THẤU HƯƠNG

Trước không nói Lục gia đi đi lại lại mất bao lâu, nói đến Phương Y Trì trở về Hạ gia, thực tế tim đang đánh trống thình thịch, dẫu sao nghe được những lời như vậy ở Thụy Phúc Tường, đã biết người nhà người ta không muốn gặp mình, bây giờ tự sáp đến, nhất định là mặt nóng dán mông lạnh, làm người phiền toái.

Nhưng may cậu vận khí tốt, đi theo Vạn Lộc tới Bắc phòng, nửa bóng người cũng không thấy.

Trên thực tế vận khí Phương Y Trì đúng là không tệ, hôm nay Hạ lão gia tử mang phần lớn gia quyến ra ngoài, thành ra lúc này cậu mới được yên tĩnh một mình.

Phương Y Trì vào phòng, Vạn Lộc đốt lò sưởi, sau đó xoay người chìm dần trong bóng đêm. Cậu đứng trước tấm bình phong thưởng thức bức tranh trúc xanh phủ nhũ vàng kim trên bề mặt, lòng rối như tơ vò, còn đang suy nghĩ chuyện nhà họ Hạ.

Theo Phương Y Trì suy đoán, gia sản Hạ gia để cho anh trai hay chị gái Hạ Tác Chu đều không thành vấn đề, nhưng nếu rơi vào tay bè lũ họ hàng tham tiền, hẳn là không tốt.11

Người không liên quan, còn cảm thấy không đáng thay cho Lục gia, chớ nói chi là cậu... một người phục vụ thiếu Lục gia vô số cái nợ nhân tình.

Phương Y trì giậm chân, giống như muốn xua tan ý niệm vô hình này.2

Sao chứ, không phải là báo ân sao? Giờ đến phiên cậu giúp Hạ Tác Chu, rụt rè cái gì chứ?2

Phương Y Trì như giận dỗi mà chạy tới sau tấm bình phong, cởi áo khoác, mặc một chiếc sơ mi mong mỏng, run rẩy trèo lên giường, tiếp đó ngoan ngoãn ngồi mép giường chờ Lục gia trở lại.1

Có lẽ bởi mùa đông giá rét, dù đã đốt lò, nhưng cậu chỉ mặc một bộ quần áo, cuối cùng vẫn cóng run người, cởi áo sơ mi rúc vào trong chăn.

Vì vậy Hạ Lục gia liền nhìn thấy một màn kia.

Hạ Tác Chu lập tức vui vẻ cởi quần áo chui vào trong chăn, Phương Y Trì theo bản năng tránh một cái.

Lục gia duỗi tay, kéo cậu ôm trở lại, lúc này mới phát hiện Phương Y Trì chưa cởi sạch sẽ, trên mông đùi còn treo một cái tiểu khố hồng cánh sen.17

Tiểu khố hồng sen lỏng lẻo, che kín nửa cặp mông căng mẩy như đậu hũ non, Hạ Tác Chu lấy tay kéo một cái, nhất thời rung rinh rạo rực cả lên. Chỉ là Lục gia cũng không dám dùng sức, bởi vì chỉ cần dùng thêm chút lực, trên người Phương Y Trì lập tức sẽ lộ ra đóa hoa mai béo mập non nớt ấy.

"Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?" Hạ Tác Chu cúi đầu ngửi cổ cậu, đoạn há miệng y như chó sói, dùng răng ước lượng, "Tôi còn nhớ, lần trước bắt nạt em, em còn mắng tôi hai mặt cơ mà."

Phương Y Trì vùi đầu trong lồng ngực Lục gia, tim đập bịch bịch, nhưng lại có chút tham luyến hơi thở ấm áp này, liền lén lút áp chân lên bắp chân Lục gia.

Hạ Tác Chu "Sshhhh" một tiếng, trực tiếp cúi người túm chân cậu lại, "Đệt, muốn đông chết tôi hả"1

Phương Y Trì vội vàng co người về sau, Lục gia sao có thể cho cậu như ý? Hắn trực tiếp nắm mắt cá chân cậu, kẹp giữa chân mình, "Tránh cái gì? Làm gì có nơi nào ấm áp như chồng em đâu."1


"Em cũng vậy... em cũng là chồng mà!" Phương Y Trì không phục ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt tràn ngập ý cười của Hạ Tác Chu, lại không cam lòng nhắm mắt lại, "Lục gia, ngài lại trêu em."

"Tôi đâu có trêu em." Hạ Tác Chu xoa xoa tay cậu, "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Hạ Lục gia vốn còn tưởng Phương Y Trì bị mình làm cảm động, động tâm rồi, ngoan ngoãn làm Hạ thái thái, ai ngờ, Phương Y Trì hừ hừ nửa ngày, lại phun ra mấy chữ: "Em phải cảm ơn ngài."

"..."

Cậu hắng giọng, định khiến cho mình nằm bên cạnh Hạ Tác Chu quy củ chút, "Lục gia, hôm nay ở Thụy Phúc Tường nghe người nhà của ngài nói, biết được rằng cha ngài chỉ đưa gia sản cho tiểu bối có con có cháu."

Hạ Tác Chu nghe, hiểu, tức giận, xoay mình một cái, gắt gao đè Phương Y Trì dưới thân, "Hừ, hóa ra em tình nguyện sinh con cho tôi, chính là vì gia sản?"

"Em không muốn gia sản nhà ngài!" Phương Y Trì cũng sốt ruột, đưa tay ôm cổ Hạ Tác Chu, "Em chỉ là muốn báo đáp ngài."

Cậu vừa cử động, chăn lập tức buông xuống lộ ra nửa đoạn eo mảnh nhỏ, trắng nõn, lắc lư trước mắt Lục gia.

"Bệnh tình em gái em, còn những thứ y phục kia nữa..." Phương Y Trì càng nói càng loạn, càng nói càng hoảng. "Vốn em muốn từ hôn, mà đã đăng báo... mà ngài cũng phát hiện, em có thể sinh..."

"Đừng có ngài nữa." Hạ Tác Chu nghe đau cả đầu, hắn sống hai mươi tám năm, lần đầu bị một đứa nhóc chọc cho tức đến muốn chửi thề.21

Lục gia tức giận, sẽ không nhẫn nhịn, trực tiếp kéo Phương Y Trì lên, đè trên đùi mình, vừa đánh vừa bóp cái mông mềm mại mà mới nãy còn không dám dùng sức.

Thật ra thì vẫn không dùng sức lắm, chỉ là ngứa tay vỗ hơi nhiều, Phương Y trì không đau thì cũng ngượng chín cả mặt, thò tay ra sau lưng túm chặt quần lót của mình, kết quả tay cũng bị Hạ Tác Chu không nặng không nhẹ tát hai cái.

Hay lắm, một lòng đầy cảm kích của Phương Y Trì đều bị "đánh" cho bay biến hết, giãy như cá chép, lôi chăn co rúc tít tận trong góc giường tức giận trừng Hạ Tác Chu.

Hạ Tác Chu thấy cậu lộ ra bả vai vừa gầy vừa hẹp, nhớ dư vị của cú động tay vừa rồi, lòng lại bộc phát ngứa ngáy.

Nếu không tại sao nói Tiểu Phượng hoàng câu người chứ?

"Lại đây." Hạ Tác Chu thở dài, ánh mắt quẹt qua khóe miệng đối phương một cái, "Còn không tới, tôi liền qua đấy!"

Phương Y Trì tự biết đấu không lại Lục gia, ủy ủy khuất khuất nhích eo trở về, nhưng còn không vui dựa quá gần, bèn quay đầu về sau nói nhỏ.

Hạ Tác Chu sáp lại nghe, thiếu chút nữa tức đến hôn mê.

Phương Y Trì đang nói cái gì đấy?

Hắn tức giận lòng tốt của mình lại bị coi thành lòng lang dạ thú!

Hạ Tác Chu nhếch khóe miệng, kéo cậu vào lòng, "Phương Y Trì, tôi ham muốn cái khả năng sinh sản đấy của em sao?"

Cậu cứng đờ cả người.

"Tôi đã nói rồi, em không thích tôi, được, cảm tình từ từ nuôi dưỡng." Hạ Tác Chu đậy chăn giúp cậu, hừ lạnh, "Tôi không cần em thông cảm hay thương hại!"

"Em có thể sinh hay không ông đây không quan tâm, ông chỉ quan tâm chính bản thân em!" Lục gia cắn răng nghiến lợi, quả thực là bị Tiểu Phượng hoàng chọc điên lên, mừng rỡ trong lòng tiêu tán sạch sẽ, nhìn tiểu khố mê người ban nãy, giờ chỉ muốn hung hãn đánh cho mấy phát.

Nhưng Lục gia tức thì tức, vẫn kéo Phương Y Trì nằm xuống.

Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, dù cho hắn là Hạ Tác Chu, cũng không có biện pháp buộc Phương Y Trì tình nồng ý đậm với mình ngay tức thì được. Hắn đã nghĩ thông suốt mình không bỏ được Phương Y trì, không phải cũng nghĩ suốt tận ba năm năm hay sao?

Chuyện này không gấp được.

Hạ Tác Chu tự an ủi mình, lại cảm thấy dáng vẻ Phương Y Trì ôm chăn trốn trong góc vô cùng vui mắt: "Em sợ tôi?"

Phương Y Trì lắc đầu một cái, trong lòng lại nghĩ: Cả thành Bắc Bình này ai không sợ Lục gia ngài hở?

Hạ Tác Chu cũng nhìn ra cậu không nói thật, dứt khoát kéo tay Tiểu Phượng hoàng mò xuống háng mình.1

Đều là đàn ông, Phương Y Trì sửng sốt mất mấy giây, trong nháy mắt kịp phản ứng, eo lập tức căng thẳng, theo bản năng liền muốn giãy giụa.

Hạ Tác Chu vốn muốn trấn an, lời đến khóe miệng vẫn mang lửa giận: "Vừa rồi còn nói phải báo đáp tôi, đảo mắt liền giở quẻ?"7

Hai tròng mắt Phương Y Trì thoắt cái đỏ ửng, trợn to đôi mắt long lanh cắn răng nhẫn nhịn.

Sờ thì sờ!

Cũng không phải không sờ qua!

Hạ Tác Chu cười nhạo một tiếng, kéo tay cậu luồn vào trong thân.

Băng hỏa giao hòa, hai người đồng thời rên lên.3

Hạ Tác Chu vẫn là bị lạnh, Phương Y Trì vẫn là bị nóng. Về lý thuyết, cùng một giới tính, không ai nhỏ hơn ai, nhưng vấn đề là người cũng phân ra cao thấp béo gầy mỗi người một vẻ, đồ của Tiểu Phượng hoàng so với đồ của nhánh ngô đồng thì như nào?3

Nhìn là biết kém hơn rồi.

Vì vậy Phương Y Trì còn chưa mò ra đâu vào đâu, đã ngượng đến rơi lệ.

"Ôi chao, tiểu tổ tông." Hạ Tác Chu lập tức mềm lòng, ghé qua hôn môi cậu, "Đùa em thôi, không làm."

Cậu không muốn khóc, chỉ là không nhịn được.

"Không làm thật mà." Hạ Lục gia dỗ dành Tiểu Phượng hoàng, thật lòng thật dạ nói, "Lúc mới về Bắc Bình, thấy em bị tàn thuốc dí bỏng rát vẫn trừng mắt không rơi lệ, sao vào tay tôi rồi, lại suốt ngày nhỏ hạt đậu vàng thế này?"

Nhắc tới cũng lạ, Phương Y Trì cũng chẳng hiểu nổi, ở tiệm cơm bị khách nhân khác khi dễ, từ trước tới giờ cậu chưa từng để bụng, ngoan cường, thậm chí còn giống như con sói nhỏ, hung hăng trừng lại. Thế nào mà vừa đụng phải Lục gia, lại chỉ biết thất thố chứ?1

Hạ Tác Chu không muốn cậu nghĩ nhiều, bèn nói: "Còn nữa, sau này bị bắt nạt, đừng núp, tránh là vô dụng."

"Nhưng mà anh... nhưng mà rơi vào tay anh..."

Hạ Tác Chu trầm giọng cười ra tiếng, "Tôi là chồng em cơ mà, dĩ nhiên vào tay tôi phải khác rồi."

Phương Y Trì nghe vậy, giận đến cứng quai hàm, muốn phản bác, lại nhớ đến cái "gia pháp" của nợ kia, chỉ có thể để mặc cho Hạ Tác Chu táy máy tay chân.1

Hạ Tác Chu thấy cậu đàng hoàng lại, bèn hôn một hồi, sau đó tiếp tục cầm tay cậu dạy dỗ: "Em nói xem, đại lão gia sợ nhất bị thương nơi nào?"

Phương Y Trì lúc này không còn lạnh, nhưng cổ họng lại khô khốc, căn bản không động não được, thuận miệng đáp: "Cổ... cổ..."

"Không đúng." Hạ Tác Chu hít một hơi, nắm bàn tay nhỏ bé tiếp tục xoa.

"Đôi mắt!" Thanh âm Phương Y Trì đã bắt đầu nức nở.

"Vẫn không đúng." Hạ Tác Chu hận sắt không thành thép, cắn lên môi dưới mềm mại của cậu, "Là nơi này!"

"Đó... nơi đó?"

"Nơi này." Hạ Tác Chu cố ý bóp ngón út Phương Y Trì một cái.

Cậu tỉnh tỉnh mê mê cúi đầu, nhìn xuống dưới một cái, xung quanh tối om khiến cậu chẳng thấy thứ gì, không thể làm gì khác hơn là bóp bóp hai cái rồi trông mong hỏi: "Nơi này... là nơi này á?"

"Ừ." Hạ Tác Chu bị bàn tay nhỏ bé bóp đến hơi thở nặng nề, chậm rãi vùi mặt vào cổ cậu, cảm thấy trên người Phương Y Trì có hương vị ngọt ngào dễ ngửi, "Là nơi này, em cũng có. Cho nên em nhớ lấy, sau này ai bắt nạt em, em cứ hướng chỗ này mà đá----Đệt!!"2

Vốn còn đang hưởng thụ, Hạ Lục gia lập tức sầm mặt lại nhảy ra từ trong chăn, ôm Tiểu Phượng hoàng hít sâu, lại hít sâu, rồi ấn cậu vào lồng ngực hung dữ đánh mông, "Cái đệt mợ, tôi nắm tay dạy em, không phải để em bóp trứng của tôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc