Hai người duỗi đầu ở trước ngăn tủ, liếc nhau, Cố Thanh Thanh nhỏ giọng nói:“Khiêm tốn, sắp phải qua mùa đông, những thứ này là em vất vả tích trữ được, trứng gà kia đừng nhìn có mấy chục quả, thực ra trời lạnh gà sẽ không đẻ trứng, như vậy rất khó kiếm được trứng gà.
Bên hợp tác xã mua bán thì gần như không mua được, có cơ hội em tìm mấy thím đổi, tích trữ qua mùa đông.
”Cố Thanh Thanh cảm thấy mỹ mãn đóng cửa tủ vào: “Cần phải mua khóa khóa vào.
”Lục Hướng Dương nhịn cười: “Anh sẽ kiếm khóa cho em, chắc chắn một cái khóa đủ sao?”Sau khi nói xong anh còn nhìn thoáng qua ngăn tủ đầu giường đất, tủ bên giường đất kia là tặng, mỗi phòng thuê riêng đều có, sữa bột, sữa mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng của Cố Thanh Thanh chắc chắn ở đó.
Cố Thanh Thanh cười hì hì: “Nếu có hai cái thì càng tốt!”Lục Hướng Dương mỉm cười: “Vậy kiếm hai cái cho em!”Một số thứ quý giá bỏ vào ngăn tủ cao, dư lại đều ở trong tủ thấp, trong phòng lập tức rộng rãi hơn không ít.
Thu dọn đồ xong Cố Thanh Thanh đi hái rau nấu cơm, Lục Hướng Dương tiếp tục xử lý lươn.
Trong sân, mấy thanh niên trí thức nữ nhìn tủ trong nhà Cố Thanh Thanh, trong mắt đều là hâm mộ.
Một mình ở một phòng đã khiến người ta hâm mộ, không nghĩ tới cô ở chưa đến một tháng đã bắt đầu mua đồ đạc trong nhà.
Là phụ nữ, có người nào không muốn một không gian riêng tư?Có người nào không muốn một cái tủ riêng đặt đồ của mình?Bọn họ bảy tám người ở chung một phòng, chật chội muốn chết, cũng không tiện để đồ, muốn đổi cũng không có sức để đổi.
Cuộc sống ở nông thôn gian nan, quanh năm suốt tháng không thấy được đồ ăn mặn gì đó, muốn ăn no đều khó khăn.
Cố Thanh Thanh vốn đáng thương hơn cả bọn họ, ngày đó cô được người Lý gia khiêng tới, giống y như con chó chết ném bên chân Lục Hướng Dương.
Vốn tưởng rằng cô gái này sẽ là kẻ đáng thương, lúc ấy bọn họ còn đặc biệt thương hại cô, kết quả bây giờ mới phát hiện, vậy mà vai hề là mình.
Cô sống còn sướng hơn tất cả bọn họ.
Trịnh Giai Giai đã ghen tị đến điên lên, Lục Hướng Dương càng đối xử tốt với Cố Thanh Thanh, cô ta càng cảm thấy là Cố Thanh Thanh đoạt hết mọi thứ cô ta vốn nên có được.
Rõ ràng là cô ta thích Lục Hướng Dương trước, lúc ấy Cố Thanh Thanh còn chưa xuất hiện đâu!Quan trọng nhất là Cố Thanh Thanh còn lấy phương thức như vậy tiến vào cuộc sống của Lục Hướng Dương.
Chuyện này khiến Trịnh Giai Giai không thể chấp nhận được.
“Cô ta thật sự coi nơi này là nhà mình à? Phòng to như vậy, bỏ nhiều đồ cũng không nỡ, còn làm ra vẻ mua thêm hai cái tủ, quả nhiên là tiêu tiền của người khác không thấy đau lòng.
”Không ai để ý cô ta.
Trịnh Giai Giai đỏ mắt, không cam lòng nói:“Anh Lục, anh đừng sủng cô ta quá, cuộc sống trước đây của cô ta không thể so được với hiện giờ, thời gian dài cô ta sẽ tập mãi thành thói quen.
Anh đối xử tốt với cô ta như thế, tương lai còn không biết sẽ thế nào, bị một người ăn xài phung phí như thế quấn lấy, sau này anh sẽ có phiền phức đếm không hết.
”Lục Hướng Dương không muốn để ý tới cô ta, lúc trước anh đã nói rất rõ, sao cô gái này như không nhớ gì vậy nhỉ?Vương Vũ thấy luôn không có người để ý tới cô ta, nhíu mày nói:“Cô bớt tranh cãi đi! Cô gái nhỏ này thân thế đáng thương, trước đây sống không được tốt lắm, không phải là bây giờ có tôi và lão Lục giúp đỡ sao?”“Mỗi ngày cô gái nhỏ luôn nghiêm túc nấu cơm cho bọn tôi như vậy, chúng tôi chiếu cố cô ấy không phải là lẽ đương nhiên sao? Hai cái tủ mà thôi, có cần phải có biểu cảm như thế không?”Không ai để ý tới cô ta, Trịnh Giai Giai cảm thấy ấm ức phẫn hận, có người để ý cô ta, vừa vặn là con đường để cô ta xả giận.
“Cô ta đáng thương người khác phải đồng tình cô ta sao? Cô ta đáng thương thì có thể đúng lý hợp tình ăn xài phung phí tiền của anh Lục ư? Anh nhìn xem cô ta ăn mặc ở, đều là thứ trước đây cô ta có thể mơ ước sao?”.