THẦN THẦN NGỰ KIM LONG

Trước kia Lan Tâm chưa từng gặp người của điện Ngọc Minh, lại càng không tiếp xúc với họ, song giờ thấy Thạch Trúc nhìn người bằng nửa con mắt thì cũng nổi nóng theo, "Tối qua chủ nhân ta bị Hoàng thượng yêu thương tới khuya, giờ vẫn chưa dậy. Nếu Tiết quý phi muốn gặp chủ nhân ta e là phải đợi thôi."

Có lẽ lâu lắm chưa có ai dám nói chuyện với Thạch Trúc kiểu ấy nên ánh mắt ả nhìn Lan Tâm bén lẹm ngay sau đó, "Ôi, một Ngự nữ nhỏ bé mà còn cao giá hơn nương nương nhà ta cơ đấy. Sao hả? Có phải muốn nương nương nhà ta đích thân tới mời mới chịu đi?"

Tiếng cãi cọ vọng tới tai Tháng Ba và Tháng Tư, bọn họ nhanh chóng ra hiệu bằng mắt với nhau, Tháng Ba bèn đi ra ngoài. Thấy Lan Tâm toan nói gì đó, Tháng Ba vội cướp lời nàng, "Thạch Trúc đừng hiểu lầm, chủ nhân ta đúng là không khỏe thật, giờ vẫn đang ngủ."

Tháng Ba vốn là người của điện Vĩnh Tín, Thạch Trúc vừa thấy nàng thì thói hung hăng giảm đi nhiều. Ả mím môi, nếu ả báo lại cho Tiết quý phi chuyện Trần Ngự nữ không khỏe nên cáo lỗi không tới chắc chắn Tiết quý phi sẽ giận tới mức lột da ả.

Vì nguyên nhân khiến Trần ngự nữ không khỏe, Tiết quý phi dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết ngay.

Thạch Trúc nhìn Tháng Ba rồi nghĩ bụng, Hoàng thượng quả là rất yêu thương Ngự nữ này mới phái người từ cung mình tới chăm lo cho nàng như thế. Hơn nữa tối qua Hoàng thượng vừa sủng hạnh nàng, giờ mình không nên xung đột với bọn họ thì hơn. Ả mỉm cười với Tháng Ba, giọng thân thiết hơn trước nhiều, "Nguyên quán của nương nương nhà ta ở Tô Châu, nghe nói Trần ngự nữ cũng đến từ Tô châu nên ngài rất vui sướng. Hôm nay ngài ấy cố ý dặn Ngự Thiện Phòng làm rất nhiều điểm tâm để hàn huyên với chủ nhân nhà cô đấy."

Tháng Ba thầm bực dọc, bữa tiệc Hồng Môn này chẳng có lấy một chút thành ý. Tiết quý phi gióng trống khua chiêng mời vài nương nương tới điện Ngọc Minh của thị như thế, chẳng lẽ nghĩ đám người trong điện Thần Quang đều tai điếc mắt mù không rõ chuyện gì sao?

Nhưng bữa tiệc Hồng Môn này lại không thể không đi, dù hôm nay không đi thì mai vẫn phải đi, ngày nào Tiết quý phi còn chưa gặp chủ nhân thì ngày đó sẽ không buông tha.

Tháng Ba nhìn Thạch Trúc, cũng mỉm cười đáp lại ả, "Xin Thạch Trúc tỷ tỷ cứ yên tâm, khi nào chủ nhân nhà ta tỉnh, nhất định ta sẽ báo ngài ngay."

Tuy đáp án này không khiến Thạch Trúc hài lòng nhưng giờ ả cũng không thể xông vào tẩm điện mà xốc người dậy, đành dặn dò Tháng Ba mấy câu rồi đi khỏi điện Thần Quang.

Thạch Trúc đi không bao lâu thì Thần Thần ngủ dậy. Đúng ra thì ngay lúc Thạch Trúc và Lan Tâm cự cãi nàng đã nghe loáng thoáng, sau đó không ngủ nổi nữa.

Thấy Thần Thần dậy, Tháng Ba kể chuyện Tiết quý phi muốn tìm nàng cho nàng nghe, Thần Thần chau mày suy tư một lát bèn bảo Tháng Ba và Lan Tâm giúp nàng thay đồ trang điểm.

Thần Thần mặc một bộ váy màu trắng gạo, cài một cái trâm ngọc đơn giản, hơn nữa do không nghỉ ngơi đầy đủ mà mặt mày tái nhợt, thoạt trông như một đóa hoa trắng mặc cho người ta chà đạp.

Thần Thần soi mình trong gương đồng, tự cho mình 9.5 điểm với tạo hình này.

Còn 0.5 điểm thì phải dựa vào trình độ diễn kịch điêu luyện của mình thôi!

Thần Thần dẫn Tháng Ba và Tháng Tư tới dự bữa tiệc Hồng Môn của Tiết quý phi. Nàng vừa ra khỏi điện Thần Quang thì Tháng Năm đã ngựa không ngừng vó mà chạy tới Ngự thư phòng báo tin cho Hoài Cảnh Đế.

Cách điện Ngọc Minh một quãng xa đã có thể nghe giọng phụ nữ trò chuyện từ trong vọng ra, có giọng nói sang sảng tới mức khiến Thần Thần hơi ngạc nhiên. Con gái cổ đại vốn dè dặt hơn hiện đại nhiều, nương nương trong cung lại càng giữ kẽ hơn. Từ khi được hai ma ma chỉ dạy, Thần Thần đã biết yêu cầu về cười nói trong cung nghiêm ngặt ra sao.

Trước khi vào cung, Thần Thần chưa từng quan tâm tới chuyện phi tần trong cung, mà sau khi vào cung... thì nàng chưa kịp quan tâm. Nàng lặng lẽ thở dài một hơi, vào cung mới hai ngày mà ngày đầu tiên thì bị Thái hậu triệu gặp, ngày hôm sau lại bị Tiết quý phi mời tới, bọn họ coi nàng như thú triệu hoán à.

Thần Thần điều chỉnh lại nét mặt, sau khi nghe thái giám ngoài cửa báo xong mới dẫn Tháng Ba và Tháng Tư tiến vào cổng điện Ngọc Minh.

Khoảnh khắc Thần Thần bước vào điện Ngọc Minh, tiếng chuyện trò trong điện bỗng chốc im bặt. Thần Thần giống như một chú chim cút nhỏ bị hoảng sợ mà cúi gằm mặt đi vào điện lớn, lúng ta lúng túng đứng giữa điện.

Thấy Thần Thần dẫn Tháng Ba và Tháng Tư vào, đám Tiết quý phi còn tưởng nàng định đánh phủ đầu bọn họ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của Thần Thần, bọn họ chợt nổi lòng khinh thường.

Một kẻ nhát gan sợ phiền phức như thế không thể nào trụ vững ở chốn hậu cung đầy lang sói này, cho dù hôm nay Tiết quý phi không động tới nàng thì ngày mai cũng sẽ có kẻ ra tay.

"Láo xược! Sao thấy Quý phi nương nương mà không chịu thỉnh an?" Đột nhiên bị quát một tiếng, Thần Thần sợ tới mức run lẩy bẩy, đầu gối mềm nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, "Xin, xin thỉnh an Quý phi nương nương!"

Tháng Ba và Tháng Tư liếc nhìn nhau, không biết chủ nhân nhà mình đang suy tính gì. Tuy mới tiếp xúc hai ngày nhưng họ nghe nói nàng từng anh dũng chống thích khách ngoài cung, sao lại nhát gan đến mức bị Thạch Trúc dọa sợ được.

Đám Tiết quý phi lại càng âm thầm khinh thường Thần Thần, người này đúng là quả hồng mềm chốn hoàng cung, không bắt chẹt nàng thì đúng là có lỗi với nàng.

"Thạch Trúc, không được vô lễ." Tiết quý phi làm bộ tức giận với Thạch Trúc rồi cười khanh khách nói với Thần Thần, "Muội muội mau đứng dậy đi, để tỷ tỷ ngắm muội cho kỹ nào."

Thần Thần nơm nớp sợ hãi bò dậy, hai đùi có vẻ như vẫn không ngừng run rẩy. Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiết quý phi mấy lần. Có thể nhận ra Tiết quý phi cũng là con gái Giang Nam, nhưng có lẽ sống trong cung lâu ngày nên thị đã sớm mất đi sự dịu dàng nhu mì của con gái Giang Nam, thay vào đó là vẻ thản nhiên sang quý của một Quý phi.

Lúc Thần Thần bước vào điện Ngọc Minh, tuy nàng cúi đầu nhưng vẫn lẳng lặng quan sát bốn phía. Ngồi ghế chủ vị ở đại điện, không nghi ngờ gì là Tiết quý phi, ngoài ra còn có một người ngồi bên trái và hai người ngồi bên phải. Lúc đó chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ Thần Thần thừa dịp ngó vài lần mới ngạc nhiên nhận ra hai người bên phải từ trang phục đến diện mạo đều giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ đây chính là chị em song sinh trong truyền thuyết? Vậy cũng được hả? Đừng nói là vì gom cho đủ số chứ?

Trong lúc Thần Thần lén quan sát bốn người thì bốn người kia cũng ngắm nghía nàng. Da dẻ trắng nõn mặt mày thanh tú, cũng được tính là người đẹp, chẳng qua dáng vẻ luồn cúi ấy vừa nhìn là biết không nên cơm cháo gì.

"Để bổn cung giới thiệu cho muội hay, vị bên trái là Vương chiêu nghi, là con gái của Phiêu Kị tướng quân, còn hai vị bên phải là Tiêu tiệp dư, đều là viên ngọc quý được Tiêu đại nhân nâng niu."

Thần Thần xem như đã nghe ra, màn giới thiệu của Tiết quý phi thật ra là một màn khoe khoang trá hình. Tuy Tiết quý phi không tự giới thiệu bản thân, nhưng trên đường tới đây, Thần Thần đã hỏi Tháng Ba cặn kẽ, Tiết quý phi chính là con gái của Tiết thượng thư Tiết Định, cũng là con quan.

"Chào các tỷ tỷ." Thần Thần dè dặt chào hỏi mọi người. Tiết quý phi gật đầu, hai vị Tiêu tiệp dư đều nhếch môi cùng một kiểu, im lặng không nói gì, chỉ có Vương chiêu nghi là khinh thường hừ một tiếng.

Tuy chỉ có một tiếng hừ mũi nhưng Thần Thần cũng nhận ra đây chính là chủ nhân của tiếng cười sang sảng ban nãy, xem ra con nhà tướng dù đã là phi tử trong cung thì trên người vẫn còn vài phần hào sảng.

Tiết quý phi vờ như không thấy hành động khiêu khích rõ ràng của Vương chiêu nghi, ánh mắt thị chợt tối đi mấy phần khi thấy chuỗi ngọc trên cổ tay của Thần Thần. Tiết quý phi chỉ vào chiếc ghế trống cạnh Vương chiêu nghi, ý bảo Thần Thần ngồi xuống.

Thần Thần khé né ngồi xuống ghế, Vương chiêu phi quay sang nhìn nàng từ trên xuống dưới, không hề che giấu sự thù địch trong mắt. Tiết quý phi cười khẽ hai tiếng, lại bắt đầu đợt tấn công thứ hai, "Muội muội này, nghe nói Hoàng thượng thưởng cho muội mấy thứ rất tuyệt, còn cho muội cả con mèo Ba Tư tiến cống."

Thần Thần ngớ ra, hình như hôm đó Hoàng thượng đúng là có tặng nàng một con mèo, có điều hai ngày nay bận quá nên hôm đó Thần Thần chỉ liếc sơ con mèo kia, sau đó không ngó tới nó nữa, không biết giờ ai đang nuôi con mèo ấy nhỉ?

Thần Thần luống cuống đứng dậy, lắp bắp thưa với Tiết quý phi: "Hoàng thượng nói mấy thứ đó đều là đồ các tỷ tỷ chướng mắt nên mới thưởng cho muội."

Ánh nhìn của Tiết quý phi thay đổi, sắp không giấu nổi sự mỉa mai nơi đáy mắt. Bọn họ chướng mắt? E là bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy mấy thứ đó ấy chứ?

Đặc biệt là con mèo Ba Tư tiến cống kia, hậu cung có ai lại không muốn, thế mà Hoàng thượng lại lẳng lặng đưa cho điện Thần Quang.

Tiết quý phi chợt cười khẩy trong lòng, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ tươi cười thân thiết, "Muội ngốc quá, Hoàng thượng đang dỗ muội thôi. Nếu ngài không thích muội thì sao lại vì muội mà đổi tên điện Hoa Quang thành điện Thần Quang chứ?"

Trần Thần Thần: "..."

Đúng là biết cách đâm bị thóc chọc bị gạo thật, trình độ mượn dao giết người của Tiết quý phi đúng là ăn trọn điểm.

Chẳng qua nếu bọn họ mà biết lý do thật sự của chuyện đổi tên chắc sẽ khóc thét.

Sau khi Tiết quý phi dứt lời, bầu không khí trong điện Ngọc Minh lập tức thay đổi. Vương chiêu nghi liếc nhìn chuỗi ngọc trên tay Thần Thần, sầm mặt hỏi nàng: "Trà của ta cạn rồi, muội không thấy à?"

Hai chị em nhà họ Tiêu đang định ra trận nghe vậy thì phanh lại, ngồi yên trên ghế tập trung chờ xem kịch hay. Tháng Ba liếc nhìn Tiết quý phi, thấy thị không có ý ngăn cản Vương chiêu nghi, mới bước tới nói: "Vương chiêu nghi, chuyện châm trà cứ để cho nô tỳ ạ."

Vương chiêu nghi liếc nhìn Tháng Ba, không chịu nhượng bộ: "Bổn cung thích để Trần ngự nữ rót trà."

Tháng Ba nhíu mày, vốn định nói lý với Vương chiêu nghi mấy câu thì đã thấy Thần Thần đứng dậy, cầm bình trà bên cạnh bắt đầu châm trà vào chén cho Vương chiêu nghi. Thấy chén trà từ từ đầy lên, Vương chiêu nghi "vô ý" duỗi tay chạm phải chén trà khiến nó bị đổ, nước trà nóng bỏng cứ thế rưới lên tay Thần Thần.

Bình luận

Truyện đang đọc