THẬP NIÊN 70 TIỂU PHÚ BÀ



Ngô Xảo Diễm gấp gáp nói: "Hôm nay thật sự là Diệp Tô Từ đánh em! Mặt em chính là do nó đánh!"Vừa nói vừa đưa mặt cho các bạn học khác xem, lại tiếp tục nhấn mạnh: "Hiện tại vẫn còn đau đó, khẳng định là sưng lên rồi!"Nam sinh vừa lên tiếng hắng giọng, mở miệng: "Với sức lực của Diệp Tô Từ, đến cái cuốc cũng nhấc không nổi thì sao có thể đánh cậu sưng mặt được chứ? Sức của cậu ấy thế nào chúng ta đều biết rất rõ.

"Cô An nhìn chằm chằm Ngô Xảo Diễm một hồi lại nhìn sang sáu học sinh kia: "Các em hôm nay ai thấy Diệp Tô Từ đánh Ngô Xảo Diễm?"Sáu người đều lắc đầu, biểu thị không nhìn thấy.

Ngược lại thì trong mấy năm gần đây lại rất nhiều lần trông thấy Ngô Xảo Diễm đá vào Diệp Tô Từ lúc tập thể dục.

Chỉ là Diệp Tô Từ nhẫn nhịn nên họ cũng làm như không thấy.

Người bị đá không ý kiến thì họ chủ động can thiệp có tác dụng gì chứ? Ngô Đại Bưu, anh trai Ngô Xảo Diễm trong thôn nổi danh là tên lưu manh chuyên đánh người, dáng vẻ hung dữ thô kệch, ngày ngày đều thích gây sự vô cớ.

Hôm nay Diệp Tô Từ lên tiếng, bọn họ dĩ nhiên cũng chỉ là nói sự thật ra thôi.


Dù sao cũng xem như là Diệp Tô Từ dẫn đầu phản kháng, Ngô Xảo Diễm cũng không thể trách bọn họ xúi giục được, Ngô Đại Bưu cũng không dám đánh sáu người bọn họ.

Cô An hỏi rõ ràng xong, trong lòng cũng hiểu rồi.

Cô ấy quay đầu nhìn Ngô Xảo Diễm, thầm thở dài, nói: "Lúc trước cô không biết, bây giờ biết rồi thì nhất định sẽ quản, phạt em hôm nay đứng học!"Ngô Xảo Diễm không phục, trừng mắt: "Dựa vào đâu chứ?! "Ngữ khí và sắc mặt cô An đều cứng rắn: "Dựa vào đâu? Dựa vào việc em bắt nạt kẻ yếu, không đối tốt với bạn bè! Là giai cấp vô sản, chúng ta đều là anh chị em của nhau, phải yêu thương bảo vệ nhau, cùng nhau xây dựng xã hội chủ nghĩa.

Còn em, hà hiếp bạn học, bắt nạt kẻ yếu, em tiếp tục cứ như vậy đi, xem thử coi có phát triển thành phần tử xấu của xã hội không hả?!"Nghe đến ba chữ "phần tử xấu", sắc mặt Ngô Xảo Diễm trong chốc lát trở nên hốt hoảng.

Cô ta trừng lớn mắt, nhìn Cô An chăm chú, vội vàng giải thích: "Cô An, em không phải phần tử xấu, em thường ngày chỉ là đùa giỡn với Diệp Tô Từ thôi!" Cô An nghiêm túc nhìn cô ta: "Cô không nói em bây giờ là phần tử xấu, em không cần khẩn trương như vậy.

Biết bản thân mình sai thì phải tự kiểm điểm, không nên mù quáng mà trốn tránh trách nhiệm.

Hôm nay phạt em đứng học nửa ngày, tự kiểm điểm xong thì viết bản kiểm điểm dài một trăm từ nộp cho cô.

"Ngô Xảo Diễm bị ba chữ "phần tử xấu" làm cho im miệng.

Rõ ràng còn muốn ngụy biện, nhưng hiện tại một từ cũng không dám nói.

Cô ta trầm mặc đứng trước mặt cô giáo một lát, không tình nguyện nói lên tiếng: "Em biết rồi, cô An.


"Nói xong liền trộm liếc nhìn Tô Từ đang đứng bên cạnh, gương mặt xinh đẹp và nhu mì đang đẫm nước mắt, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Cô An không còn gì để dặn nữa, bảo bọn họ quay về chuẩn bị lên lớp học.

Tám người lần lượt quay về phòng học, nhưng chỉ bảy người đến chỗ ngồi ngồi xuống, còn Ngô Xảo Diễm một mình lấy sách rồi ra phía sau chịu phạt đứng.

Học sinh lớp ba, bốn, năm đều dùng chung một phòng học.

Học sinh năm cuối cũng xem náo nhiệt, chốc lát lại quay xuống nhìn về phía Ngô Xảo Diễm.

Ngô Xảo Diễm đứng sau phòng học hết một buổi sáng, hai bên má và tai đỏ bừng vì xấu hổ, chân đều tê cứng hết cả lên.

Cô ta vừa đứng vừa nhìn chằm chằm sau gáy Diệp Tô Từ, trong lòng thầm đem Diệp Tô Từ mắng chửi trăm lần.

Chuông tan học vừa reo, học sinh như ong vỡ tổ đeo cặp sách, đi bộ về nhà ăn cơm trưa.


Tô Từ nói buổi trưa sẽ không về nhà, Lý Thu Linh cũng không đợi cô về cùng, đeo cặp sách xong liền về nhà trước.

Ngô Xảo Diễm cầm quyển sách trở về chỗ ngồi, học sinh đã về hết nên phòng học lúc này không còn người khác.

Cô ta bịch một tiếng quăng sách lên bàn, cũng không xoa bóp đôi chân nhức mỏi do đứng cả buổi mà nói với tập thể dục: "Diệp Tứ Nha, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu, mày đợi đó cho tao!"Tô Từ đeo cặp sách xong cũng lười để ý đến cô ta.

Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng học, đến cả một cái liếc nhìn đến Ngô Xảo Diễm cũng không có.

.


Bình luận

Truyện đang đọc