THẾ TỬ GIA SỦNG THÊ HẰNG NGÀY

Lâm thị vốn dĩ cũng không ngủ được, vẫn mặc bộ đồ màu đỏ kia, ở bên cửa sổ đốt tiền giấy.

Lúc Thược Dược và Đỗ Quyên đá cửa mà vào còn bị hoảng sợ.

Đêm tối, bên cửa sổ in bóng nữ tử áo đỏ trong ánh lửa cùng ánh trăng, mái tóc dài buông xõa.

Cả người Thược Dược ngăn không được run rẩy.

Đỗ Quyên to gan hơn một chút, tiến lên lạnh giọng nói: "Nhị phu nhân, nô tỳ tới để thỉnh người đến từ đường."

Lâm thị chậm rãi xoay người, cười nhạo: "Từ đường? Lão phu nhân cho các ngươi tới sao? Hôm nay Dư tỷ nhi xuất giá, vì sao ta lại không thể mặc đồ đỏ? Bà ấy cảm thấy ta phải túc trực bên linh cữu nhi tử bà ấy, cho nên phải mặc đồ màu trắng xuất hiện sao? Nhưng hôm nay chính ngày là nữ nhi của ta thành thân nha."

"Nhị phu nhân, người vẫn nên tự mình đến từ đường đi, nô tỳ không muốn ra tay." Đỗ Quyên nhíu mày thật chặt, cùng Thược Dược mỗi người một bên canh giữ ở cửa.

Trong phòng cũng không biết đốt bao nhiêu tiền giấy, tất cả đều là mùi tro giấy.

Thược Dược sờ sờ cái mũi, miễn cưỡng áp xuống ý muốn đánh hắt xì.

Lâm thị lạnh lẽo nở nụ cười, đi nhanh hướng đến từ đường.

"Nhị phu nhân, đắc tội, lão phu nhân nói việc này không thể để những người khác biết." Đỗ Quyên và Thược Dược liếc nhau một cái, hai người chế trụ Lâm thị, dùng khăn chặn miệng Lâm thị, sau đó kéo đến từ đường.

Trong bóng đêm, thân ảnh Bán Hạ chợt lóe qua.

Chờ ba người ra khỏi nhị phòng, Bán Hạ mới chạy về Thiều Hoa Uyển: "Cô nương, bị người nói trúng rồi, Nhị phu nhân đúng là bị mang đến từ đường."

Tần Vận buông quyển sách trên tay, cười khẽ: "Nhị thúc đúng là vô dụng, hoang đường đến cực điểm, còn đặc biệt thích gây chuyện. Nhưng dù vậy vẫn là nhi tử ruột thịt của Tổ mẫu. Nhị thẩm thẩm trong thời gian hiếu kỳ ăn mặc quần áo đỏ thẫm, còn không phải là đâm vào tim Tổ mẫu sao?"

Bán Hạ gật đầu liên tục: "Nhưng mà cô nương, người không cảm thấy Nhị phu nhân không có khả năng làm chuyện này sao?"

Lâm thị làm ra loại chuyện này, thật là làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

Dựa theo tư duy người bình thường, hiện tại nhị phòng chỉ còn lại có Lâm thị và đám di nương kia, vậy không phải là nên sống cho tốt sao?

Có thể gây chuyện thị phi, nhưng trực tiếp chọc tới trên đầu lão phu nhân, thật sự là không thể tưởng tượng.

"Mấy ngày nay có ai đến nhị phòng không?" Tần Vận nghiêng đầu hỏi.

Bán Hạ và Đậu Khấu lắc đầu: "Nô tỳ không biết."

"Vậy trong khoảng thời gian này chú ý nhiều một chút, nhìn xem ai cùng Nhị thẩm thẩm qua lại tương đối gần." Nhìn sắc trời, Tần Vận liền đem thư đặt sang một bên: "Ta cũng nên ngủ, chuyện bên Tam thẩm thẩm, chờ ngày mai ta thức dậy lại nói."

Kỳ thật, Tần Vận về đến Thiều Hoa Uyển, một lúc sau Tần Nhàn liền đến.

Nhìn nóc giường khắc hoa tinh mỹ, Tần Vận khinh thường bĩu môi.

Chưa từng thấy qua người nào lấy nữ nhi ruột làm dao để sử dụng.

Có chuyện không cho nha hoàn truyền lời, lại sai Nhàn tỷ nhi tám tuổi tới nói cho nàng.

Phó thị làm việc này cũng quá không phúc hậu.

- -

Từ đường

Lâm thị bị ấn quỳ gối trước bài vị tổ tiên, một thân hồng y hết sức chói mắt.

Lão phu nhân xuất hiện bên cạnh, mắt lạnh nhìn Lâm thị giãy giụa, lạnh giọng giận mắng: "Lâm thị! Lão nhị mới vừa đi không bao lâu, hắn là phu quân của ngươi. Ngươi thế nhưng ăn mặc một thân hồng y rêu rao khắp nơi. Ngươi muốn làm cái gì? Là cảm thấy bên ngoài đồn đãi còn chưa đủ nhiều sao? Nguyên nhân lão nhị chết, đã sớm thành lời đồn đãi bên ngoài, lại đến lượt ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc đem mặt mũi Tần gia đặt chỗ nào?"

"Mặt mũi Tần gia?" Lâm thị nở nụ cười bén nhọn: "Tần gia còn muốn mặt mũi gì? Nữ nhi của ta, trong một trăm ngày hiếu kỳ của phụ thân thân sinh đã xuất giá, nhị phòng trừ bỏ những di nương không lên được mặt bàn đó, cũng chỉ còn lại một mình ta. Ta đã sai người nói với Mẫu thân là hắn bị người hại chết! Phu quân của ta, chết không minh bạch, hắn ở dưới suối vàng nhất định là chết không nhắm mắt! Người là mẫu thân thân sinh của phu quân, người có thể mắng ta, có thể trừng phạt ta, nhưng người không thể không tin ta nói!"

Bộ dáng Nhìn Lâm thị điên cuồng, lão phu nhân lui lại mấy bước, ngồi ở một bên: "Ngươi nói với bài vị tổ tông, nói hết những gì ngươi muốn nói! Nhưng ta cảnh cáo ngươi một câu, nếu không chứng cứ thì đừng nói ra miệng. Tương lai sáng sủa của Tần gia quyết không thể hủy ở trên người ngươi."

"Nương, người biết phu quân là người hồ đồ, nhưng hắn đã khi nào đi thanh lâu? Đã khi nào hắn lại có hứng thú với những nữ tử đó? Vì sao lại chỉ riêng Đường Lạc mới đến kia, phu quân đã bị mê hoặc? Người có biết, ba ngày sau khi phu quân xảy ra chuyện, Đường Lạc liền rời khỏi Hàng Châu. Nếu nàng ta không có tật giật mình, vì sao phải rời đi?"

Lão phu nhân bình tĩnh nhìn Lâm thị, hờ hững nói: "Nếu Đường Lạc vừa tới Hàng Châu không bao lâu, nàng ta sao lại sẽ kết thù cùng lão nhị? Lão nhị chết coi như có liên quan đến nàng ta, nàng tiếp tục ở lại Hàng Châu đúng là không thỏa đáng. Phỏng đoán này của ngươi căn bản là không tồn tại."

Lâm thị sững sờ, đột nhiên đứng dậy hướng tới lão phu nhân vọt qua: "Bà đây là thiên vị, là bảo hộ. Phu quân là bị người hại chết, ta có chứng cứ!"

Thược Dược lập tức chắn trước mặt lão phu nhân, đẩy Lâm thị điên khùng ra.

Lâm thị bị đẩy ngã trên mặt đất "Ha ha ha" cười: "Người biết Tần Hảo là vì sao gả đi không? Chúng ta còn chưa nhắc đến chuyện Tần Hảo có thể gả cho Diệp Mạch, con trai ngoan của người, Tần đại lão gia đã tự mình tìm người Lư Dương Hầu phủ, nói có thể cho Tần Hảo gả qua đó. Đại phòng vẫn luôn oán nhị phòng, nhưng căn bản là oán sai người rồi. Ngay từ đầu, hắn đã muốn cho Tần Hảo gả qua đó."

Lão phu nhân kinh hãi nghĩ lại lời Lâm thị nói.

Tần Hảo không chỉ là đích trưởng nữ của đại phòng, còn là đích trưởng nữ của toàn bộ Tần gia.

Bà cũng từng mang theo bên người dốc lòng dạy dỗ.

Tuy rằng kết cục hoàn toàn như nhau, nhưng là bị nhị phòng đẩy ra, cùng với bị phụ thân thân sinh mình bán đi, rõ ràng là hai loại cục diện.

Việc này nếu bị Tề thị và mấy hài tử biết được, đại phòng sẽ rối loạn.

Thần sắc lão phu nhân rất khó coi, bà đã biết việc này không lâu trước đây. Vì yên bình của Tần gia, bà lựa chọn áp việc này xuống, nghĩ ngày sau sẽ đền bù cho Hảo tỷ nhi ở chỗ khác.

"Người còn không biết đi, Đại ca Đại tẩu là thanh mai trúc mã, ai cũng cho rằng bọn họ là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng người tuyệt đối không thể tưởng được, đó là một mình Đại tẩu coi trọng Đại ca mà thôi. Người trong lòng Đại ca yêu nhất là Thu di nương. Nếu con cái dòng chính đại phòng không có kết cục tốt, vậy Đại tẩu còn có thể sống tốt sao? Nếu Đại tẩu xảy ra chuyện, vị trí này không phải là nhường cho Thu di nương sao?

Thu di nương thành vợ kế, vậy thì Tần Cẩn trở thành đích trưởng tử đại phòng. Về sau những thứ thuộc đại phòng, vốn do Tề thị chuẩn bị cho mấy hài tử lại không phải đều sẽ thuộc về Tần Cẩn sao? Bọn họ hạ một ván cờ lớn như vậy, người có biết không?"

Nhìn sắc mặt lão phu nhân càng lúc càng khó coi, trong lòng Lâm thị hết sức thống khoái, lại bỏ xuống một quả bom: "Vốn dĩ phu quân sẽ không chết, nhưng hắn vì việc hôn nhân của Dư tỷ nhi, cầm chuyện này đi uy hiếp Đại ca. Đại ca không muốn chuyện của mình bại lộ, liền hại chết phu quân. Chỉ cần phu quân chết rồi, chuyện này sẽ không ai biết. Nhưng hắn.. nhìn lầm lòng người rồi."

Trong mắt Lâm thị tràn đầy hận ý.

Tần Phương cảm thấy chuyện này không có sơ hở, nhưng hắn đã nhìn lầm người trên đầu quả tim của mình.

Ngoài mặt Thu di nương thật là nghe lời, nhưng bà ta đã sớm nhìn thấu người bên gối.

Chỉ có Tần Cẩn thực sự trở thành đương gia đại phòng, bà ta mới có thể sống những ngày tháng tốt nhất.

Lâm thị tùy tiện cười trong lòng.

Tề thị suốt ngày đoan trang hào phóng, nếu biết được sự thật sau lưng này, còn không biết sẽ nháo thành bộ dạng gì đâu.

Bà ta gấp không chờ nổi muốn thấy sắc mặt sụp đổ của Tề thị.

Lão phu nhân suy nghĩ muôn vàn lý lẽ trong lời nói của Lâm thị.

Cuối cùng, trong mắt chợt lóe lên sát ý.

"Lâm thị, những điều này là ai nói cho ngươi?"

"Đương nhiên là phu quân." Lâm thị cười nhạo: "Phu quân sớm đã nói cho ta việc này."

Bà ta vẫn không muốn khai ra Thu di nương, một mẩu cứt chuột tốt như Thu di nương, sao có thể không lưu lại đại phòng?

Cho dù bà ta chết đi, bà ta cũng muốn ở âm phủ nhìn Thu di nương làm sao gây tai họa cho đại phòng!

Lão phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm trầm trọng: "Việc này, ngươi còn nói qua với những ai?"

Lâm thị rùng mình trong lòng, "Loại chuyện sẽ lấy mệnh này, sao ta có thể không lưu lại đường lui? Phu quân là quá tin tưởng Tần Phương. Hắn nghĩ là huynh đệ ruột, Tần Phương sẽ không xuống tay với hắn, cho nên mới bỏ mạng."

"Tốt lắm." Khóe môi lão phu nhân run rẩy một phen, đột nhiên đứng dậy, tát một cái lên mặt Lâm thị: "Lâm thị thương tâm quá độ, hồ ngôn loạn ngữ, từ giờ phút này trở đi liền ở Phật đường cho tốt, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào hầu hạ."

Lão phu nhân chung quy vẫn giữ lại cho Lâm thị một mạng.

Bà không biết Lâm thị để lại đường lui gì, đương nhiên cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Hai người Thược Dược và Đỗ Quyên đã sớm hoảng sợ quay người đi.

Hai người hận không thể hôm nay không đi áp giải Lâm thị đến đây.

Đã biết bí mật lớn như vậy, còn không biết có thể sống sót hay không.

Lâm thị vẫn là bị chặn miệng đưa vào Phật đường, Phật đường kia chính là nơi lúc trước Tần Dư đã từng ở khi tự suy ngẫm.

Lâm thị cũng không cảm thấy khó chịu, tới Phật đường rồi ngược lại là yên tâm thoải mái nhắm hai mắt lại.

Lão phu nhân không xử trí Thược Dược và Đỗ Quyên.

Hai người đều là tâm phúc của bà, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đều rất rõ ràng.

Nhưng ngày hôm sau, lão phu nhân liền đem Thược Dược cho Tần Vận, đem Đỗ Quyên cho Tần Hảo.

Tần Vận chớp chớp mắt, trong lòng loáng thoáng đoán được một ít, nói: "Tổ mẫu, Thược Dược và Đỗ Quyên đều là người hầu hạ bên cạnh người, sao con có thể yêu cầu Thược Dược qua chứ?"

Tần Vận nói xong, ngay sau đó Tần Hảo cũng nói: "Tổ mẫu, nếu người cảm thấy người hầu hạ bên người con và Vận tỷ nhi không đủ, đem nha hoàn khác ở chỗ người cho chúng con là được rồi. Thược Dược và Đỗ Quyên, vẫn nên lưu lại bên cạnh người thì hơn."

"Hai đứa con đều không cần từ chối. Mấy nha đầu này năng lực đều không tồi, có thể chiếu cố tốt cho các con. Lúc trước ta đưa Ngọc Lan cho Dư tỷ nhi, Thược Dược và Đỗ Quyên, vốn chính là quyết định cho các con. Lúc trước Hảo tỷ nhi xuất giá, không cho Đỗ Quyên đi theo, lần này con trở về, vừa lúc mang theo Đỗ Quyên trở về. Ta lớn tuổi rồi, cũng không thích quá nhiều người hầu hạ bên cạnh."

Lão phu nhân nói đến như vậy, Tần Vận và Tần Hảo cũng không thể từ chối.

Chờ hai người thỉnh an xong ra cửa, Tần Hảo hồ nghi hỏi: "Ta nghe nói Nhị thẩm thẩm định ở Phật đường ăn chay chép kinh phải không?"

"Đúng vậy, suốt đêm qua đi Phật đường." Tần Vận nói xong, xoay người nhìn về phía Thược Dược và Đỗ Quyên.

Quả nhiên, trong mắt hai người hiện lên một tia sợ hãi.

Tần Vận ý vị thâm trường nắm tay Tần Hảo, nhẹ nhàng vuốt ve.

Một lát sau, Tần Hảo kinh ngạc thu hồi tay, kinh ngạc kia chỉ trong chớp mắt, ngược lại cười nói: "Không phải Tam thẩm thẩm hẹn muội qua đi xem hoa văn sao? Hiện giờ ta không có việc gì, đúng lúc cùng đi."

Nghe vậy, Tần Vận suy tư một phen, bảo Bán Hạ trở về Thiều Hoa Uyển, tự mình mang theo Thược Dược đến tam phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc