[THẬP NIÊN 80] ĐẠI VIỆN TIỂU TỨC PHỤ

Khi trước ở Kiến quốc, ông đối với người vợ đầu và hai đứa con rất xa cách, lạnh lùng, gần như không có nói chuyện với nhau là mấy. Từ bên ngoài nhìn vào, nếu như người nào không biết còn tưởng rằng bốn người bọn họ không có quan hệ gì ấy chứ. Lúc bà ấy chết vì bệnh tật hành hạ, ông cũng không ở bên cạnh bà ấy.

Về sau, sau khi tái hôn thì ông ấy cũng nhập ngũ vào trong quân đội, còn Thư Bội Hoa thì bởi vì đang là giáo viên của một trường đại học, có sự nghiệp riêng của mình cho nên không thể cùng ông theo vào quân đội. Chính bởi vì thế cho nên hai người đã có một khoảng thời gian khá dài không chung sống cùng với nhau. Sau đó đến năm một nghìn chín trăm sáu mươi tám, Thư Bội Hoa lại bị chính bản thân ông liên lụy, cuối cùng là phải chịu cảnh người người chỉ trích, nhưng bà lại nhất quyết không chịu lên những nơi có thẩm quyền, quan chức cấp cao làm việc để "Tố giác" ông, mà tự mình chịu nhục tự tuyệt (có nghĩa là tự mình chịu đựng việc bị người ta sỉ nhục).

Khi đó đứa con trai thứ hai còn chưa đến mười tuổi.

Mà năm đó, Lâm Kiến Nghiệp cũng không phải bỗng dưng tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, mà là bởi vì khi đó, ông ấy nhận được tin tức, nên đã đón vợ cùng đứa con trai của mình trở về nhà, rồi để cho hai người bọn họ sống cùng với tình nhân của ông ấy trong chính căn nhà đó. Sau khi đã sắp xếp mọi việc chu toàn đâu vào đấy, Lâm Kiến Nghiệp mới lên đường rồi đi đánh nhau cùng với đám người kia, nhưng lại bị bọn chúng đánh cho trọng thương.

Chỉ không bao lâu sau sự việc đó, Thư Bội Hoa liền qua đời.

Ngay sau đó, Hàn Hoài Sơn liền đón đứa con trai thứ hai đến bộ đội, rồi đưa anh vào ở trong ký túc xá của trường học quân đội.

Thế nhưng, bởi vì Hàn Hướng Quân khi mới chỉ là một đứa nhỏ chưa được mười tuổi mà đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp, đáng sợ như thế, cho nên tính cách của anh dần dần trở nên vô cùng cứng đầu, khó dạy bảo và khai thông (mở mang, thông suốt).

Anh đối xử với những thành viên trong gia đình này cũng thập phần xa cách.

Hàn Hoài Sơn còn nhớ rất kỹ, năm ấy đứa con trai thứ hai này của ông vô cùng gần gũi với Lâm Kiến Nghiệp, cho nên những năm này, đối với cái chết của Lâm Kiến Nghiệp hẳn là vẫn luôn canh cánh (*) trong lòng.

(*): Vương vẫn, mãi không thể nào quên đi được.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Hàn Hoài Sơn hoà hoãn hơn rất nhiều, ông đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Hướng Quân nói: "Vừa rồi là Kiến Minh gọi điện thoại cho cha, ông ta nói với cha, năm đó Kiến Nghiệp với Mạnh Nam ở nông thôn từng có một đứa con, hơn nữa đứa bé kia đến bây giờ cũng chưa chết, mà vẫn luôn được... Được cô người yêu nông thôn trước kia của Kiến Minh coi như con của bọn họ mà nuôi dưỡng."

"Hướng Quân, năm đó con đến thôn Chu Gia đón Kiến Minh trở về, lúc ấy con có từng nhìn thấy cô bé kia không?"

Bởi vì cái chết của Lâm Kiến Nghiệp nên con trai thứ này của ông vẫn luôn rất quan tâm đến người nhà họ Lâm. Kể cả mấy năm mà Lâm Kiến Minh xuống vùng nông thôn kia để sinh sống, mặc dù lúc đó anh cũng mới chỉ có mười mấy tuổi đầu, nhưng lại vẫn luôn gửi tiền cùng với lương thực cấp cho Triệu Tân Lan, về sau Lâm Kiến Minh muốn quay trở lại thành phố, cũng lại chính là anh cùng với người tài xế riêng của anh lái xe cùng nhau đi đón Lâm Kiến Minh trở về thành phố.

Bình luận

Truyện đang đọc