THÊ VI THƯỢNG

“Trong phủ còn rất nhiều việc, huống chi phụ hoàng phạt ngươi, ngươi lại chạy ngay đến biệt viện chơi, chẳng phải sẽ khiến người khác chỉ trích sao?” Mộ Hàm Chương thở dài, khẽ đẩy người trong lòng ra, lại cầm sổ sách lên tiếp tục xem.

Cảnh Thiều thuận thế nằm ụp xuống ghế dài, “Phụ hoàng bắt ta chép “Binh thư” mười lần, ít nhất cũng một tháng mới xong, dù sao cũng không thể cứ trốn trong phủ đúng không?”

Mộ Hàm Chương nhìn hắn một cái rồi chỉ xem như không nghe thấy, đặt quyển sổ sách đã kiểm tra xong qua một bên, chuyển sang cầm một tờ danh sách vương phủ lên xem, “Có một chuyện phải hỏi ý ngươi.”

Tuy chuyện Lý thị hạ độc đã được giải quyết, nhưng hôm nay mới tra rõ thuốc từ đâu đến, tên của các hạ nhân có tham dự đều bị ghi ra, chỉ là có một người tương đối đặc biệt.

“Nghiên Cơ?” Cảnh Thiều nghe thấy tên này, không khỏi nhíu mày, “Chuyện này tạm thời để lại, chờ ba ngày sau hoàng huynh xuất chinh rồi sẽ xử lý.” Liễu Nghiên Cơ là do đại hoàng tử tặng, tuy điều tra rõ nàng ta có vấn đề, nhưng xử lý vương cơ đại hoàng tử tặng ngay vào lúc hắn xuất chinh, khó tránh người khác đàm tiếu.

“Ta có một ý.” Mộ Hàm Chương mím môi, nhìn Cảnh Thiều, hơi do dự, “Vương gia thật sự chưa từng chạm vào nàng ta?”

Cảnh Thiều ngồi lên, xấu hổ dụi mũi, “Ta lừa ngươi chuyện này làm gì?”

“Ý của thần là, lệnh cấm túc của tứ hoàng tử tháng sau là hết, Vương gia thân là huynh trưởng đương nhiên phải tặng lễ.” Mộ Hàm Chương hạ mắt, thong thả nói.

Mắt Cảnh Thiều sáng lên, “Ý ngươi là, tặng nàng ta cho Cảnh Du?” Cơ thiếp dưới thiếp phi đều có thể tặng cho người khác, nếu đã là mối họa đại hoàng tử tặng cho hắn, hắn hoàn toàn có thể tặng lại cho người khác, tuy mấy năm nay đại hoàng tử và tứ hoàng tử thường xuyên qua lại, nhưng cũng là bằng mặt không bằng lòng, có được nguồn tin sẵn có như vậy, hắn không tin đại hoàng tử không dùng.

Chiêu họa thủy đông di này thật sự quá xuất sắc!

“Quân Thanh, ngươi thật sự quá thông minh!” Cảnh Thiều kích động ôm Vương phi nhà mình vào lòng hôn hôn hôn hôn.

“Vương gia…” Mộ Hàm Chương đẩy hắn ra, hai vành tai hồng hồng, đang nói chuyện nghiêm túc, sao đột nhiên người này lại như vậy?

Kết quả thương lượng cuối cùng của hai người là, xử lý toàn bộ hạ nhân tham gia đưa thuốc lần này, tạm thời chưa xử lý Nghiên Cơ, chờ đến trung tuần tháng ba tứ hoàng tử hết lệnh cấm túc sẽ tặng nàng ta sang.

Buổi trưa, Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình sung sướng ngủ trưa, rồi theo hắn vào tiểu thư phòng, một xử lý chuyện trong phủ, một chép Binh thư.

“Binh thư” là tổng hợp thuật dùng binh do Thái Tổ lệnh cho bốn vị học sĩ biên soạn khi vừa khai quốc, tập hợp tinh hoa binh pháp suốt trăm ngàn năm, quả thật là một quyển sách hay, chỉ có điều Cảnh Thiều nhìn cả bộ Binh thư cao nửa thước, xụ mặt. Chép mười lần, sợ là một tháng cũng không xong được.

Mộ Hàm Chương nhìn tên nào đó vừa chép được ba trang đã gục xuống bàn bất động, đưa chén trà Diệu Hề vừa pha xong cho hắn, “Mấy hôm nay chuyện trong phủ đã sắp xếp được đại khái, ngày ba tháng tư có hội chùa, lúc đó chúng ta đi xem hội, tiện đường cùng ngươi đến biệt viện vài ngày.” Chờ ngày một tháng tư phát ngân lượng xong, ngày hai chọn thêm nha hoàn, hạ nhân mới xong thì không còn việc gì nữa.

Cảnh Thiều nghe vậy lập tức vui lên, nhấp một ngụm trà rồi lại tiếp tục chép, chẳng bao lâu sau đã không ngồi nổi nữa, “Ta đi luyện kiếm một lát lại chép tiếp.” Nói xong thì vứt bút chạy đi mất.

Mộ Hàm Chương cười khẽ, lắc đầu, tri tử mạc ngược phụ, hoàng thượng phạt Cảnh Thiều chép sách, chính là vì biết hắn không thích viết chữ không ngồi yên được, cầm lấy tờ giấy hắn chép được một nửa, nhìn kĩ nét chữ cứng cáp mạnh mẽ một lát, nhấc bút lên viết tiếp phần dang dở.

Khi Cảnh Thiều quay lại, phát hiện bản Binh thư chỉ mới chép được năm trang đã biến thành ba mươi trang, hơn nữa những dòng chữ xuất hiện thêm, từ bút pháp đến lực viết đều giống hệt như mình!

“Quân Thanh, đây là ngươi viết?” Cảnh Thiều cầm giấy chạy đi tìm Vương phi nhà mình, hiện đang ngồi trước bàn ăn múc canh.

Mộ Hàm Chương gật nhẹ đầu, “Khi còn nhỏ thường phải làm bài thay cho đại ca và hai đường huynh, cho nên học được cách mô phỏng chữ người khác.”

“Chữ của ai cũng có thể mô phỏng sao?” Cảnh Thiều kích động nắm tay hắn, có thể mô phỏng chữ viết, thì có thể làm giả thư từ, tác dụng trên chiến trường thật sự là quá lớn!

“Chỉ cần không quá kì quái thì đều được.” Đưa chén canh qua, Mộ Hàm Chương không hiểu vì sao hắn lại xem trọng chuyện đó như vậy.

“Quân Thanh… Ngươi đúng là bảo vật!” Cảnh Thiều im lặng một lúc, chậm rãi nói.

“Chỉ là một ít bản lĩnh vô dụng.” Mộ Hàm Chương cười cười, những thứ hắn biết như mô phỏng chữ viết, tính toán, đều là những thứ người đọc sách chẳng hề coi trọng, “Chính vì ta học quá hỗn tạp, cho nên tiên sinh mới không cho ta đi thi ngay sau khi đậu cử nhân.” Nói đến đây, ánh mắt không khỏi rũ xuống, mười bảy tuổi hắn đã đậu cử nhân, tiên sinh cảm thấy hắn chưa đủ thành thục, bảo hắn chờ thêm ba năm, nhưng không ngờ ba năm này lại trở thành vĩnh viễn.

Thấy hắn khó chịu, Cảnh Thiều cũng không biết an ủi thế nào, đành phải chuyển sang đề tài khác, “Ngày mai bảo hạ nhân đừng chuẩn bị điểm tâm, ta đưa ngươi đến Hồi Vị Lâu ăn, Tiêu Viễn và phu nhân hắn đều rất thú vị.”

Ngày hôm sau, đến Hồi Vị Lâu rồi Cảnh Thiều lại hối hận, vì Vương phi nhà mình vừa gặp Chu Cẩn đã cùng bàn luận chuyện buôn bán say mê, Chu lão bản mặc áo xanh biêng biếc còn nhiệt tình mời Mộ Hàm Chương tham dự lần nam thê tụ họp mỗi tháng một lần, hắn và Tiêu Viễn chung phận bị bỏ quên chỉ đành im lặng nhìn nhau ăn hoành thánh.

Chỉ chớp mắt đã đến ngày ba tháng tư, hội chùa ở thành nam cực kì náo nhiệt. Buôn bán, mãi võ, xin xăm, xiếc khỉ, người đông như nước, vô cùng đa dạng.

Cảnh Thiều kéo Vương phi nhà mình len lỏi giữa dòng người. Thời tiết tháng tư đã bắt đầu nóng, hai người mặc áo tơ lụa xanh ngọc giống nhau, Cảnh Thiều đeo một đôi bao cổ tay bạc khảm đá quý, Mộ Hàm Chương khoác ngoài một tấm áo dài bằng lụa mỏng, hai nhân vật tuấn mỹ phi phàm cực kì nổi bật giữa đoàn người.

Hai bên đường đầy sạp bán điểm tâm, đồ chơi, Cảnh Thiều mua một bao thịt viên, là thịt chay làm từ bột mì, đậu hũ và mầm đậu, chiên cho vàng giòn, rưới nước sốt bên trên, cực kì mê người. Dùng que tre châm một viên đưa tới trước mặt Vương phi nhà mình, Mộ Hàm Chương nhíu mày, ăn trên đường không phải hành vi của người quân tử, rất thất lễ, nhưng lại không muốn phụ lòng hắn. Nhìn quanh rồi mở miệng cắn thật nhanh, thịt chay thơm giòn thêm phần sốt thơm ngọt, ngon bất ngờ. Mộ Hàm Chương nhịn không được khẽ cong môi.

Cả chuỗi biểu cảm đương nhiên đều lọt vào mắt Cảnh Thiều, đang định trêu chọc vài câu, đột nhiên khóe mắt chợt lướt qua một bóng người từng quen biết. Ngẩng phắt đầu, vừa kịp thấy một bóng người mặc y phục hồng phấn hòa vào dòng người, chỉ lướt qua như thế nhưng cũng đủ làm hắn giật mình, nhịn không được vứt xâu thịt trong tay đi, xoay người đuổi theo.

“Muỗng Nhỏ…” Mộ Hàm Chương nhìn hắn buông tay mình ra, đuổi theo một nữ tử mặc y phục hồng nhạt, chẳng mấy chốc đã biến mất vào dòng người.

“Ô, Vương phi cũng được ra ngoài sao, sao lại không dẫn theo thị vệ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Mộ Hàm Chương nhíu mày, giọng nói tục tằng đáng ghét này, vừa nghe đã biết là đường đệ Mộ Dương Văn của hắn.

“Nhị đệ cũng đến xem hội chùa sao, sao chỉ có một người?” Xoay đầu nhìn, quả nhiên là đại ca Mộ Linh Bảo của hắn, và hai đường huynh đệ, Mộ Dương Văn và Mộ Hoa Phong.

Cảnh Thiều đuổi theo không được xa, người kia đã đi mất.

“Vương gia, ngài muốn tìm ai?” Thị vệ ẩn trong dòng người đi đến hỏi.

“Hai người các ngươi đi tìm một nữ tử mặc y phục hồng nhạt, khóe mắt có một nốt ruồi son, hẳn là tên ‘Nhược Y’.” Lệnh cho hai thị vệ đi tìm, đến lúc này Cảnh Thiều mới nhớ ra mình bỏ quên Quân Thanh, vội vàng chạy về. Hội chùa đông người như vậy, Quân Thanh lại đẹp như vậy, nếu gặp phải lưu manh hoặc ma nữ thì nguy.

Quả nhiên khi trở lại chỗ cũ liền thấy ba nam nhân đang vây quanh Mộ Hàm Chương, đưa lưng về phía mình không biết đang làm gì, nhưng Vương phi nhà mình mím chặt môi, rõ ràng là đang tức giận. Cảnh Thiều lập tức nộ hỏa xung thiên, bước đến túm lấy cổ áo nam nhân đang nói, nhắm vào hốc mắt hắn giáng một quyền, đá cho mỗi người còn lại một cái làm bọn họ ngã lăn ra đất.

Mộ Hàm Chương mở to mắt, mấp máy môi bị Cảnh Thiều ôm vào lòng, “Quân Thanh, ngươi không sao chứ?”

“Muỗng Nhỏ, bọn họ…” Mộ Hàm Chương nhìn ba người ngã trên mặt đất, khóe môi giật giật.

“Các ngươi làm việc thế nào vậy? Thấy Vương phi bị trêu ghẹo vẫn không bước ra?” Cảnh Thiều mắng hai thị vệ phía sau, cúi đầu nhìn ba tên “lưu manh” trên đất, hai tên đang ôm bụng dường như hơi quen, tên bị bầm mắt bò dậy, hình như là đại cữu tử của mình, Mộ Linh Bảo?

_họa thủy đông di: gắp lửa bỏ tay người

_trị tử mạc nhược phụ: không ai hiểu con bằng cha

_đại cữu tử: anh vợ

__________________________________

định rủa Thiều Xù bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lúc nào nhắc “Vương phi” cũng thòng thêm hai chữ “nhà mình”, nhưng mà thôi, đổi ý, rủa sang chuyện khác, thằng ku này dám bỏ Quân Thanh theo gái, ấy nó đi :3

Bình luận

Truyện đang đọc