THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Vâng, Tuyết Lang cười, khóe miệng của nó nhếch lên, nụ cười kia rất là âm hiểm.

Ngay lúc Liễu Ngọc Thần muốn dùng lá cây bên cạnh che cái mông, Tuyết Lang đã một ngụm cắn hắn vào trong mồm, bước chân mất hết tính người kia, đắc ý đi ra ngoài cửa.

Công chúa không để cho nó cắn hắn ta, nên nó chỉ là cắn y phục của hắn ta, cái này. . . Không tính là cắn chứ?

Ầm!

Trên đường phố yên tĩnh, chỉ có rải rác mấy người đi đường, Tuyết Lang ném Liễu Ngọc Thần về phía ngoài cửa một cái, lại nhanh chóng dùng móng vuốt đóng cửa lại, quay đầu, đi về phía sau núi.

Người trên phố đi đường không nhiều, nhưng cũng rất nhanh đã bị Liễu Ngọc Thần hấp dẫn ánh mắt, Liễu Ngọc Thần hoảng sợ vội vàng đứng lên, che hai cánh tay và cái mông trắng của hắn, cũng không quay đầu lại đi về phía phố Nam.

Người đi đường trước cửa phủ công chúa không nhiều, nhưng sau khi đi ra khỏi phạm vi của phủ công chúa, người lại nhiều lên, tế nhưng dọc theo con đường này cũng không có cửa hàng y phục, vì lẽ đó, rất nhanh, tin tức Liễu Ngọc Thần cởi truồng chạy trên đường đã truyền khắp toàn bộ Hoàng Thành, hơn nữa còn truyền vào trong phủ thừa tướng...

Một ngày này, Liễu thừa tướng chỉ cảm thấy ánh mắt của các đồng liêu đều mang nóng bỏng, khi biết được nguyên nhân sau đó, ông vội vàng đóng cửa không ra ngoài, sợ sẽ trở thành trò cười của Hoàng Thành.

...

Ngự thư phòng, uy nghiêm lạnh lẽo.

Hơi thở ngưng trệ, người trong ngự thư phòng đều không dám nói, ngay cả hô hấp cũng đều cẩn thận từng li từng tí.

"Bệ hạ." Một tên thái giám từ ngoài ngự thư phòng đi vào, cung kính nói: " Dung quý phi và Như Sương công chúa đến ạ."

Phong Thiên Ngự lạnh lufngnhisu mày lại, khí thế mạnh mẽ: "Để bọn họ đi vào."

"Tuân chỉ!"

Thái giám lĩnh mệnh lui ra, không cần một lát, Lưu Dung một thân hoa lệ dẫn theo thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần từ ngoài cửa đi vào.

Bà ta hiện vẻ thấp thỏm, bất an đi đến trước mặt Phong Thiên Ngự, khẽ phúc thân: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

Ầm!

Phong Thiên Ngự cầm chén trà trong tay lên, hung hăng đập xuống đất, thái dương của ông nổi gân xanh lên, tức giận ngút trời: "Dung quý phi, Phong Như Sương, các ngươi quả nhiên là rất to gan!"

Lưu Dung và Phong Như Sương cũng bị dọa đến quỳ xuống đến, trên mặt đày vẻ hốt hoảng.

"Bệ hạ, thần thiếp không biết đã phạm tội gì, xin bệ hạ thứ tội."

Phong Thiên Ngự hừ lạnh một tiếng, cầm lấy một phần cáo thư trên bàn, ném đến trước mặt Lưu Dung.

Lưu Dung nhặt cáo thư lên, khi thấy nội dung bên trong cáo thư, khuôn mặt của bà ta biến sắc đến trắng bệch, mất đi tât cả xinh đẹp.

Phong Như Khuynh... Nàng thế mà... Lại làm như vậy?

Chẳng lẽ nàng đã quên những năm này bà đối xử tốt với nàng sao? Quả thật là phải ép bà đến đường cùng hay sao?

"Phụ hoàng!" Phong Như Sương cũng thấy rõ lời viết trên cáo thư, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thiên Ngự, vội vàng đến sắp khóc ra: "Con không có, con thật sự không khuyên hoàng tỷ gả cho Liễu Ngọc Thần, Liễu Ngọc Thần căn bản không xứng với nàng, con chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy."

Phong Thiên Ngự không nói gì, đôi mắt ông càng ngày càng lạnh lẽo, như chứa đầy phong bạo.

Giờ phút này, khuôn mặt của Lưu Dung đã ổn định, bà nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt kiều diễm nở một nụ cười miễn cưỡng.

"Bệ hạ, có thể là Khuynh Nhi hiểu lầm, ta và Như Sương luôn yêu thương nàng, sao để nàng gả cho một người không thích nàng? Đoán chừng nàng là bị Liễu Ngọc Thần viết hưu thư khiến cho mất hết mặt mũi, lúc này mới định mượn cớ tìm mặt mũi về."

Phong Thiên Ngự cười lạnh cong môi: "Có thật là như vậy?"

"Bệ hạ, người còn chưa tin thái độ làm người của thần thiếp sao?" Lưu Dung thống khổ cười: "Thần thiếp luôn đối xử với Khuynh Nhi như nữ nhi, cũng có thể lý giải hành vi bây giờ của nàng, vì lẽ đó, nếu Khuynh Nhi thật sự muốn để cho ta thừa nhận, nàng thích Liễu Ngọc Thần là ta và Sương nhi gây nên, khiến Khuynh Nhi mất mặt, vậy thần thiếp thừa nhận là được."

Bình luận

Truyện đang đọc