THẤY CHỒNG CỦA TÔI ĐÂU KHÔNG



Sơ Điều đã sớm đoán trước tình huống này.


Nhờ kinh nghiệm của kiếp trước giúp cô dễ dàng sinh tồn trong tình trạng nguy hiểm và khắc nghiệt.

Trước những biến chủng tàn bạo thích giết người, cô dựa vào sự tỉnh táo và trực giác nhạy bén của bản thân mang theo đội ngũ Hổ Khẩu chạy trốn, không có ngoại lệ.Cho dù trong đội không có dị năng giả, súng và đạn đã cạn kiệt, nhưng trong tình huống này lại không hề xuất hiện thương vong.Sau khi rời khỏi căn cứ Bình Xương, họ đi mãi không hề dừng lại ngoại trừ việc thu thập vật tư.

Tuy nhiên, dưới tiền đề là phải đảm bảo an toàn, tiến độ của họ vẫn rất chậm và thường xuyên gặp phải chướng ngại.Kế hoạch tìm người của Sơ Điều cũng bởi vậy phải tạm gác lại, chỉ có thể tận dụng mọi thứ mà tìm hiểu tin tức.Nhưng không có ngoại lệ, đừng nói đến tin tức của anh, trên đường đi bọn họ thậm chí còn chưa gặp được ai, cũng không thấy bất kỳ căn cứ nào.Mùa hè vẫn chưa qua đi, Sơ Điều nằm phía sau xe mơ màng thiếp đi.


Cô sợ nóng và lạnh cho nên vào thời điểm chuyển giao giữa mùa thu và mùa hè cô rất dễ mệt mỏi hay ngủ gật.Bà cụ ngồi ở ghế phụ lái, Tiểu Nguyệt chen giữa bảng điều khiển trung tâm và băng ghế sau, mấy người trong xe không nói tiếng nào, yên lặng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Sơ Điều."Í, đã đến Giang Ninh rồi.”Tiểu Nguyệt chú ý thấy biển báo giao thông rồi nhỏ giọng nói một câu.Mặc dù cô bé không biết đường, nhưng vẫn biết nhìn biển báo giao thông, chưa kể, Giang Ning là một cố đô, chưa đi qua thì cũng đã nghe qua.Tiểu Nguyệt lẩm bẩm cố gắng không phát ra âm thanh, trong xe lại trở về yên tĩnh như cũ.

Mà Sơ Điều đang nằm phía sau mơ màng sắp ngủ, lại nhạy cảm bắt hai chữ mà mình để ý, cô sửng sốt một chút, sau đó đột ngột ngồi dậy, cơn buồn ngủ liền bị cuốn đi.Vài người phía trước giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, đồng thời trong lòng thấp thỏm, cho rằng lại gặp nguy hiểm nên mới khiến cô đột nhiên bừng tỉnh như vậy.Sơ Điều tìm thấy một ký ức mơ hồ trong đầu, nhịp tim đập hơi nhanh.

Cô liếm đôi môi khô ráo của mình, nhìn Tiểu Nguyệt, giọng nói có chút khô khốc: “Vừa rồi em nói đã đến đâu rồi?”Tiểu Nguyệt nghĩ rằng cô bé đã gây ồn đến cô, cô bé vội vàng che miệng xin lỗi: "Xin lỗi, em làm ảnh hưởng đến chị rồi.”"Không." Sơ Điều lắc đầu, vội vàng nói: "Có phải mới nãy em vừa nhắc đến Giang Ninh đúng không?”Tiểu Nguyệt khẽ mở miệng, đây là lần đầu tiên cô bé lo lắng như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Biển báo giao thông nhắc nhở phía trước là cố đô Giang Ninh".Vừa hay dòng chữ màu xanh lá cây xuất hiện một lần nữa, Sơ Điều xác định được phía trước là Giang Ninh.Nếu cô nhớ không nhầm, A Dã từng học đại học ở Giang Ninh, trước tận thế anh vẫn còn ở trường, nói không chừng có lẽ bây giờ anh vẫn đang ở đó.Nhịp tim của Sơ Điều đập ngày càng nhanh, tìm kiếm bấy lâu nay không có kết quả và nỗi nhớ dày vò từng ngày chẳng khác nào nung cô trên đống lửa, dằn vặt vô cùng.Mong muốn được bay đến bên anh, ôm anh thật chặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể quen thuộc và hơi thở của anh, cô sẽ không còn phải suy nghĩ và lo lắng về những chuyện khác nữa khi ở trong vòng tay an toàn của anh.Trong thời gian này, cô buộc mình phải trưởng thành, cô một mình đảm đương và không ai hiểu được nỗi lo lắng trong lòng của cô.Cô tự kiếm con đường của mình, hoàn toàn đi chệch quỹ đạo của kiếp trước, kiếp này thật sự có thể gặp lại anh giữa biển người mênh mông sao?Nhưng nếu để cô lại đi theo kiếp trước, đợi một năm sau mới gặp được anh, đó không phải là điều cô mong muốn.Bây giờ cuối cùng cũng có một chút tin tức về anh, cho nên cô vô cùng phấn khích.“Dừng xe!” Thấy sắp qua ngã tư, Sơ Điều nghĩ cũng không nghĩ liền vội vàng kêu dừng lại.Người lái xe sợ hãi vì giọng điệu vội vàng của cô, vội đạp phanh gấp.Hai chiếc xe đi sau cũng phải dừng gấp.Theo kế hoạch ban đầu của Sơ Điều, bọn họ phải cố gắng tránh thành phố càng xa càng tốt, đi theo con đường không dễ bị tấn công bởi lính bắn tỉa và dễ dàng trốn thoát.


Trừ khi bọn họ cần tiếp viện, nếu không sẽ không vào thành phố.Nhưng cô tạm thời thay đổi quyết định và đến Giang Ninh, một nơi mà họ có thể gặp nguy hiểm và họ hoàn toàn không biết tình hình bên trong.

Quyết định đột ngột này thực sự trái ngược với những hành động trước đây của cô ấy.Về tình về lý thì Tiểu Kính không thể để cô ấy đi.Nhưng Sơ Điều đã nhảy xuống xe với cặp sách trên lưng, một cơn gió thoảng qua làm rối mái tóc dài của cô, khuôn mặt trắng sứ tỏ vẻ kiên định và không gì lay chuyển được.Giờ phút này, cô trong mắt Tiểu Kính trở nên rất xa cách và không chân thật.Tác giả có lời muốn nói: Điều Điều đã đến Giang Ninh rồi, anh Lạc anh có muốn vợ hay không!Cả hai đều đã đến Giang Ninh, ngày gặp mặt còn xa không?.


Bình luận

Truyện đang đọc