[THẬP NIÊN 70] NHẬT KÝ GIẢM BÉO CỦA HỒ YÊU

Thi đại học hai năm sau nữa là cái cách mở rộng, chợ tự do cũng được mở rộng. Rất nhiều người ở lúc này đều phát triển nhà của họ, tự mình không biết có thể bắt kịp trào lưu hay không?

Dù gì có thể sống tốt hơn thì ai mà lại đồng ý sống những ngày tháng cơ cực.

Cũng không cần đi ra ngoài, chính là ở đây, ở đây núi cao nước xanh, không khí tươi mới trong lành. Chính là nơi mà sau này rất nhiều người ở thành phố muốn đến an hưởng nghỉ dưỡng.

Hơn nữa mấy cây dương mai trên núi phát triển tốt như vậy, so với gia đình chăm sóc trồng trọt cũng không kém mấy phần. Chính là đất trên núi này rất thích hợp trồng dương mai.

Nếu như trong người có chút tiền, đợi trong thôn đồng ý cho phép, rồi lấy ngọn núi này về. Trồng đầy một núi dương mai, đến lúc đó bán trái cũng được, bán rượu chua cũng được.

Bản thân thì phụ trách ở nhà thu tiền......

Tưởng tượng rất là hoàn mỹ, đến nỗi Đàm Ngọc Dao cười ra thành tiếng. Thấy Đàm Ngọc Linh một mặt hoài nghi nhìn mình, ngay lập tức tỉnh lại.

Hiện tại nghĩ tới mấy cái đó thật sự quá sớm rồi. Vẫn là về nhà nấu cơm trước đã, cô đói rồi......

Hơn nữa, trong nhà còn hai bạn nhỏ đang đợi nữa kìa.

Đàm Ngọc Dao gia tăng tốc độ về nhà, vừa mở của đã không thấy hai đứa nhóc đang chơi trong sân, vẫn còn tưởng rằng hai đứa nó sẽ từ cửa sau đi rồi. Đang định đi ra cửa sau xem thì nghe thấy âm thanh vui vẻ của Ngọc Châu.

"Chị"

Hóa ra cô bé ở trong nhà bếp.

"Ngọc Đình đâu?"

"Em ngủ rồi, ở trong phòng của chị Ngọc Dao."

Đàm Ngọc Linh gật gật đầu, bỏ chiếc gùi trong tay xuống đi đỡ chiếc gùi của Đàm Ngọc Dao. Thấy có rất nhiều nấm ánh mắt của Ngọc Châu sáng lên.

"Nhiều nấm như vậy! Chị, hai người thật giỏi!"

Đàm Ngọc Linh đang định nói toàn bộ là của Đàm Ngọc Dao.

"Chỗ nấm này đểu là của chị với Ngọc Linh cùng nhau hái, chúng ta mỗi người một nửa. Nhưng mà mọi người lấy mang về cũng không được ăn vào bụng. Phơi ở nhà em đi, khi nào mọi người muốn ăn thì đến đây lấy.”

Đàm Ngọc Dao thực sự vì họ mà suy nghĩ, Ngọc Linh nghĩ một lúc cũng không từ chối ý tốt này. Hiện tại cô thực sự rất thiếu đồ ăn.

Ngọc Châu lập tức lấy nấm ra khe suối để rửa. Đàm Ngọc Dao mang Ngọc Linh xuống bếp nấu cơm.

Lúc nãy vừa về thấy Ngọc Châu từ nhà bếp đi ra, Đàm Ngọc Dao còn tưởng rằng cô bé khát hay đói gì đó. Không ngờ tới cô bé lại vào bếp nhóm lửa.

Vừa mới ôm ra một đống rạ tùy tiện chất thành một đống, từng bó từng bó nhỏ được bỏ vào rất thuận tiện. Trực tiếp bỏ lên than trong lò là được.

Lửa trong lò toàn bộ đều do con bé đổi. Đàm Ngọc Dao một lần nữa lại thốt lên rằng, chú hai thím hai thật sự có mắt mà không nhìn thấy ngọc vàng.

Đứa con gái vừa có hiếu vừa biết chăm chỉ ở trước mắt lại không thương yêu, lại đi thương yêu đứa con không biết là trai hay gái ở trong bụng.

Ba chị em nhà họ đã rất lâu rồi chưa được ăn no, đều gầy đến độ chỉ còn da bọc xương. Lại xem lại bản thân mình, vai to bụng bự. Xem ra còn nặng hơn ba người họ cộng lại. Thật là có tội, có tội.

Bữa trưa hôm nay sẽ làm một chút đồ ăn ngon cho bọn họ.

Đàm Ngọc Dao mở tủ, lấy từ đáy ra dầu ăn và trứng gà. Đàm Ngọc Linh ngồi ở vị trí thấp hơn nên cũng không nhìn được ghì, chỉ ngửi thấy một mùi thơm bay đến.

Cô kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc