THẾ THÂN VẠN NGƯỜI CHÊ TRỌNG SINH

Khương Tầm Mặc nhìn bảy tám người trước mặt, cẩn thận nhớ lại trong đầu, hắn xác định hắn không đắc tội với đám người này, cho nên đám người này chỉ có thể là thay người khác đến tìm hắn báo thù.

Từ thành phố A chuyển trường đến thành phố Nam, cuộc sống của Khương Tầm Mặc không phải là ngủ thì là chơi game, nếu nói đắc tội người, hình như chỉ có Cố Nghiêu.

Chỉ tốn thời gian hai giây ngắn ngủi, Khương Tầm Mặc đã đưa ra kết luận.

Hắn ngẩng đầu nhìn tên lưu manh đi đầu: "Là Cố Nghiêu để bọn mày đến chặn đường tao?"

Trong mắt tên lưu manh lướt qua một tia kinh ngạc, gã rất nhanh đã nở nụ cười: "Là ai gọi bọn tao đến không quan trọng, mày chỉ cần biết mày đắc tội với người không nên đắc tội là được."

Cậu thiếu chút nữa quên mất, Cố Nghiêu con người này có tâm trả thù rất mạnh, một đạp tuần trước của Khương Tầm Mặc, hắn ta chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng. Cho nên hôm nay mới gọi người đến chặn đường Khương Tầm Mặc.

Diệp Triều Nhiên nhíu mày, chuyện này là vì cậu mà ra. Đồng thời cảm thấy may nắm, vẫn may hôm nay cậu và Khương Tầm Mặc cùng đi ăn cơm, nếu không Khương Tầm Mặc sẽ một mình bị chặn ở đây.

Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Diệp Triều Nhiêu cũng chưa từng đánh nhau, nhưng không đại biểu cậu không đánh nhau được.

Chỉ là dù sao cũng là lần đầu tiên gặp chuyện này, Diệp Triều Nhiên khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

Nhìn mấy tên lưu manh trước mặt càng ngày càng ép lại gần, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc từ từ lùi về sau, Diệp Triều Nhiên bắt đầu nhìn tay chân của mình, bắt đầu suy nghĩ lát nữa dùng đồ gì cho thuận tay.

Đám người bọn họ rõ ràng là rất tự đại, tay không đã tới đây, nhưng cậu và Khương Tầm Mặc chỉ có hai người, nếu như không cầm đồ gì đó thuận tay, bọn họ chỉ có thể chịu thiệt thòi.

Đang lúc Diệp Triều Nhiên suy nghĩ cái gậy góc tường đánh người có gãy không, Khương Tầm mặc đột nhiên quay đầu nhìn cậu nói: "Cậu có biêt tại sao tớ lại chuyển trường không?"

Diệp Triều Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là có hơi kinh ngạc: "Lẽ nào là..."

Lúc này, Diệp Triều Nhiên chỉ có thể nghĩ đến một lý do.

Lại không nghĩ Khương Tầm Mặc lại nói: "Phải, chính là vì tớ cãi nhau với ba tớ."

Diệp Triều Nhiên trên mặt toàn là mờ mịt, hồi lâu sau mới hỏi: "Giữa hai vấn đề này có liên hệ gì với nhau không?"

Không phải là tám lạng với một cân không đạt được quan hệ với nhau à?

Hai người tám chuyện với nhau như kiểu bên cạnh không có người làm cho mấy tên lưu manh bất mãn.

"Chậc, tao phát hiên hai đứa mày một chút cũng không sợ?"

"Hoàn toàn không đặt bọn tao vào trong mắt."

"Nhìn cái thái độ này của hai đứa mày, cũng khó trách được sẽ đắc tội với người khác, mới để bọn tao đến giáo huấn hai đứa mày."

Tên lưu mạnh dẫn đầu cười cười, xoay xoay cổ, hoạt động gân cốt một chút: "Nếu đã như vậy, tao cũng không ngại dạy cho hai người biết cách đối nhân xử thế!"

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chỉ nhìn thấy Khương Tầm Mặc kéo mạnh Diệp Triều Nhiên ra sau lưng, đồng thời giơ nắm đấm đấm mạnh vào mũi tên lưu manh.


"Báo cảnh sát!" Khương Tầm Mặc nói với Diệp Triều Nhiên.

Bọn lưu mạnh hiển nhiên cũng không ngờ Khương Tầm Mặc lại đột nhiên chống lại, đau hít kêu một tiếng, không đợi gã phản ứng lại, Khương Tầm Mặc lại hung tợn đạp một cước vào bụng gã.

Chuyện đánh nhau này chính là hai điểm, một là đánh bất ngờ, hai là một khi bắt đầu đánh thì đánh cho đến khi cho đối phương ngã xuống mới dừng lại.

Tên lưu manh bị đạp một cước nhất thời không chú ý, lảo đảo ngã xuống thẳng xuống đất, mấy người tiến lên đỡ.

"Lão Hoàng!"

"Mẹ nó, tiểu tử thối!"

Mấy tên lưu manh khác hung tợn trừng mắt nhìn Khương Tầm Mặc, gần như lập tức nhào lên đánh Khương Tầm Mặc.

Trong ngõ nhỏ hôn ám chỉ có vài ngọn đèn lẻ tẻ, ngũ quan Khương Tầm Mặc cũng hòa vào bóng tối dày dặc này, động tác nam sinh rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy đồng phục mày trắng xanh hóa thành một mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, theo động tác của cậu ấy vang lên vài tiếng kêu r3n đau đớn của mấy tên lưu manh.

Diệp Triều Nhiên đang muốn cầm gậy xông lên, sau đó nhìn thấy Khương tầm Mặc đột nhiện quay người lập tức kéo cổ tay Diệp Triều Nhiên; "Chạy!"

Diệp Triều Nhiên bị kéo chạy đi, cây gậy trên tay rơi xuống đất.

Khương Tầm Mặc giống như là biết cậu muốn hỏi gì vậy, thở hổn hển nói: "Một lần đánh nhiều quá mệt, tớ chỉ có thể kiên trì một lúc thôi."

Câu này là nói dối, Khương Tầm Mặc đai đen Taekwondo, Muya Thái hắn cũng đã từng học, một lần đánh xong cũng không có vấn đề. Hắn không muốn tiếp tục đánh, là vì trên người mấy tên lưu mạnh đó quá bẩn! Rất thối!

Vẫn may Diệp Triều Nhiên lúc này cũng chỉ lo chạy theo Khương Tầm Mặc, căn bản không hề suy nghĩ gì.

"Cmn! Đuổi theo cho lão tử!"

Bọn họ làm lưu manh nhiều năm như vậy, chưa từng chịu thiệt thế này, còn có thể để cho hai tên học sinh này chạy được sao?

Sau đó Khương Tầm Mặc còn lưu manh hơn bọn họ, vừa chạy vừa hét: "Cứu mạng... có lưu manh đuổi theo hai học sinh bọn cháu đòi phí bảo vệ!"

Giọng nói này vừa to vừa vang, chạy mấy con ngõ không tính là sâu, nghe thây tiếng kêu cứu mạng người qua đường càng ngày nhiều.

"Làm cái gì vậy?!"

"Gần Nhất Trung từ lúc nào mà có đám lưu manh này?"

"Mặc đồng phục kìa, còn là học sinh!"

"Báo cảnh sát báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!"

Người vây xem càng nhiều, bảo vệ chặt chẽ Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đằng sau, mấy tên lưu mạnh lập tức dừng lại.

Bây giờ tình huống rất không ổn, bọn hắn nhìn nhau, nghĩ cũng không nghĩ chạy ngược lại.


Khương Tầm mặc lại mở miệng: "Bọn chúng muốn chạy!"

Quần chúng vây xem phản ứng cực nhanh:

"Đừng để bọn chúng chạy!"

"Đợi cảnh sát qua đây!"

Đám người vây mấy tên lưu manh lại, cho dù bọn chúng có nói gì, cũng không để cho người chuồn mất.

Tốc độ cảnh sát rất nhanh, không bao lâu đã lái xe qua đây, bắt hết mấy tên lưu mạnh này lại dẫn đi không sót tên nào.

Thân là đương sự của chuyện này, Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên đương nhiên cũng phải đi đến đồn cảnh sát.

Lúc lên xe cảnh sát, Khương Tầm Mặc mới đột nhiên phát hiện, hắn hình như vẫn luôn nắm cổ tay Diệp Triều Nhiên không buông.

Khương Tầm Mặc thả lỏng cổ tay Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên lên xe trước.

Ánh đèn bật sáng, nam sinh đột nhiên đưa tay mình lên mũi ngửi ngửi, đột nhiên có hơi do dự, hắn rốt cuộc là có cần lấy nước rửa tay Diệp Triều Nhiên đưa cho hắn rửa tay không?

.....

Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên là hai học sinh, còn chưa thành niên, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là liên lạc với phụ huynh.

Diệp Triều Nhiên lập tức gọi cho Diệp Bùi, còn về Khương Tầm Mặc, hắn không có gọi cho phụ huynh, mà hỏi cảnh sát: "Luật sư có được không ạ? Nhà cháu chuyện này đều giao cho luật sư xử lý."

Vì thế Khương Tầm Mặc gọi một cuộc điện thoại, gọi luật sư đến.

Mấy tên lưu mạnh bị bắt, đến lúc này vẫn còn đang ngơ ngác.

Bọn chúng tại sao lại bị bắt lại?

Bọn chúng chủ là muốn giáo huấn Khương Tầm Mặc một chút, thậm chí bọn chúng còn chưa động tay!

Là người này động tay đánh bọn chúng trước, bọn chúng mới muốn đánh lại.

Nhưng chưa đợi bọn họ đánh lại, người này đã quay người bỏ chạy, còn dẫn ra không ít người qua đường ra tay giúp đỡ vây bọn chúng lại.

Trong đồn cảnh sát, tám lên lưu mạnh đang không ngừng kêu oan với cảnh sát.

Luật sư lúc này hỏi cảnh sát, anh ta có thể vào nói chuyện với mấy tên lưu mạnh này không.

Cảnh sát gật đầu đồng ý.


Luật sư bước vào chưa đến 10 phút đã đi ra.

Cảnh sát hỏi lại, mấy tên lưu manh này đã khai hết, nhưng bọn chúng cũng không nói có người sai khiến, mà chỉ cắn chặt nói đến thu phí bảo kê.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm mặc dùng ánh mắt hỏi.

Diệp Triều Nhiên mở miệng: "Cậu đánh nhau rất lợi hại!" Hơn nữa còn rất đẹp trai.

Vừa nghĩ đến cảnh khi nãy, Diệp Triều Nhiên cảm thấy máu trong người sôi trào, nếu như cậu có thể lợi hại như thế thì tốt rồi.

Khương Tầm Mặc hơi giương cằm, chẳng ừ hử gì.

"Cậu có thời gian dạy tớ đánh nhau một chút không?" Diệp Triều Nhiên hỏi Khương Tầm Mặc.

Cố Nghiêu đã thuê người đến tìm Khương Tầm Mặc gây rắc rối, Diệp Triều Nhiên đương nhiên sẽ không ôm hy vọng rằng Cố Nghiêu sẽ bỏ qua cho cậu.

Khương Tầm Mặc: "Cậu muốn học?"

Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Muốn."

Khương Tầm Mặc không có đồng ý ngay, hắn đang suy nghĩ.

Tống Nhã và Diệp Bùi lúc này mới đến đồn cảnh sát.

Vừa xuống xe, Tống Nhã đã bước nhanh về phía Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên hai mắt sáng lên, vẫy tay với bà: "Mẹ!"

Tống Nhã kéo cậu nhìn trái nhìn phải, xác định cậu không có bị thương, Tống Nhã mới hoàn toàn yên tâm: "Dọa mẹ sợ chết khiếp!"

Diệp Bùi lúc này cũng đi đến, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" chú ý đến Khương Tầm Mặc đứng bên cạnh Diệp Triều Nhiên, Diệp Bùi hỏi, "Là bạn học con sao? Hai đứa cùng bị chặn đường?"

Diệp Triều Nhiên đơn giản nói lại tình huống cho hai người nghe, nhưng ẩn đi tồn tại của Cố Nghiêu.

Chuyện của Cố Nghiêu Diệp Triều Nhiên sẽ tự mình xử lý tốt, cậu không muốn để cho Tống Nhã và Diệp Bùi lo lắng cho cậu.

Tống Nhã đứng bên ngoài với bọn họ, Diệp Bùi đi vào đồn cảnh sát hỏi tình huống cụ thể.

Cảnh sát đảm bảo với Diệp Bùi, bọn họ khoảng thời gian này sẽ tăng cường tuần tra, đồng thời cũng sẽ liên lạc với người phụ trách Nhất Trung, để bọn họ tăng cường bảo vệ.

Sau khi chuyện hoàn toàn xử lý xong, thời gian đã đến 9 giờ tối.

Tống Nhã hỏi Diệp Triều Nhiên: "Con ăn cơm chưa?"

Diệp Triều Nhiên mới cảm thấy đói, cậu lắc lắc đầu.

Tống Nhã bất đắc dĩ cười cười, lại nhìn Khương Tầm Mặc: "Tiểu Khương, cháu có đến nhà dì ăn cơm không?"

Khương Tầm Mặc sửng sốt.


Chính vào lúc Diệp Triều Nhiên cho rằng Khương Tầm Mặc sẽ từ chối, Khương Tầm Mặc đã nói: "Vậy thì làm phiền dì rồi ạ."

Xe Diệp Bùi dừng trước cửa, Khương Tầm Mặc liền theo bọn họ về nhà.

Tống Nhã hôm nay tăng ca, vốn dĩ không định làm cơm, trong nhà cũng không có đồ gì để nấu, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Tiểu Khương có ăn mì không con?"

Diệp Triều Nhiên nào có biết, cậu nhìn Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc đáp: "Ăn ạ, cháu không kén ăn."

Tống Nhã cười đi vào nhà bếp.

Diệp Bùi đi rửa hoa quả, đưa cho Khương Tầm Mặc ăn.

Không bao lâu sau Tống Nhã nấu hai bát mì, bưng lên còn đang bốc khói nghi ngút.

Diệp Triều Nhiên đang muốn đi tìm cho Khương Tầm Mặc đôi đũa dùng một lần, sau đó nhìn thấy Khương Tầm Mặc tự nhiên mà cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lúc này lại không có thói sạch sẽ nhỉ.

Ăn xong mì, Khương Tầm Mặc cũng không ở lại lâu, Diệp Bùi vốn dĩ muốn đưa Khương Tầm Mặc về, nhưng Khương Tầm Mặc nói nhà hắn ở gần đây, đi một chút là đến, vì thế biến thành Diệp Triều Nhiên tiễn Khương Tầm Mặc.

Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Triều Nhiên đãng muốn cảm ơn Khương Tầm Mặc, đã nghe Khương Tầm Mặc nói: "Mỗi buổi sáng đi."

Diệp Triều Nhiên: "Cái gì?"

"Cậu không phải muốn học đánh nhau sao?" Khương Tầm Mặc nói, "6 giờ sáng mai tớ chờ cậu ở cồng trường, đến nhà tớ."

Khóe miệng Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà cong lên, hai mắt cậu sáng ngời: "Được!"

Hai người đang đứng dưới đèn đường, ánh đèn màu vàng kéo dài bóng hai người.

Khương Tầm Mặc đột nhiên không dám nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên quả thật là to gan.

Làm gì có người nào quang minh chính đại yêu thầm như vậy?

Đây rõ ràng là yêu công khai mà!

Chỉ là không biết vì sao, Khương Tầm Mặc lại không hề cảm thấy phiền chán, trong lòng lại dấy lên một cảm giác vui sướng.

......

"Anh nói cái gì?" Cố Nghiêu đập mạnh sách lên bàn, lạnh lùng nói, "Anh nói bọn họ bị bắt vào đồn cảnh sát?"

"Có chuyện gì vậy? Không phải đã nói sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"

Trong lòng Cố Nghiêu rất bực bội, gã đứng lên đi đến bên cửa sổ: "Không có ai khai ra tôi chứ?"

Đầu giây bên kia nói: "Không có, cậu yên tâm."

Nghe đến đây, Cố Nghiêu vốn nên thở phào, nhưng gã cũng không biết làm sao, gã ngược lại càng cảm thấy bất ai. Cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc