THẦN VƯƠNG LỆNH


Tô Tô đại khái đã biết những chuyện xảy ra, cũng biết kẻ bắt cóc chính là chồng cũ của Cung Lệ.
Nhưng Tần Thiên lại không nói gì về việc Cung Lệ bị chồng cũ bạo hành.

Hắn biết Tô Tô dễ mềm lòng, nếu biết, không biết cô sẽ buồn thay cho Cung Lệ bao lâu.
Tô Tô nắm lấy tay Cung Lệ, an ủi: "Vất vả cho cậu rồi."
"Chi bằng ngày mai cậu và Tiểu Cường trở về trước, nói cho mình biết vị trí, sau đó để mình và Tần Thiên đi là được rồi."
"Sau khi trở về, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Yên tâm đi, có mình và Tần Thiên ở đây, chuyện này nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa."
Cung Lệ im lặng một lúc, sau đó đỏ mặt nói: “Ngày mai hãy tính tiếp vậy.”
"Ở đây mình còn có vài người bạn tốt, lát nữa mình sẽ liên lạc với họ."
"Nếu có thể, mình sẽ đưa Tiểu Cường tới đó nhờ bọn họ chăm sóc thằng bé."
Tô Tô gật đầu: “Vậy ngày mai hãy tính tiếp.”
“Cậu mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”
“Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện đó nữa.”
Dường như Cung Lệ có vẻ rất nặng lòng, quay về phòng của mình.
Tâm trạng Tô Tô cũng có chút trầm xuống, thở dài nói: "Ôi, tục ngữ nói, đàn ông sợ làm nhầm nghề, còn phụ nữ thì sợ lấy nhầm chồng."
“Cung Lệ đáng thương, một người phụ nữ ưu tú như vậy, không ngờ lại gặp phải một kẻ cặn bã, cuộc đời suýt chút nữa bị hủy hoại.
Tần Thiên nắm lấy tay Tô Tô nói: "Không phải cô ấy đã gặp được một quý nhân như em đã khiến nửa đời sau của cô ấy trở nên vô cùng rực rỡ sao?"
“Không phải bây giờ cô ấy sống khá tốt sao.”
Tô Tô cau mày nói: "Nhưng dù sao, em cũng chỉ có thể giúp cô ấy về mặt vật chất."

"Cô ấy còn trẻ như vậy, còn có một đứa con, sau này phải làm thế nào đây?"
Tần Thiên cười nói: "Không phải em muốn giới thiệu cô ấy với Trần Nhị Cẩu sao?"
"Hay là anh gọi Cẩu tử tới đây, sắp xếp cho họ gặp mặt nhé."
Tô Tô cười nói: "Huynh đệ đó của anh cũng không phải người nghiêm túc gì, không xứng với bạn thân của em!"
Nhìn thấy cô cười, Tần Thiên không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng.
Hắn thì thầm: “Vậy em có nghĩ lấy anh là sai không?”
Tô Tô im lặng.
Bây giờ cô cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, gả cho người đàn ông này, cô có lấy nhầm người không?
Lúc đầu, sau khi sự việc đó xảy ra, cô đã mấy lần muốn tự kết liễu đời mình.

Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô.

Cô cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình đã bị hủy hoại.
Sống tiếp chỉ có vô số sự chế giễu và thờ ơ, cùng với sự hối hận và đau đớn
Tuy nhiên, cuối cùng cô lại không chọn cách tự sát.

Đó là bởi vì cô không thể chịu đựng được việc bỏ lại mẹ mình sống một mình trên đời.
Cha cô mất sớm, chính mẹ cô đã nuôi cô khôn lớn.

Cuộc đời này, họ nương tựa vào nhau mà sống.
Sau đó, 5 năm ngồi trên xe lăn, cô không có ký ức gì về 5 năm đó.
Giờ nghĩ lại, nếu không phải bị mất trí nhớ thì cô đã sống không sống tạm bợ 5 năm rồi.
Cô thực sự không chắc liệu mình có sống để chờ người đàn ông này quay lại hay không.
Tần Thiên đã quay lại.

Hơn nữa có vẻ như đã khác, hắn không chỉ có kỹ thuật châm cứu tuyệt vời, Tô Tô còn có thể cảm giác được khí chất của hắn đã thay đổi.
Loại khí chất đó chỉ có thể sở hữu được bởi người đàn ông có niềm tin tuyệt đối vào bản thân.
Ở rất nhiều chuyện, quả thực Tần Thiên đã thể hiện ra năng lực này khiến cô nhìn hắn bằng con mắt khác.
Bây giờ Tần Thiên hỏi cô, liệu cô có gả nhầm người không? Cô đột nhiên có chút không nhìn thấu trái tim mình.
Một người đàn ông đã từng thù hận như vậy, giờ đây nhìn lại hình như cũng không đến mức đáng ghét như vậy nữa.
Không những vậy, cô còn phát hiện mình dường như có chút quyến luyến người đàn ông này.
Cô không muốn thừa nhận điều này nhưng cô cũng không thể phủ nhận.
Nghĩ đến đây, cô hơi đỏ mặt.
Thấy Tô Tô đỏ mặt không lên tiếng, Tần Thiên cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:
“Vì vậy, đôi khi những sai lầm vô ý cũng có thể nở ra những bông hoa đẹp”.
"Vợ ơi, anh hứa, kiếp này sẽ không để cho ai bắt nạt em nữa."
"Sau này chỉ có anh mới có thể bắt nạt em."

"Cút!" Tô Tô vỗ nhẹ vào tay hắn, đỏ mặt nói: "Lúc đó mắt em mù!"
"Nếu không phải không còn cách nào khác, ai lại muốn gả cho anh chứ!"
"Được rồi, em mệt rồi, đi ngủ sớm đi."
“Ngày mai không biết chuyện tồi tệ gì đang chờ đợi chúng ta!”
Tô Tô đi vào phòng ngủ, Tần Thiên rất hiểu chuyện, không lập tức đi theo.
Hắn ngồi ở phòng khách, nghĩ đến chuyện nhà máy sản xuất hàng giả ngày mai
Phá hủy một nhà máy sản xuất hàng giả, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng làm thế nào chúng ta có thể diệt trừ một lần, để không để lại hậu hoạ.
Có thể lan tin tức đến toàn bộ thị trường để những người khác không bao giờ dám làm giả Tô Ngọc Cao nữa không?
Đây là một vấn đề.
Sau nhiều lần cân nhắc, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu hắn.
Khi vào phòng, hắn phát hiện Tô Tô đã thay đồ ngủ, đang dựa vào đầu giường, cau mày.
Tần Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói: "Vợ, đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ giải quyết tất cả."
Tô Tô gật đầu, dường như đã quá mệt mỏi, cuộn tròn trong lòng hắn rồi nhanh chón ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé này, lúc này, Tần Thiên cảm thấy mình có cả thế giới.
Vì những gì đã trải qua ở nhà họ Tần khi còn nhỏ khiến hắn có bản năng bài trừ tình thân và gia đình.

Nhưng, trong lòng ai lại không khao khát hơi ấm chứ?
Chính vì vậy, sau khi Tô Tô bác bỏ mọi ý kiến và nhất quyết muốn gả cho hắn, hắn vô cùng trân trọng điều đó.
Vì Tô Tô đã cho hắn một gia đình
Gia đình vốn có của hắn đã tan vỡ.
Giờ đây, người phụ nữ xinh đẹp như vậy đã cho hắn một gia đình mới.

Ngoài ra, Dương Ngọc Lan còn coi hắn như con trai ruột của mình, đương nhiên hắn phải trân trọng gấp đôi!
Chuyến đi tỉnh trước đó đủ loại âm mưu, đánh đấm khiến hắn thực sự mệt mỏi.
Lúc này, ôm cô vợ nhỏ vào lòng, lòng hắn bình yên, viên mãn, chẳng mấy chốc hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Tầng 8, toà nhà 5, khu chưng cư Hạnh Phúc.

Trịnh Cát hét lên như một tên điên, đập nát mọi thứ trong nhà, cuối cùng, anh ta ngã xuống ghế sofa.
"Cung Lệ!"
"Đồ khốn nạn, sao cô dám bỏ tôi đi cùng thằng đàn ông kia!"
"Tôi sẽ không để cô đi đâu!"
"Tần Thiên, tao muốn giết chết mày!"
Cho đến bây giờ, trong thâm tâm anh ta vẫn coi Cung Lệ là người phụ nữ của mình.
Thành thật mà nói, lúc đó anh ta không hề muốn ly hôn với Cung Lệ.

Khi đó, anh ta xin tiền Cung Lệ để đánh bạc nhưng cô ấy không chịu đưa.
Cuối cùng, Cung Lệ đưa ra một điều kiện, đồng ý ly hôn thì sẽ đưa tiền cho anh ta.
Trịnh Cát cảm thấy Cung Lệ là người phụ nữ của mình, cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ rời xa mình, cái gọi là ly hôn chỉ là nói suông, chỉ là tức giận nhất thời thôi.
Đợi khi thắng được tiền rồi, Cung Lệ sẽ yên tâm làm người phụ nữ của anh ta cho nên anh ta đã đồng ý.
Ai mà ngờ được rằng, cuối cùng thua hết tiền, người phụ nữ này cũng bỏ chạy.

Nếu sớm biết vậy, dù có chết, anh ta cũng sẽ không ly hôn với Cung Lệ.
Bây giờ nghĩ đến tên khốn Tần Thiên đó có lẽ đang ôm vợ mình, là việc mà đáng lẽ nên thuộc về mình khiến anh ta phát điên.
"Tôi sẽ giết hai người!" Anh ta lao vào phòng bếp, cầm lấy con dao ra, hai mắt đỏ ngầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, một người đàn ông to béo đã chặn ở ngoài nhìn anh ta chằm chằm như hổ đói.
"Môn Thần, sao lại là anh?" Trịnh Cát sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi..


Bình luận

Truyện đang đọc