Tuấn mã đen tuyền chở vị Vương gia tuấn mỹ phóng như bay trên đường lớn, các bách tính bày sạp hai bên đường đã nhìn quen, nhộn nhịp tránh né.
“Nhìn thấy chưa? Nếu còn hư thì Thành Vương sẽ bắt con đi.” Một nữ nhân bán rau bỏ sọt rau xuống, chỉ vào người đang lao vút qua hù dọa đứa con khóc mãi không dứt.
Cảnh Thiều kéo cương ngựa giảm tốc độ, vừa khéo nghe được câu này, không khỏi nhíu mày.
“Nghe đồn Thành Vương hung ác tàn bạo, đã giết mấy chục vạn tù binh trên chiến trường, được xưng có thể trị bệnh khóc đêm của trẻ con.” Đây là một trong các lý do những kẻ kia buộc tội hắn, giết mấy chục vạn tù binh, buồn cười, chỉ nói đến trận chiến Hung Nô, bản thân hắn cũng chỉ chỉ huy năm vạn binh mã, toàn bộ quân Hung Nô cũng không đến mười vạn. Năm ấy hắn vây đại tướng Hung Nô và hai nghìn tinh binh lại, khuyên bọn họ đầu hàng, bọn họ tính tình can trường, thà chết không hàng, hắn liền cho quân giết vào từng vòng một, cuối cùng vị đại tướng kia dẫn người phá vòng vây bị hắn chém đầu, bắt sống không đến năm trăm người, hơn nữa ai nấy đều hận quân Thần tận xương quỷ, nếu không giết sẽ hậu họa khôn cùng.
Thì ra, lúc này tin đồn đã bắt đầu lưu truyền rồi.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ mở rộng, khiến cả chiếc bàn đọc gỗ đàn hương cũng trở nên ấm áp. Mộ Hàm Chương ngồi trước bàn đọc, cầm một quyển sổ sách, khe khẽ kiểm kê số hồi môn của mình.
Phủ Bắc Uy Hầu gia đại nghiệp đại, nhưng nhân khẩu cũng nhiều, tài sản chia cho hắn tính tổng cộng tất cả không đến ba vạn lượng. Sổ sách đã được nương thân kiểm tra, không có vấn đề gì. Tuy ba vạn lượng không làm hắn thiệt thòi gì, nhưng cũng không chiếm được chút lợi nào. Huống chi tổ trạch, tổ điền không thể cho hắn, hiện tại vừa qua năm mới trong nhà căn bản không có hiện ngân, hắn chỉ được chia một vài thôn trang, vài mẫu ruộng không dùng được, số hiện ngân có được đều đã dùng để mua sắm của hồi môn.
Mảnh đất ở phía đông ngoại thành hắn nhớ là một khu rừng hoang, cây cối um tùm, đất đá lởm chởm, hoàn toàn không trồng được gì, cũng không tiện xây dựng gì, căn bản là vô dụng. Vậy mà mảnh đất rộng đó còn chiếm hơn nửa phần “gia sản” của hắn. Mộ Hàm Chương cười lạnh, Đỗ thị thật đúng là sợ người ta không khắc cốt ghi tâm!
Nhưng mà, với tình hình như vậy, hiện tại trên tay hắn hoàn toàn không có hiện ngân. Mười vạn lượng nương thân cho vừa tròn ngân phiếu, không đến mức vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn dùng đến số tiền này.
“Vương phi, trắc phu nhân đến Đông Uyển.” Vân Trúc chạy vào thư phòng, hốt hoảng nói.
“Nàng ta đến làm gì?” Mộ Hàm Chương nhíu mày, cất sổ sách vào ngăn tủ. Không phải sau khi dùng điểm tâm vừa mới đến thỉnh an rồi sao?
“Chắc chắn là để nói chuyện trung quỹ, nếu Tống Lăng Tâm nói mấy tháng nữa mới giao sổ sách được, ngài ngàn vạn lần không được đồng ý.” Vân Trúc cau mũi, giọng nói có vẻ bất mãn.
Mộ Hàm Chương nghe vậy, không nói gì, chỉ bảo người mời Tống thị vào tiểu thư phòng.
Tống Lăng Tâm cười đi vào, “Thiếp thân đến đường đột, xin Vương phi đừng trách.”
Mộ Hàm Chương không đủ kiên nhẫn vòng vo với nàng ta, chỉ khách sáo vài câu liền hỏi nàng ta có việc gì.
“Theo quy củ, Vương phi vào phủ thì phải giao hết sổ sách trong phủ cho ngài, chỉ là trước nay trong vương phủ thường phát bạc ngày một hằng tháng, tháng này lại có nhiều việc, hiện tại giao cho Vương phi sợ sẽ hỗn loạn, cho nên thiếp thân đến hỏi ý Vương phi.” Tống Lăng Tâm cười nói.
Mộ Hàm Chương hạ mắt, tay sờ lên chiếc chặn giấy bạch ngọc trên bàn, ngón tay cái vô thức vuốt ve đường viền cong bóng loáng, đây là thói quen khi hắn suy nghĩ, “Nếu đã vậy, mấy ngày này ngươi tiếp tục quản sổ sách, còn về việc chủ trì trung quỹ, tối nay chờ Vương gia về rồi nói tiếp.”
Thấy hắn chẳng hề e dè, sắc mặt Tống Lăng Tâm thoáng tái đi, nhưng lập tức lại nở nụ cười, “Dạ, vẫn phải chờ xem ý của Vương gia, thiếp thân nói cũng không là gì. Còn có một chuyện…” Nói rồi đặt quyển sổ trong tay lên bàn.
“Đây là gì?” Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua, trên bìa không viết gì, chỉ có hình vẽ một đóa hoa mẫu đơn.
“Đây là sổ xếp ngày tháng thị tẩm.” Tống Lăng Tâm nói, dù sao nói chuyện này trước mặt một nam Vương phi cũng có chút ngại ngùng, nhưng lại không thể không nói, “Thiếp thân và hai muội muội đã thương lượng, đều đã viết bên trong, xin Vương phi xem qua, sớm quyết định để Đa tổng quản sắp xếp.”
Chủ đề này khiến Mộ Hàm Chương cũng hơi bối rối, tỏ ý bảo đã biết rồi, phẩy tay bảo nàng ta về Tây Uyển.
Ngoại thành, biệt trang của Thành Vương.
Sơn trang này là do hoàng thượng ban cho hắn, phía sau dựa vào một ngọn núi tương đối cao, trên núi cây cỏ xanh tốt, nước chảy róc rách, là biệt trang để hắn tránh nắng vào mùa hè.
“Thuộc hạ bái kiến Vương gia!” Vào bên trong, một hán tử cao lớn mặc ác xanh tóc búi dẫn đầu bước đến hành lễ.
“Nhậm Phong đâu?” Cảnh Thiều đưa ngựa cho hạ nhân vừa bước tới, hỏi đại hán áo xanh.
“Thống lĩnh đang ở thao trường, để thuộc hạ đi gọi thống lĩnh.”
“Không cần, ngươi theo bổn vương đến xem thử.” Cảnh Thiều chắp tay thong thả đi qua hành lang gỗ, tới phía tây sơn trang.
Diện tích của sơn trang còn rộng hơn vương phủ trong thành, cả khu tây được sửa thành thao trường, ở giữa dựng một đài gỗ cao ba thước, trên đài có giá binh khí, đầy đủ mười tám loại binh khí. Hiện tại, hai người mặc y phục thị vệ xám đang đánh kịch liệt trên đài.
Một người dùng đao, một người dùng thương, ngươi tới ta lui, một đám người cũng mặc y phục thị vệ đứng dưới đài, thấy chiêu nào hiểm hóc lại trầm trồ hò hét, cực kì náo nhiệt.
Khi Cảnh Thiều đến, vừa kịp thấy người dùng đao bị đối thủ đá xuống đài, bằng một chiêu Hồi Mã Thương cực kì đẹp mắt, “Hay!”
“Vương gia!” Lúc này mọi người mới thấy chủ nhân đã đến, vội quỳ xuống hành lễ, một nam tử mặc y phục đen, dáng người cao gầy đi ra, quỳ một chân trước mặt Cảnh Thiều, “Thuộc hạ không biết Vương gia đến, không tiếp đón từ xa, xin Vương gia thứ tội”
“Tiểu tử nhà ngươi, giả vờ cái gì!” Cảnh Thiều bảo mọi người đứng lên, đánh lên đầu hắn một cái. Người áo đen này chính là thống lĩnh bọn họ nói, trong biệt trang này có hai trăm quân cận vệ của Cảnh Thiều, Nhậm Phong chính là thống lĩnh cận vệ quân.
“Hắc hắc…” Nhậm Phong cười đứng lên, vết sẹo kéo dài từ xương chân mày đến đuôi mắt trái có vẻ rất dữ tợn, nhưng khuôn mặt tròn tròn khi cười lại có vẻ chất phác, “Lần trước Vân tiên sinh nói thuộc hạ quá thô tục, không hiểu lễ nghĩa, cho nên thuộc hạ học chút lễ nghi của tướng quân.”
Cảnh Thiều nhướng mày, “Ngươi sao?” Nói xong lại đánh hắn cái nữa, xách cổ áo hắn tha lên lôi đài, “Đừng có làm mấy chuyện vô dụng đó, lên hầu bổn vương thư giãn gân cốt.”
Nhậm Phong lập tức nhăn mặt, “Vương gia, thuộc hạ mới đánh suốt hai canh giờ.”
“Đừng nói nhiều!” Cảnh Thiều mặc kệ, tiện tay vứt một món binh khí cho hắn, cầm đao lên chém tới.
Buổi trưa Cảnh Thiều thật sự không hồi phủ, Mộ Hàm Chương tự ăn trưa một mình, sau đó thì hào hứng chạy vào tiểu thư phòng, vứt quyển sổ mẫu đơn qua một bên. Hắn còn chưa xem kĩ những quyển sách không phải của mình trong thư phòng. Tối qua Cảnh Thiều đã nói, sau này tiểu thư phòng là của hắn, có thể tùy ý xem tất cả sách.
Ngoài một vài quyển du kí mới đã xem hôm qua, còn lại gần như đều đã từng đọc, Mộ Hàm Chương đoán là những quyển sách của Cảnh Thiều trước đây, không thường dùng đến cho nên không chuyển sang đại thư phòng ở Thính Phong Các. Cầm lấy một bộ sách được bao bằng bìa da cứng màu lam để lên bàn, rút một quyển ra xem thử.
Là một quyển binh thư! Nhưng nghĩ lại, nếu trong thư phòng của Cảnh Thiều có thi từ ca phú mới là kì quái.
Nhẹ nhàng mở ra, Mộ Hàm Chương không khỏi mở to mắt. Giữa những hàng chữ đen ngay ngắn là chi chít những dòng phê bình chú giải bằng mực đỏ.
..
_biệt trang: sơn trang nằm ở vị trí biệt lập
_tổ trạch: nhà tổ
_tổ điền: ruộng đất tổ tiên để lại
_hiện ngân: bạc thỏi có sẵn
_ vạn bất đắc dĩ: không còn cách nào khác
_trung quỹ: việc bếp núc nội trợ trong nhà
_du kí: những ghi chép về những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch