhân quèn dưới quê, nhưng không nhẫn tâm mãi được. Lạc Chỉ nhớ mình từng được mẹ dẫn về nhà bà ngoại một cách lén lút như đi ăn trộm, khi đó cô còn hứa nhất định sẽ không nói cho ai. Về sau chẳng biết thế nào mà bố lại biết, gọi điện thoại tới nhà bà, hẹn đến đón cô.

Khi đó, khuôn mặt bà ngoại trông âm u như sắc trời hôm ấy.

Ngày ấy, chính là ngày mà bố cô qua đời vì sự cố máy móc. Một đêm tuyết rơi đầy trời.

Hơn nửa năm sau ngày đó, Lạc Chỉ vẫn còn nhớ rõ trận cãi vã trong nhà. Bà nội nổi giận, đổ trách nhiệm về cái chết của bố lên đầu mẹ, bảo rằng mẹ có tướng sát phu. Mẹ làm ầm ĩ ở nhà máy, gần như phát điên sau khi có bản báo cáo giám định sự cố, còn bị người khác chèn ép, bị bố của Thịnh Hoài Nam thuê đầu gấu đến uy hiếp. Hai mẹ con cứ quanh quẩn ở gần nhà bà nội, cuối cùng bị mấy người cô đuổi đi.

Lạc Chỉ tự nhìn lại bản thân mình của lúc này, và người phụ nữ trung tuổi đang cúi đầu làm sủi cảo kia. Cô chợt cảm thấy mơ hồ, không biết có phải mình đã nhớ nhầm hay không, liệu có phải những chuyện đó chưa bao giờ xảy ra hay không?

Mẹ cô cũng chẳng phải một người phụ nữ hiền lành đơn giản, những gian truân của cuộc sống đã tôi luyện nên phần tính cách ghê gớm chua ngoa của bà. Hồi ấy, khi biết con gái chơi với Thịnh Hoài Nam trong đám cưới, mẹ đã tát Lạc Chỉ mạnh đến mức khiến cô ngã ra đất.

Cuộc đời chưa bao giờ đối xử tốt với người phụ nữ này. Trong một khoảng thời gian dài, mẹ phải đèo bòng một đứa con thơ dại, thực sự phải học hỏi quá nhiều thứ.

Nhưng khi nhắc đến bà ngoại, Lạc Chỉ luôn nhớ kỹ một chuyện.

Trên con đường đầy bụi đất, bà lặng lẽ dắt tay cô đi dưới ánh mặt trời gay gắt.

Lạc Chỉ không còn nhớ rõ họ đã đi đâu và làm gì, thứ duy nhất khắc ghi trong ký ức là sự trầm mặc suốt cả quãng đường dài đó. Cứ yên lặng chịu nắng đi về phía trước, cát bụi táp vào mặt cũng chẳng kêu đau. Hai người giống như đang giận dỗi, nhưng vì lúc đó còn quá nhỏ nên cô không thể làm rõ rốt cuộc sự ngăn cách giữa họ nằm ở chỗ nào.

Khi môi cô đã khô khốc, mắt thì như sắp bị thiêu cháy thì bà ngoại bỗng dưng lạnh nhạt nói: “Đứng đây chờ bà.”

Năm phút sau bà quay lại, trong tay cầm một chai sữa chua Wahaha và một túi snack Bok Bok Sing – chính là hai thứ mà Lạc Chỉ từng nhìn đến ngơ ngẩn khi xem quảng cáo trên TV.

Lạc Chỉ vội bóc gói snack thì bị bà ngoại đánh vào mu bàn tay mắng: “Đi đường bẩn lắm. Để chốc nữa hãy ăn. Nhịn chút đi. Làm sao chết được mà phải vội?”

Thế là cô tủi thân cầm lấy, tiếp tục đi, nghe trái tim mình đập thật mạnh trong lồng ngực.

Ký ức ngắn ngủi đó là minh chứng duy nhất về tình thương của bà ngoại trong lòng cô.

“Nhà của ông bà ngoại con về sau đã bán đi rồi, mẹ và các cô chú bác của con trả tiền thuốc men rồi chia đều. Nhưng họ không biết gì về nơi này. Căn nhà này là bà ngoại thương con nên để lại. Bà sợ sau khi bà mất, hai mẹ con mình không có nhà mà ở.”

Thì ra bao năm trôi qua, mẹ con cô vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng bà.

“Người ta đều đi phúng viếng trước năm mới. Chúng ta để mùng Bốn mới đi, rõ là không may mắn.”

“Mẹ cứ đòi đến trước khi rời khỏi đây đấy chứ. Con đi thực tập, đêm 30 mới về đến, làm sao kịp đi trước Tết? Chỉ nhìn một chút chứ có gì đâu mà mẹ mê tín vậy.” Nghe Lạc Chỉ nói xong, chú Trần ngồi ở ghế lái bật cười.

“Bọn trẻ có cách nghĩ của bọn trẻ, em đừng tranh cãi làm gì.” Chú quay đầu nói với mẹ Lạc Chỉ.

Nhưng mẹ vẫn khư khư giữ lấy những tập tục cũ. Giống như lúc hóa vàng mã thì phải châm lửa vào hai tờ trước rồi vứt sang hai bên trái phải, để ma quỷ không tới cướp tiền. Lạc Chỉ đứng một bên nghĩ thầm, bảo vệ ở âm phủ sao mà lại vô dụng thế.

Cô nhìn mẹ dùng gậy sắt gẩy đống tiền vàng để chắc rằng tất cả đều đã cháy hết, sau đó liên tục lầm rầm khấn, mong bố Lạc Chỉ hãy khoan dung mà tha thứ, mẹ thế này tuyệt đối không phải là bỏ rơi chồng con.

Lạc Chỉ ngẩn ngơ nhìn, tim bất giác mềm nhũn.

Mỗi lần hóa vàng mẹ Lạc Chỉ đều khóc đến tái mặt, thậm chí không đứng vững nổi, thế nên cô khăng khăng đòi cầm hộp tro về một mình. Lần thứ hai đi xuyên qua hành lang vắng vẻ lạng lẽo, tay cầm chiếc hộp nhỏ kia, Lạc Chỉ chợt nhớ tới tình cảnh một năm trước.

Cô chậm chạp đi tới, cố gắng tìm gian phòng mình đã vào nhầm trước kia, nhưng ô trống có tấm vải đỏ phủ lên đó dường như đã biến mất. Lạc Chỉ cứ vòng vo mãi, cuối cùng đành phải từ bỏ, lần theo biển số mà quay về chỗ để hộp tro của bố.

Thế rồi cô chợt trông thấy một người phụ nữ đang ngồi bên bệ cửa sổ.

Lạc Chỉ hít một hơi lạnh, suýt chút nữa thì ném cả hộp tro đến. Người phụ nữ trông thấy động tác của cô thì vội chạy đến đưa tay đỡ.

“Cháu cẩn thận chút chứ.”

Ngữ khí nghe như thể người phụ nữ này còn thân cận với hộp tro kia hơn cả Lạc Chỉ.

“Sao lại là cô?”

Lần này người phụ nữ không còn ăn mặc kỳ lạ như trước. Bà ta mặc chiếc áo lông màu xám, quần nỉ, đi giày da đen, vẫn dùng khăn trùm đầu, khuôn mặt không hề sưng lên, thoạt nhìn chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường.

Đôi mắt ấy vẫn đẹp như xưa, dường như trong đó vẫn long lanh ánh sáng của những tháng năm tuổi trẻ.

Hộp tro còn ở trong tay Lạc Chỉ, nhưng người phụ nữ đã đặt bàn tay sưng đỏ lên nắp hộp, tha thiết vuốt ve, giống như sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Một lúc lâu sau Lạc Chỉ vẫn không lên tiếng. Cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn hỏi một chút chuyện, nhưng chợt nghĩ chắc hẳn câu trả lời có liên quan đến bố mình nên lại không thể mở miệng.

“Cô là ai?”

Rốt cuộc cô vẫn chọn câu hỏi đơn giản nhất. Không ngờ đối phương lại lên tiếng cùng lúc, dịu dàng hỏi: “Cháu có thể để tôi mang tro cốt của anh ấy đi không?”

Lạc Chỉ ngẩn ra một lát mới có phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”

“Coi như tôi cầu xin cháu.”

“Tại sao?”

“Cháu đồng ý với tôi trước được không? Ngày giỗ năm nay mẹ con cháu không đến, hôm nào tôi cũng ghé qua, chỉ mong có thể gặp được hai người. Tôi biết mẹ cháu sắp đến miền Nam rồi sẽ không quay về nữa, vậy thì hai người nhường tro cốt của anh ấy cho tôi không được sao? Tôi sẽ không mang hết đi, chỉ lấy một chút thôi, có thể chứ?”

Người phụ nữ nói xong liền quỳ xuống đất.

Lạc Chỉ phát hoảng, vội vã ngồi xuống, khuyên cả buổi mà bà ta vẫn không chịu đứng lên.

“Cô quen bố cháu?”

“Còn sớm hơn cả mẹ cháu.” Người phụ nữ hờ hững nói.

Lạc Chỉ sẽ bay về trường vào trưa ngày mùng Năm. Chuyến bay của mẹ và chú Trần sớm hơn cô nửa tiếng, hành lý đều đã gửi đến Quảng Tây theo đường tàu, vì vậy ba người đều chỉ có chút quần áo, sáng sớm đã tới sân bay.

“Hai người cứ nói chuyện, anh đi hút điếu thuốc.”

Lúc đợi máy bay chú Trần chủ động tránh đi, để lại hai mẹ con Lạc Chỉ ở riêng với nhau. Mẹ cầm chặt tay cô, liên tục dặn dò.

“Mẹ, con về trường thôi mà. Mẹ có không đi Quảng Tây thì hàng năm con cũng chỉ có thể gặp mẹ một lần. Giờ đâu có gì khác, chẳng qua chỉ đổi thành con đến Quảng Tây thăm mẹ mà thôi. Mẹ cứ làm như sinh ly tử biệt không bằng.”

Mẹ Lạc Chỉ ngượng ngùng cười, nói thêm một tràng rồi yên lặng, chỉ nắm chặt lấy tay cô, không biết đang cười gì.

“Lạc Lạc, con và bạn trai của con… Cậu ấy là người mà mẹ nghĩ sao?”

Lạc Chỉ kinh ngạc lùi về phía sau, nhìn nụ cười phức tạp của mẹ, thấy trong đó ngổn ngang biết bao khoan dung và hổ thẹn.

“Mẹ biết? Sao mẹ biết được?”

Mẹ cô thở dài: “Lạc Lạc, con đừng trách mẹ. Từ thời con học cấp Ba thích cậu ấy, mẹ đã biết rồi.”

Lạc Chỉ chợt hiểu ra tất cả.

Những dòng nhật ký mà mẹ từng đọc của cô không chỉ là vài câu viết trên tờ giấy kẹp trong quyển sách ôn thi. Lạc Chỉ không có thói quen khóa hay giấu nhật ký, nhưng vẫn luôn cho rằng mẹ sẽ không đọc. Thời cấp Ba cô là một học sinh vừa ngoan vừa giỏi, chưa gây ra bất cứ chuyện xấu nào, thế nên cứ luôn cho rằng người mẹ mải lo toan cho cuộc sống sẽ chẳng bận tâm đến những thứ lặt vặt đó đâu. Dù sao thành tích lẫn tác phong của cô đều không có gì đáng chê trách.

“Mẹ vẫn cảm thấy có lỗi với con.”

“Mẹ cứ nghĩ mẹ có lỗi với bố, với bà ngoại, với con, có lỗi với tất cả mọi người. Nhưng thực ra chính ông trời mới có lỗi với mẹ.”

“Không phải đâu. Lạc Lạc, mãi đến khi con lên đại học, mẹ mới dần tỉnh ra. Con hãy thông cảm, mẹ cũng phải từ từ mới học được cách chăm sóc, dạy bảo, lo lắng cho con. Con không thích tâm sự, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Mẹ tâm trạng thất thường, lúc thì khóc, lúc lại nổi cáu. Đúng, mẹ khổ, nhưng mẹ cũng làm con buồn theo.”

Lạc Chỉ phải thừa nhận, khách quan mà nói, mẹ cô không phải một người mẹ tuyệt vời. Khi còn bé, lúc nào cô cũng nơm nớp lo âu, lớn rồi thì hờ hững với tất cả mọi thứ. Những thiếu hụt trong tính cách này rốt cuộc có bao nhiêu phần liên quan đến mẹ, Lạc Chỉ không nói rõ được, thế nhưng cô cũng chưa từng ngoảnh lại để đặt ra bất cứ giả thiết nào đối với quá khứ.

Chẳng ai làm mẹ từ nhỏ. Mẹ và cô cùng nhau trưởng thành, cho tới hôm nay cả hai đều thay đổi theo hướng tốt lên, đây hoàn toàn không phải chuyện xấu.

Thế là đủ rồi, cô nghĩ.

“Chắc mẹ giận lắm nhỉ? Cũng xem như là con trai của kẻ thù giết cha mà.” Cô cười khổ.

“Mẹ không giận.”

“Làm gì có chuyện.”

“Thật đấy.” Mẹ nắm chặt tay Lạc Chỉ, thở dài, “Lúc đó mẹ cảm thấy, hết thảy những chuyện này đều là định mệnh. Khi con còn nhỏ, mẹ từng đánh con vì dám chơi với con trai nhà đó, sau này còn… Nhưng tất cả đều là số phận. Mẹ muốn tâm sự với con, nhưng chuyện gì con cũng giấu trong lòng, mẹ sợ nói không khéo lại khiến con buồn. Khó khăn lắm con mới tươi vui hơn một chút, nên mẹ nghĩ, thích thì cứ thích thôi, con gái đến cái tuổi này kiểu gì chẳng phải thích một ai đó, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ phai nhạt hết, thế là ổn.”

“Vậy nếu không ổn được thì sao?” Lạc Chỉ đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xè. Cô quay đầu, không muốn để mẹ trông thấy.

“Không được thì cứ vậy đi.”

“Cứ vậy đi là thế nào? Mẹ không cảm thấy vậy là có lỗi với bố con à?”

“Đấy là chuyện của người lớn. Chỉ cần con mạnh khỏe hạnh phúc thì nghĩa là mẹ không phụ lòng bố con.”

Mẹ ơi… Lạc Chỉ nhắm mắt, mặc cho dòng lệ chảy ướt đôi gò má.

Chuyến bay của Lạc Chỉ khá muộn. Khi nhìn mẹ đi cùng chú Trần, được mấy bước lại quay lại vẫy tay, đôi mắt cô cũng nhạt nhòa đi. Trong một khoảnh khác, cô chợt rất muốn hát cho mẹ nghe câu hát “Này cô gái ơi, em hãy cứ dũng cảm bước về phía trước”. Nhưng rồi thì cô cũng chỉ giấu mong ước đó trong lòng.

Nếu mẹ biết đứa con gái này đã dành cả buổi ở trong nhà tang lễ để cạy hộp tro cốt, giúp người khác trộm đi tro xương của bố mình, e là sẽ không thể yên tâm mà lên máy bay như thế.

Đó là câu chuyện mà mẹ không biết đến. Thanh mai trúc mã, cả hai đều yêu thương nhau, nhưng gia đình chàng trai muốn trèo lên địa vị cao để thuận lợi sắp xếp công việc cho mấy đứa con, thế nên mới chia rẽ đôi trẻ. Cô gái phải phá thai, còn chàng trai hiếu thảo kia ngoan ngoãn kết hôn với đối tượng được giới thiệu. Vợ sinh con gái, muốn cho đứa bé theo họ bà ngoại, khiến mẹ anh giận đến phát điên. Mẹ chồng nàng dâu vì chuyện họ của cháu mà cãi nhau ầm nhà, anh mệt mỏi vô cùng, liền đến nhà người khác, kể khổ với mối tình đầu.

Tro cốt chỉ là thứ vô hồn, bài vị chẳng qua chỉ là miếng nhựa đắt tiền mà thôi. Vì nỗi nhớ của người còn sống nên những thứ ấy mới trở nên ý nghĩa.

Lạc Chỉ bọc lấy một nửa túi tro cốt, nói: “Cô mang đi đi, đừng quay lại đây nữa.”

Cô nhìn người phụ nữ đó rời đi, cũng nhìn mẹ ra đi. Câu chuyện này cũng sẽ trôi xa theo ký ức mơ hồ của cô về bố. Trước kia cô không bảo vệ được cuốn nhật ký, khiến bí mật của mình bị lộ. Còn bây giờ, cô nhất định phải giữ vững sự kiên trì của mẹ.

Bố cô… rất có thể cũng không yêu mẹ.

Nhưng mối nghi ngờ này chỉ cần một mình cô biết là đủ.

Nếu không yêu, làm sao có thể khiến một người phụ nữ đi đòi công bằng cho cái chết của mình? Sao có thể khiến người phụ nữ ấy giấu cây kéo sắc trong túi, liều mạng với đám lưu manh?

Thế cho nên, không thể nói là hoàn toàn không yêu.

Đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi. Tương lai, cô sẽ khiến mẹ và chính mình có được hạnh phúc. 

Bình luận

Truyện đang đọc