THẦN ĐẾ TRỌNG SINH

Hai người đang nói chuyên, rất nhanh đã tới trước biệt thự của Đường gia.

Đường gia không hổ là gia độc đệ nhất thành phố Vân Châu, biệt thự ở vào vị trí trung tâm nhất của tiểu khu, chiến diện tích hơn ngàn mét vuông, trên dưới tổng cộng có ba tầng, phong cách điển hình Bắc Âu.

Hai người xuống xe, đã sớm có người của Đường gia ở cửa ra vào nghênh đón khách quý, Đường Thanh Nhã vậy mà cũng ở trong đó.

"A, Diệp Trần! Tôi không nghĩ anh sẽ đến sớm thế? Tôi đang định sẽ đi đón anh ở ngoài cổng đây!"

Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Trần, ngay lập tức vẻ mặt ngạc nhiên bước nhanh tới.

Đường Thanh Nhã ngày hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm, đưa dáng người thon dài nổi bật kia của cô hiện ra vô cùng tinh tế, một đôi giày cao gót tinh thể dưới chân cô, gần như cùng chiều cao với Diệp Trần, tóc buộc kiểu đuôi ngựa bây giờ cũng xõa ra tung bay trên hai vai trắng nõn như ngọc, so với dáng vẻ học sinh ngây ngô bình thường, cả người trông cao quý và thanh lịch, giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy đôi mắt tỏa sáng, không thể không trêu đùa:

"Đường đại mỹ nữ mời, ta tự nhiên phải ra roi thúc ngựa chạy tới á!"

Đường Thanh Nhã hé miệng cười một tiếng,

"Bớt lắm mồm a, anh đến nhà tôi lần đầu tiên, tôi trước tiên mang anh đi thăm một chút!"

Nói xong, trực tiếp kéo cánh tay Diệp Trần, đi vào bên trong.

Tào Văn thấy cảnh này, lập tức cau mày,

Hắn nghìn tính vạn tính, nhưng không có tính toán, Diệp Trần thực sự có một mối quan hệ tốt với Đường Thanh Nhã như vậy!

Nếu như nguyên nhân bởi vì mối quan hệ với Đường Thanh Nhã, Diệp Trần thiên hướng về Đường Gia, liệu những nỗ lực cố gắng trước đây của hắn có vô ích không?

Tuy nhiên, hắn đã thay đổi suy nghĩ và nghĩ rằng Đường Thanh Nhã đã có hôn ước với vị công tử Mạc gia kia, nhưng bây giờ lại có mối quan hệ mập mờ với Diệp Trần, đến lúc đó hai bên làm mất lòng nhau, nói không chắc ngược lại Đường gia gặp phải họa cũng không biết chừng.

...

Đường Thanh Nhã trước tiên lôi kéo Diệp Trần đi thăm quan xung quanh biệt thự một vòng, giới thiệu với hắn một chút về hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới dẫn theo hắn tiến vào trong phòng.

Phòng khách của Đường gia rất rộng lớn, hơn nữa trang trí cũng rất xa hoa, không kém cỏi những khách sạn, câu lạc bộ tư nhân chút nào.

Lúc này đã có không ít khách nhân tới, bọn họ người đứng hoặc ngồi, trong đại sảnh chào hỏi, trò truyện với nhau.

Diệp Trần và Đường Thanh Nhã vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhất là Diệp Trần.

Hết cách rồi, một thân quần áo đồng phục được tẩy rửa tới bạc màu, ở trong bữa tiệc trong giới thượng lưu này, xác thực có vẻ hơi chướng mắt, và không phù hợp với không khí trước mắt cho lắm.

"Mau nhìn! Tiểu tử nhà quê này không biết xuất hiện từ nơi nào, rõ ràng mặc đồng phục học sinh bị hỏng để tới đây!"

"Cái thằng này nhìn cũng quá buồn cười đi!"

"Không nói chuyện này, cùng đi với tên này, dường như là vị tiểu công chúa của người con trai thứ hai Đường lão a?"

"Nghe nói vị tiểu công chúa này bây giờ còn đang học lớp mười hai, thằng nhà quê này hơn phân nửa là bạn học của cô bé đó!"

"Thực sự là một bông hoa tươi cắm vào bãi cứt trâu!"

...

Lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ, dĩ nhiên là có thể nghe thấy rõ ý kiến của mọi người, nhưng hắn ta không thèm quan tâm chút nào, trực tiếp tìm một góc không ai ngồi xuống, và sau đó mỉm cười với Đường Thanh Nhã cười nói:

"Thanh Nhã, nếu không cô đi chào hỏi những người khác đi, tôi có thể tự mình làm được!"

Không nghĩ tới, Đường Thanh Nhã lại lắc đầu và thậm chí ngồi xuống ghế bên cạnh anh, che miệng cười trộm nói:

"Thực ra, tôi không biết nhiều về những người này, trước đó chính là cảm thấy ở trong này quá ngột ngạt, vì vậy tôi mới đi ra ngoài để hít thở không khí. Sau đó, rốt cuộc có người ở lại bồi tiếp tôi đỡ buồn chán, oh!!!"

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, nghĩ thầm nói.

"Bà cô này, chẳng lẽ cô thực sự không biết, cô làm như vậy hoàn toàn là đang kéo cừu hận vào cho tôi sao! "

Từ lúc Diệp Trần đi vào phòng khách lớn này cho đến bây giờ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thi thoảng sẽ có một vài ánh mắt muốn ăn người, nhìn về phía hắn.

Hết cách rồi, bản thân Đường Thanh Nhã công chúa nhỏ của Đường gia, hơn nữa lớn lên xinh đẹp như thế, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở Vân Châu đã đưa nàng coi là nữ thần trong lòng mình.

Mà bây giờ, nữ thần của mình rõ ràng cùng với một tên thiếu niên nào đó có cách ăn mặc theo kiểu nhà quê như thế, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ như thế, trong lòng làm sao lại không tức?

Ngay tại chỗ hai người không xa cách đó trên một cái bàn, một thanh niên tuấn lãng có thân hình cao lớn, ước chừng hai mươi tuổi, hai mắt đang nhìn chòng chọc vào cảnh Đường Thanh Nhã trò chuyện vui vẻ với Diệp Trần, hai mắt của hắn đều nhanh muốn phun ra lửa!

"Húc Dương, ông học cùng lớp với Thanh Nhã, thằng kia chắc ông cũng biết phải không? Cái thằng này đến cũng có lai lịch gì?"

Thanh niên tuấn lãng hướng về một thiếu niên bên cạnh mở miệng hỏi.

Mà thiếu niên kia, rõ ràng chính là Trần Húc Dương đội trưởng đội bóng rổ lớp 12a3!

Trần Húc Dương thật ra thì từ lâu đã để ý tới hai người Diệp Trần và Đường Thanh Nhã, chỉ có điều sau khi trải qua hai ngày trước sự kiện kia, hắn chợt phát hiện đối với Diệp Trần có chút nhìn không thấu.

Sau chuyện ở nhà hàng Diễm Dương hôm đó, Ba Mắt mất tích, mà Diệp Trần cũng mất tích hai ngày, hắn vốn cho rằng, Diệp Trần hơn phân nửa là bị Ba Mắt xử lý, nhưng bây giờ vẫn thấy vui vẻ xuất hiện ở đây, điều này làm cho hắn không thể không nhìn kỹ lại bạn học không đang chú ý của chính mình một chút

Nghe được thanh niên tuấn lãng bên cạnh hỏi, Trần Húc Dương chớp mắt, cố ý nói:

"Tên này a, hắn tên là Diệp Trần, là học sinh của lớp chúng ta, nghe nói là cô nhi, không cha không mẹ, nhưng có một dưỡng mẫu, hình như là mở một quán cơm nhỏ..."

Sau khi thanh niên tuấn lãng kia nghe xong Trần Húc Dương miêu tả, lập tức tròn xoe đôi mắt, đột nhiên trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn,

"Còn tưởng rắng có địa vị lớn như thế nào, hóa ra chỉ là một thằng ất ơ a! Chỉ bằng hắn, cũng xứng đánh chủ ý nữ thần của tôi? Xem ra tôi phải cho hắn một cái giáo huấn không bao giờ quên mới được!"

Nói xong lời này, thanh niên tuấn lãng cầm một ly Champagne ở trên bàn lên, sải bước hướng tới chỗ Diệp Trần và Đường Thanh Nhã đi tới.

Trần Húc Dương thấy kế sách của mình thành công, khóe miệng không thể không hiện ra nụ cười đắc ý,

"Từ Tuấn Kiệt này tuy rằng sự tàn nhẫn còn kém rất xa so với Ba Mắt, nhưng là ở loại trường hợp này, cũng đủ khiến mày phải xấu hổ trước mặt mọi người a?"

...

Diệp Trần đang tán gẫu với Đường Thanh Nhã, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một dáng người, cắt ngang câu chuyện của bọn họ,

"Thanh Nhã, đã lâu không gặp!"

Đường Thanh Nhã nhìn người nọ, đôi mi thanh tú không thể không nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy và nở một nụ cười lịch sự,

"Từ công tử, anh khỏe chứ!"

Từ Tuấn Kiệt cười nói:

"Thanh Nhã, hai nhà Đường gia và Từ gia chúng ta nhưng là thế giao, hai người chúng ta cũng coi là thanh mai trúc mã, anh nhớ được trước kia em thường gọi anh là anh Tuấn Kiệt, bây giờ làm sao mà lại khách khí như vậy a?"

Trên mặt Đường Thanh Nhã rõ ràng hiện ra vẻ không vui, mỉm cười lần nữa, trực tiếp lựa chọn im lặng.

Từ Tuấn Kiệt lập tức rất là xấu hổ, đành phải đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người của Diệp Thần đang đứng ở một bên, lại nói tiếp:

"Thanh Nhã, vị này là bạn của em à? Em không giới thiệu cho bạn cũ quen biết một chút sao?"

Diệp Trần tuy rằng đã nhìn ra cái tên này không có ý tốt, nhưng để cho Đường Thanh Nhã có thể diện, vẫn là từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Không nghĩ tới, hắn vừa mới đứng lên, Đường Thanh Nhã lại có thể ôm cánh tay của hắn, hướng về phía Tứ Tuấn Kiệt cười nói:

"Tốt lắm, vậy tôi chính thức giới thiệu cho anh biết một chút, đây là bạn trai của tôi, Diệp Trần!"

Bình luận

Truyện đang đọc