THẬP NIÊN 80 CÔ VỢ TRẺ XINH ĐẸP


Cuối cùng cô cũng không phải bị tra tấn bởi giọng nói ma quái thúc giục cô làm việc nhà của Vương Phân Ni nữa rồi.

Vương Phân Ni nhìn khuôn mặt trắng nõn vừa ngoan lại vừa mềm của cô, lúc nhìn bà đôi mắt cô ngập nước, khiến cho bà nhìn đến mềm lòng vài phần.

Đây là con gái mà bà nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn đó, nhanh như vậy đã phải gả cho người ta.

Bà chua xót nói: “Quần áo mới, vải dệt và bông ở chỗ này, con lấy về tự mình làm đi, ngày mai lúc con vào trấn mua chăn cũng được, mẹ tự cho con hai đồng tiền, con thấy thiếu gì thì mua đi.

”Phó Lê cười mềm mại: “Tất cả nghe theo mẹ.

”Vương Phân Ni bị nụ cười của cô làm cho đau lòng, lại cho cô hai thước vải bông màu trắng, dặn dò cô làm cho tốt áo mặc bên trong.


Phó Lê ôm vải dệt trở về phòng của mình, vật liệu may mà Vương Phân Ni tích cóp đa số đều là nguyên liệu do quần áo của Phó Dụ và Phó Đào dư lại, có hai cuộn vải màu xám thích hợp làm áo bông bên trong, một cuộn màu trắng sọc xanh thích hợp làm áo khoác áo bông, trông cũng có thể làm ra một cái áo bông mới.

Vải bông mịn làm áo trong, vải mềm màu xanh làm vớ.

Quả thật thay đổi từ đầu đến chân, Phó Lê cười vui vẻ.

Không ngờ ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự còn có nhiều chỗ tốt như vậy, cô nhận lấy năm đồng tiền, hai đồng tiêu vặt, dư lại ba đồng là tiền mua chăn.

Giấu tiền xong, Phó Lê cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết hôn sự này.

Bên cha mẹ này không thể nói thông, lệnh của cha mẹ lời người mai mối cô không muốn gả cũng phải gả.


Hơn nữa cha đã quyết định hôn sự xong rồi, sẽ không nghe cô mà hoàn tiền lại, bởi vì ông luyến tiếc một trăm đồng tiền kia.

Vậy thì cũng chỉ có thể đi tìm Trần Viễn… Nhớ đến khuôn mặt khiến người ghê tởm của Trần Viễn, vải dệt trong tay Phó Lê đều bị cô nắm chặt.

Cô chậm rãi vuốt phẳng vải dệt, Trần Viễn cũng dễ đối phó… Hắn ta có cái nhược điểm không muốn người khác biết, chỉ cần bắt chẹt được nhược điểm của hắn ta thì có thể khiến hắn ta không thể không nghe lời.

Huống chi giờ cô có sức mạnh mà đời trước mình không có, cô có thể thoát khỏi tên cặn bã kia dễ như trở bàn tay.

*Ban đêm, trăng sao thưa thớt.

Ban đêm của mùa đông tới sớm, còn chưa đến 7 giờ trời đã tối, Phó Đào cũng không biết đi đâu chơi rồi còn chưa thấy trở về.

Phó Lê bỏ kim chỉ xuống, tắt lửa đèn dầu, vì để tiết kiệm điện mà mẹ không cho cô bật đèn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc