THẾ THÂN VẠN NGƯỜI CHÊ TRỌNG SINH

Thành phố Nam.

Dù sao vẫn suy nghĩ đến vấn đề để Diệp Triều Nhiên đi học thuận tiện, cho nên Tống Nhã và Diệp Bùi nhìn trúng căn nhà cũ gần Nhất Trung.

Nhìn một vòng, nhà bên này không phải là quá cũ thì cũng có các loại vấn đề, hai người đều không phải rất vừa ý.

Diệp Bùi đề nghị xem tòa nhà mới ở cạnh đường tàu điện ngầm, phòng bên đó đều là được xây mới cách đây hai năm, chắc chắn sẽ có chủ nhà có căn nhà mới trong tay.

Cuối cùng hai người quyết định một căn chưng cư lớn, cho dù là tiện nghi xung quang hay là giao thông đều rất thuận tiện, quan trọng nhất, là tiện cho Diệp Triều Nhiên đi học.

Diệp Bùi chính vào lúc này nhận được điện thoại của Phương lão gia tử.

Cúp điện thoại, Tống Nhã nhíu mày hỏi: "Ông ta lại có chuyện gì?"

Diệp Bùi nói: "Ông ta muốn hẹn gặp anh."

Tống Nhã không nói gì, theo suy nghĩ của Tống Nhã, hai nhà bọn họ tốt cả đời này đừng gặp lại nữa, nhưng suy nghĩ này không hiện thực lắm.

"Vậy mình anh đi đi, em đi siêu thị một chuyến, rồi về nhà nấu cơm cho Tiểu Nhiên." Tống Nhã nói.

Diệp Bùi kinh ngạc nhìn Tống Nhã: "Em không ngăn cản anh?"

Tống Nhã cạn lời nói: "Có gì mà phải ngăn cản? Những chuyện này sớm nói rõ, nhà bọn họ sẽ dây dưa không dứt, anh đi nói rõ ràng cũng tốt."

Diệp Bùi cười nói: "Vậy anh chở em đi mua thức ăn trước, rồi đưa em về nhà nhé?"

Tống Nhã gật đầu.

Nơi Phương lão gia tử chọn là một quán cà phê có hoàn cảnh yên tĩnh, chỗ này vô cùng thích hợp bàn chuyện, Diệp Bùi thỉnh thoảng cũng dẫn khách hàng của mình đến đây.

Phục vụ dẫn Bùi Diệp đến phòng riêng, còn chưa đợi Diệp Bùi ngồi xuống, đã nghe Phương lão gia tử nói: "Đến gặp trưởng bối mà còn đến muộn."

Ý cười trên mặt Bùi Diệp nhạt xuống, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa bắt đầu đã biết đức tính của Phương lão gia tử thật sự quá tốt, vậy Diệp Bùi thời gian tiếp theo cũng không cần giả vờ nữa.

"Ông phải hiểu rõ định nghĩa trưởng bối, không phải một lão đầu tùy tiện ngồi trước mặt tôi, tôi đều phải tôn kính ông ta." Diệp Bùi nhàn nhạt mở miệng rồi xoay người nói cảm ơn với phục vụ.

Vẻ mặt Phương lão gia tử cứng đờ, đồng thời rong lòng càng chán ghét.

Quả nhiên, cả nhà bọn họ đều là rắn chuột một ổ, khó trách sẽ dạy ra một đứa trẻ như Diệp Triều Nhiên!

Không giống như Yến Yến nhà bọn họ...

Nghĩ đến đây, Phương lão gia tử hơi hơi kìm nén lửa giận trong lòng xuống, miễn cưỡng cười cười: "Bầu không khí giữa chúng ta không cần căng thẳng như vây, lần này tôi đến, là nghiêm túc muốn bàn chuyện với các người."

Diệp Bùi ngồi đối diện Phương lão gia tử, ý chỉ ông có gì cứ nói.

Phương lão gia tử căn chặt răng, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: "Hôm qua tôi và phu nhân đột nhiên đến thăm, là bởi vì trước đó cha Triều Nhiên làm chuyện quả thật không đúng, cho nên chúng tôi đến xin lỗi. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ nhìn thấy chúng tôi phản ứng rất lớn, còn đưa tay..." Nói đến đây Phương lão gia tử cảm thấy máu huyết đang dồn lên, "Phu nhân tôi bây giờ còn đang nằm viện."

"Ồ." Diệp Bùi cố làm ra vẻ kinh ngạc, "Cho nên ông hôm nay đến là đòi bồi thường?"


Diệp Bùi lộ ra nụ cười ôn hòa: "Vậy dễ nói, ông đem tất cả biên lai khám chữa bệnh của phu nhân ông cho tôi, tôi nhận được biên lai sẽ gửi tiền cho hai người."

Phương lão gia tử biết Diệp Bùi là đang cố ý xuyên tạc ý của mình.

Đám người này là người gì vậy?

Làm càn làm bậy, ngang ngược vô lý!

"Cậu hiểu lầm rồi, tôi là muốn nói với cậu, cách làm của Triều Nhiên hôm qua là sai, nó không nên..."

"Thằng bé không nên cái gì?" Diệp Bùi không còn kiên nhẫn, "Ông cảm thấy ông lấy lập trường gì chỉ trích con của tôi? Ông nội sao?"

Diệp Bùi cười nhạo: "Hai người hôm qua tự ý xông vào nhà của tôi, bắt nạt phu nhân của tôi, Tiểu Nhiên chỉ là muốn đuổi hai người ra ngoài, không báo cảnh sát đã là khách khí rồi!"

Phương lão gia tử không ngờ Diệp Bùi lại đổi trắng thay đến như vậy, một cơn tức nghẹn ở cổ họng không nuốt xuống được: "Cậu...cậu già mồm át lẽ phải!"

Diệp Bùi cũng lười để ý đến ông ta, dứt khoát đứng dậy: "Chỉ có chuyện như vậy thôi sao? Tôi cảm thấy trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, người một nhà chúng tôi, cho dù là Tiểu Nhiên hay tôi, đều không muốn gặp lại các người. Nếu như các người thật sự vì muốn tốt cho Tiểu Nhiên, thì mời các người cả đời này đừng có xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!"

"Nếu như không còn chuyển gì khác, tôi đi trước đây." Diệp Bùi đứng dậy, đi ra khỏi phòng riêng, Diệp Bùi hình như nghĩ đến cái gì đó, lại dừng bước chân: "Đúng rồi, tiền lão thái thái nằm viện, tôi sẽ chuyển cho các người."

Phương lão gia tử hít vài hơi thật sâu, mới hoàn toàn bình tĩnh lại, ông cất giọng nói: "Cậu xác định các cậu có được quyền nuôi dưỡng Triều Nhiên?"

Bước chân Diệp Bùi không hề dừng lại.

Phương lão gia từ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta đi xa, trong mắt toàn là âm u.

Rất có tự tin, không tồi.

Hy vọng đến lúc công ty cậu phá sản cậu cũng có tự tin như vậy.

Phương lão gia tử cầm điện thoại trên bàn lên, gọi điện thoại cho thuộc hạ: "Không cần lưu lại đường sống nữa, nên làm gì thì làm cái đó!"

Đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây, mới vang lên giọng nói có chút chột dạ của thuộc hạ: "Lão Phương, chuyện này, có hơi khó."

Sắc mặt Phương lão gia tử đột nhiên thay đổi: "Xảy ra vấn đề gì?"

"Người này rất cẩn trọng, hôm qua bàn chuyện với tôi thì đánh thái cực, lúc rời đi còn không nói lời chắc chắn nào, sáng hôm nay đã trả lời tôi, nói công ty bọn họ quá nhỏ, uyển chuyển từ chối."

Phương lão gia tử hoàn toàn đen mặt, có điều ông dù sao cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, suy tư một hồi, ông ta mới mở miệng: "Tôi nhớ Diệp Bùi còn có một đối tác hợp tác?"

Hai mắt thuộc hạ sáng lên: "Ý của ông là?"

"Cậu đi liên hệ với người này," Phương lão gia tử trầm giọng nói, "Động tác lớn một chút cũng không sao, muộn nhất là một tháng, tôi muốn nhìn thấy kết quả."

Thuộc hạ lập tức gât đầu đồng ý: "Ông yên tâm! Chuyện này cứ để tôi lo!"

Thời gian cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Diệp Triều Nhiên đã nghĩ hết hai ngày cuối tuần, cảm thấy cậu phải tăng cường rèn luyện thể lực.


Cậu khỏe mạnh thì khỏe mạnh, nhưng sức lực vẫn quá yếu.

Giống như hôm thứ 6, Cố Nghiêu chỉ nắm chặt cổ tay cậu, cậu không có cách nào giãy thoát, còn có cậu mặc dù thành công đuổi Phương lão gia tử và Phương lão thái thái ra ngoài, nhưng cũng tốn không ít sức lực.

Hơn nữa tăng cường rèn luyện cơ thể cũng không xấu, trăm lợi không có hại, tại sao không làm?

Diệp Triều Nhiên luôn là phái hành động, nói làm là làm.

Sáng thứ 2, Diệp Triều Nhiên dậy sớm, đến trường học xong, trời còn tờ mờ sáng, cậu thậm chí còn không đến lớp học cất cặp sách, đến sân thể dục đặt cặp lên ghế bắt đầu chạy bộ.

Trên sân thể dục có lác đác vài người, đón ánh nắng sớm mai, Diệp Triều Nhiên bắt đầu chạy chậm, chỉ là chưa đợi cậu chạy được một vòng, cậu đột nhiên nhìn thấy người trước mặt có hơi quen mắt.

Diệp Triều Nhiên gia tăng cước bộ sóng vai với nam sinh, quay đầu, cậu nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Khương Tầm Mặc.

"Chào buổi sáng." Diệp Triều Nhiên lập tức nở nụ cười, chào hỏi với anh.

Khương Tầm Mặc cũng gật gật đầu với cậu, đáp một tiếng.

Diệp Triều Nhiên tiếp tục chạy cùng tốc độ với hắn, một bên chạy một bên hỏi: "Cậu sao cũng chạy vào sáng sớm? Không ngờ cậu lại chạy bộ vào buổi sáng?

Khương Tầm Mặc nói: "Mỗi ngày tớ đều chạy."

Hắn chỉ là không ngờ Diệp Triều Nhiên đến chuyện sáng sớm hắn đến sân thể dục chạy bộ cũng biết.

Cộng thêm chuyện hôm thứ 6, trong lòng Khương Tầm Mặc thở dài.

Không thể tiếp tục như vậy, chuyện này hắn phải sớm nói rõ với Diệp Triều Nhiên.

Hai người im lặng cùng nhau chạy ba vòng, chạy xong ba vòng, Diệp Triều Nhiên mệt lả.

Cuối tuần có mưa, đường băng nhựa được gột trôi sạch sẽ, Diệp Triều Nhiên trực tiếp nằm trên mặt đất, tạo thành hình chữ đại, lồ ng ngực không ngừng phập phồng kịch liệt, vệt đỏ ửng do vận động lưu lại trên gương mặt trắng nõn.

Ánh mắt Khương Tầm Mặc dừng trên gương mặt cậu trong giây lát, dời tầm mắt nói: "Đứng lên, không thể nằm."

Diệp Triều Nhiên đương nhiên biết vận động xong không thể lập tức nằm xuống nghỉ, nhưng cậu thật sự không còn sức, chỉ có thể vươn tay với Khương Tầm Mặc; "Cậu kéo tớ lên với."

Tầm mắt Khương Tầm Mặc di chuyển, rơi trên bàn tay thiếu niên.

Tay Diệp Triều Nhiên rất trắng, lúc này lại giống như mặt cậu, ngón tay thon dài nhiễm chút ửng hồng. Nhưng những thứ này cũng không đủ để Khương Tầm Mặc bỏ qua hạt bụi nhỏ nằm trên đầu ngón tay – là vừa nãy Diệp Triều Nhiên nằm xuống đất dính phải.

Thực ra bệnh sạch sẽ của Khương Tầm Mặc rất nghiêm trọng, hắn lúc này nên không hề do dự mà từ chối Diệp Triều Nhiên.

Nhưng không biết vì sao, hắn lại ma xui quỷ khiến kéo lấy bàn tay đang đưa ra của Diệp Triều Nhiên.

Bàn tay hơi lạnh của thiếu niên được nắm trong tay hắn, vô cùng mềm mại.

Diệp Triều Nhiên mượn sức từ dưới đất đứng lên, sau đó buông tay ra.


Sự mềm mại lướt qua rồi biến mất, Khương Tử Mặc không nhịn được mà rũ mắt nhìn tay mình, có hơi ngứa, hơn nữa hình như không hề có cảm giác nhớp dính làm người đang ghét, rất thoải mái.

Nghĩ đến đây, tim Khương Tầm Mặc lại đập nhanh hơn.

"Tớ muốn đi căng tin, cậu ăn sáng chưa." Diệp Triều Nhiên hỏi Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc lắc đầu: "Tớ đi tắm một cái."

Diệp Triều Nhiên sửng sốt; "Tắm rửa? Cậu đi đâu tắm rửa?"

Khương Tầm Mặc lại không nói gì, nhấc chân đi ra khỏi trường học.

Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Tầm Mặc mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh.

Thì ra Khương Tầm Mặc mỗi lần chạy xong cũng về nhà tắm rửa, khó trách trước đây cậu không biết Khương Tầm Mặc mỗi ngày đều chạy bộ, trên người nam sinh không có mùi mồ hôi, mà là mùi bạc hà nhàn nhạt.

Diệp Triều Nhiên đưa ra kết luận – Khương Tầm Mặc có bệnh sạch sẽ, hơn nữa có thể là hơi nghiêm trọng một chút.

Nghĩ đến đây, Diệp Triều Nhiên không nhìn được cúi đầu ngửi ngửi người cậu, vẫn may vẫn may, không có mùi mồ hôi, chỉ có một mùi sữa tắm bơ mật ong.

Có điều Diệp Triều Nhiên còn phải đi đến quán đồ ăn vặt, mua một túi khăn ướt, lau mồ hôi trên cổ mình, cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhấc chân đến phòng y tế một chuyến.

Bên kia, Khương Tầm Mặc tắm xong, ngồi trên sô pha suy tư.

Qua một hồi lâu, chuông báo sắp vào học của trường học vang lên, hắn mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Khương Trạch anh trai ruột của hắn.

[Anh nói xem bệnh sạch sẽ của em có phải khỏi rồi không?]

Khương Trạch gần như là trả lời ngày:[?]

Khương Tầm Mặc: [Em lại đi chủ động nắm bàn tay dính bùn đất!]

Khương Trạch: [Chuyện này không thể làm tiêu chuẩn phán đoán được, chúng ta đổi giả thiết khác.]

Khương Trạch: [Nếu như là tay của anh, có dính bùn đất, em sẽ cùng anh trai thân yêu của em nắm tay không?]

Khương Tầm Mặc trả lời đơn giản lại thô bạo: [Cút.]

Khương Trạch: [Vậy thì anh hiểu rồi.]

Khương Tầm Mặc: [?]

Khương Trạch: [Em thảm rồi! Em rơi vào lướt tình rồi!]

Khương Tầm Mặc: "......"

Đây là cái gì với cái gì.

Đã muộn học rồi, Khương Tầm Mặc cũng không vội, chậm rãi ung dung đến lớp.

Chỉ là quá trùng hợp, tiết đầu tiên chính là tiết của cô Vương cô chủ nhiệm, vì thế sáng nay Khương Tầm Mặc cũng không thể ngủ, hắn bị cô Vương mời ra ngoài lớp đứng phạt.

Diệp Triều Nhiên cách một lớp kính thủy tinh nhìn Khương Tầm Mặc, phát hiện tóc cậu ấy còn chưa sấy khô.

Sẽ không bị cảm chứ?

Gió tháng tư vấn còn rất lạnh.


"Diệp Triều Nhiên, nếu như em không muốn nghe giảng, cậu có thể ra ngoài đứng cùng cậu ta." Cô Vương thực sự không nhịn được nữa, đặt bài thi xuống, lạnh lùng nói.

Một tiết học chỉ có 45 phút, Diệp Triều Nhiên đã nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ 10 phút rồi!

Những bạn học khác không nhịn được nữa, lập tức cười ầm lên.

Khương Tầm Mặc đứng bên ngoài cũng nghiên đầu, không khỏi nhớ đến lời anh hắn nói suy nghĩ một hồi trong lòng.

Rơi vào lưới tình?

Hắn cũng thích Diệp Triều Nhiên rồi?

Mặc dù Diệp Triều Nhiên lớn lên quả thật không tồi, cũng thích hắn, nhưng mới có bao lâu?

Anh hắn nhất định là đang lừa hắn!

Từ nhỏ đến lớn, hắn chịu thiệt còn ít sao?

Khương Tầm Mặc càng nghĩ càng thấy có lý, lại đem chuyện này ném ra sau đầu.

......

Thời khóa biểu trực ban của lớp 1 thay đổi theo chỗ ngồi, bạn cùng bàn của Diệp Triều Nhiên bây giờ là Khương Tầm Mặc, cho nên tự nhiên hai người họ sẽ cùng trực nhật với nhau.

Có lẽ là hôm thứ 6 Khương Tử Mặc giúp đỡ cậu, đại khái là sáng nay hai người chạy bộ cùng nhau, Diệp Triều Nhiên đã không còn cảm giác xa lạ như lúc đầu với Khương Tầm Mặc nữa, càng không cảm thấy xấu hổ.

Dọn dẹp xong lớp học, Khương Tầm Mặc chuẩn bị đi rửa tay, Diệp Triều Nhiên gọi hắn lại, đưa cho hắn một chai nước rửa tay nhỏ.

"Sáng nay mua ở phòng y tế, cậu cần không?" Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc sửng sốt một chút, sau đó nhận nước rửa tay.

"Cảm ơn."

Nhìn thấy Khương Tầm Mặc nhấn vài lần nước rửa tay, Diệp Triều Nhiên càng thêm chắc chắn, Khương Tầm Mặc chính là có bệnh sạch sẽ!

Đóng cửa lớp học, hai người cùng đi ra khỏi trường học.

Tống Nhã tối nay có tiết dạy buổi tối, Diệp Triều Nhiên về nhà cũng không có cơm ăn, cậu liền nhìn Khương Tầm Mặc: "Cậu đói không?"

Khương Tầm Mặc nhìn cậu: "Làm sao?"

"Cùng đi ăn cơm nhé." Diệp Triều Nhiên nói.

Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ, hắn về nhà cũng gọi cơm ngoài. Mà Diệp Triều Nhiên lễ nghi ăn cơm rất tốt, cũng không để ý hắn dùng đũa chung, vì thế hắn sảng khoát gật đầu: "Được."

Diệp Triều Nhiên nghĩ đến ma lạt thang đã lâu không ăn, liền dẫn Khương Tầm Mặc đi đường tắt.

Nhất Trung là một khu trường học cũ, con đường ở lầu dân cư bên ngoài trường học phức tạp, hai người đi một vòng, đột nhiên nhìn thấy bảy tám tên lưu manh nhảy ra chặn đường họn họ.

Diệp Triều Nhiên sửng ngốt một chút.

Tên lưu manh đi đầu liếc nhìn Diệp Triều Nhiên, lại nhìn Khương Tầm Mặc đứng bên cạnh cậu: "Mày là Khương Tầm Mặc?"

Khương Tầm Mặc lập tức nhíu mày: "Làm sao?"

Tên lưu manh nhả khói thuốc trong miệng ra, giày đạp tắt tàn thuốc, lộ ra một nụ cười lưu manh: "Vậy thì không tìm nhầm người!"


Bình luận

Truyện đang đọc