THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Hiện tại Từ Giai Du tiếp xúc với nhà ngoại nhiều hơn, thỉnh thoảng Thủy Mỹ Dung lại dẫn cô ấy đi thăm hỏi những người lớn khác, cô ấy cũng dần dần biết được thành tựu trong quá khứ của ông ngoại bà ngoại, hiện tại cũng có chút hứng thú với y học.

Mọi người đứng ở cửa nói chuyện vui vẻ, ba đứa nhỏ cũng tỉnh lại, bọn họ lập tức xách theo hành lý đi vào phòng chờ ngồi.

Ba anh em sinh ba đi đến nơi này đều có thể thu hút ánh nhìn của người khác, trong phòng chờ có không ít hành khách đang ở chỗ này chờ xe, không ít đồng chí phụ nữ đều xúm lại xem.

Cung Linh Lung cũng không tiện đuổi bọn họ đi, mọi người mồm năm miệng mười hỏi, cô chỉ trả lời đơn giản vài cây, hai vợ chồng nhanh chóng xi tiểu đổi tã cho ba đứa nhỏ, sau đó vội vàng đút sữa cho anh em bọn họ uống.

Chờ đến khi đài phát thanh vang lên thông báo xe lửa đã đến, mấy người bọn họ lập tức xách theo hành lý đăng ký lên xe.

“Ui cha, sao mấy người có nhiều hành lý thế, lại còn mang theo con nhỏ nữa, có cần tôi giúp đỡ không?”

Cung Linh Lung địu theo bé cả đi ở đằng trước, thấy một người phụ nữ trong đám đông vây xem bọn họ lúc nãy tiến lại gần, cô theo bản năng nhích lại gần Lục Tĩnh Xuyên, lạnh nhạt từ chối: “Thím, chúng tôi không cần giúp đỡ.”

“Ba đứa nhỏ nhà cô đáng yêu thật đó, cái bụng của cô giỏi thật, sinh một lần được đến tận ba đứa con trai, có phải cô có bí quyết sinh con gì hay không?” Người kia vẫn cứ đi theo sau đuôi hỏi.

“Bí quyết sinh con?”

Cung Linh Lung liến nhìn bà ta một cái, da mặt dày nói: “Bí quyết sinh con duy nhất chính là chồng của tôi giỏi đó.”

Lục Tĩnh Xuyên: “...”

Cô không thể chờ về nhà rồi lại lén nói câu này sao?

Hai vợ chồng Dương Mạn Vinh đi ở đằng trước đều đang mím môi mỉm cười, Dương Mạn Vinh vốn dĩ là một người nghiêm túc rất hiếm khi cười, nhưng lại thường xuyên bị Cung Linh Lung chọc cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-710.html.]

Bé hai được treo trước n.g.ự.c Lục Tĩnh Xuyên cũng đang cười, bàn tay nhỏ múp míp còn vỗ nhẹ lên n.g.ự.c của anh, giống như đang khen ngợi anh.

Lục Tĩnh Xuyên buồn cười vỗ nhẹ m.ô.n.g cậu bé, thấy người phụ nữ kia cứ quấn lấy vợ của mình, còn liên tục hỏi đông hỏi tây, lập tức đi qua cản lại: “Được rồi, thím, chúng tôi phải đi lên xe rồi, không thể nói chuyện với thím được nữa.”

“Tôi đi cùng chuyến xe với hai cô cậu, đi chung với nhau đi.”

Đối phương vẫn cứ sa mặt dày đi theo sau đuôi bọn họ, nói xong lại nắm lấy bé cả: “Ui cha, con trai của hai người đáng yêu quá, chờ tôi sờ một cái dính chút phúc khí đi.”

Bạn nhỏ Lục Sơ Minh không thích người này đụng mình, trở tay đánh lên tay bà ta, rúc vào trong lòng của mẹ: “Ê a.” mách lẻo với cô.

Cung Linh Lung dùng một tay ôm chặt con, nghiêng người tránh đi, không cho bà ta đụng vào con mình, cũng dừng chân lại, giọng điệu có phần bực bội nói: “Dính phúc khí cái gì chứ, bà một đống tuổi rồi không lẽ còn định trai già đẻ ngọc, đẻ thêm đứa nữa hả?”

“Phụt…”

Mấy hành khách đi xe lửa khác ở bên cạnh cũng cười nói, trong đó có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nhịn không được bật cười thành tiếng.

Người phụ nữ này bị cô nói thế cũng xấu hổ, thấy những người khác còn cười, chống nạnh quát to: “Cười cái gì mà cười.”

“Đồng chí người ta nói không sai mà, bà một đống tuổi rồi còn đòi dính phúc khí gì chứ, có muốn dính phúc khí thì cũng phải để mấy cô gái trẻ tuổi dính chứ.”

Đối phương chửi ngược trở lại, còn tiếp tục mắng: “Con nhà người ta tắm rửa sạch sẽ, bà nhìn cái tay của bà đi, chắc là mười ngày nửa tháng chưa tắm chưa rửa gì, móng tay thối hoắc, vậy mà bà còn đi sờ con trai nhà người ta, truyền mấy thứ dơ bẩn cho thằng bé, người ta chịu cho bà sờ mới là lạ đó.”

“Tôi thích sờ thì cứ sờ, liên quan con khỉ khô gì tới bà chứ.”

Người phụ nữ này lại lớn tiếng chửi ngược lại, giống như muốn trả thù, nhanh chóng xông lên đuổi theo Cung Linh Lung, xô mạnh vào lưng cô, còn giơ tay túm chặt lấy bé cả.

Bình luận

Truyện đang đọc