Cảnh Thiều chờ cho tiếng thở bên tai sâu dần, mới chầm chậm xoay người sang, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái, muốn ôm người ta vào lòng, nhưng lại sợ làm hắn thức giấc, đành phải thôi. Nằm trên giường suy nghĩ xem tại sao đột nhiên mình lại trọng sinh về tuổi mười chín, khi đó rõ ràng đã ôm Quân Thanh nhảy xuống vực, sau đó trước mắt tối sầm… Nghĩ một lúc lâu cũng không ra được nguyên cớ, liền chuyển sang hồi tưởng lại năm Hoành Chính thứ mười ba có sự kiện gì.
Mùa đông năm Hoành Chính thứ mười hai, hắn đánh đuổi được Hung Nô chiến thắng trở về, phụ hoàng rất vui lòng, phá lệ phong vương cho hắn khi hai vị hoàng huynh bên trên vẫn chưa được phong vương. Ngay lập tức triều đình xôn xao, đều nói hoàng thượng thế này là có ý muốn lập tam hoàng tử làm thái tử. Không ngờ vừa sang năm mới, vị kế mẫu kia lại nói với hắn, tổ tiên từ xưa chưa từng có chuyện chưa đại hôn đã phong vương, cho nên vội vàng định hôn sự cho hắn, là nhị công tử nhà Bắc Uy Hầu.
Cảnh Thiều và nhị hoàng tử vốn do nguyên Hoàng hậu sinh hạ, tuyệt đối là con trưởng chính thống, kế Hoàng hậu lại bắt hắn cưới nam thê chặt đứt tiền đồ của hắn, đương nhiên Cảnh Thiều không chịu, lập tức lật bàn phất tay áo bỏ đi, đang chờ trình báo với phụ hoàng kế Hoàng hậu bụng dạ khó lường, thì buổi tảo triều sáng sớm hôm sau phụ hoàng hạ chỉ trước mặt quần thần, ngày ba tháng tám thành hôn, không cho hắn bất kì cơ hội phản đối nào.
Từ đó, Thành Vương từ người chắc chắn kế thừa quyền cao thế rộng, trở thành đứa con bị vứt bỏ cha không thương mẹ không yêu.
Khẽ cười tự giễu trong bóng đêm, “đứa con bị vứt bỏ” đột nhiên trở lại trở thành sát chiêu bí mật, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Ngày hôm sau, tuy có thể chờ đến hạ triều mới bái kiến đế hậu, nhưng còn có một loạt lễ nghi phải làm, cũng chẳng ngủ được bao lâu.
“Vương gia, Vương phi, nên dậy rồi.” Chỉ Hề gõ cửa nội thất.
“Chờ bên ngoài.” Mộ Hàm Chương ngủ thính lập tức giật mình dậy, quay ra ngoài hạ lệnh rồi đẩy nhẹ Cảnh Thiều. “Vương gia, dậy đi.”
“Ửm?” Cảnh Thiều mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà ngày nào tỉnh dậy trong đại lao cũng nhìn thấy, “Sao vậy?”
“Nên dậy thôi, thần… muốn xuống mặc khố trước.” Mộ Hàm Chương mím mím môi, tối qua người này cưỡng ép hắn bôi thuốc, rồi lại đòi ngủ bên ngoài, làm hắn không cách nào xuống giường lấy khố.
“…” Cảnh Thiều ngẩn người một lúc mới nhớ lại rằng ở đây không phải đại lao, là động phòng của hắn, “A, là ta sơ suất.” Hoàn hồn nhận ra tân hôn phu nhân đang đòi khố với mình, Cảnh Thiều lập tức ngồi lên, đưa tay rút tấm vải khố trên giá, làm mặt lấy lòng đưa qua.
Mộ Hàm Chương cầm lấy, rồi phát hiện người này vẫn đang nhìn mình chằm chằm, đành phải chui vào chăn mặc.
Cảnh Thiều không được khen còn bị xem là lưu manh, vì đánh giặc quanh năm mà không biết biểu cảm “chờ khen ngợi” là thế nào, chỉ có thể xấu hổ xoa mũi.
“Cung hỉ Vương gia, Vương phi, nô tỳ Đa Phúc bái kiến Vương phi.” Người vào phòng đầu tiên là thái giám Đa Phúc mặt tròn, cũng là thái giám tổng quản của Thành Vương phủ, cười tủm tỉm quỳ xuống hành lễ với Mộ Hàm Chương. Mộ Hàm Chương nhận lễ, đưa túi tiền đã chuẩn bị từ sớm cho hắn, “Đa công công mời đứng lên.” Đa Phúc là lão thái giám chăm nom Cảnh Thiều từ nhỏ, Mộ Hàm Chương không thể quá kiêu ngạo.
Đa Phúc cười híp mắt nhận lấy, sau đó là đại nha hoàn hầu hạ phòng này, Chỉ Hề, và hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh Cảnh Thiều Mộng Hề, Diệu Hề. Mộ Hàm Chương lần này không chút khách khí, để bọn họ hành lễ đầy đủ, thưởng vàng ròng.
Cảnh Thiều thầm gật đầu, nghĩ Quân Thanh lớn lên trong nhà hầu tước, tuy là con thứ, nhưng cách đối xử với hạ nhân không sai sót chút nào, cũng không định nói thêm gì.
Hai nha hoàn hồi môn của Mộ Hàm Chương cũng đi đến hành lễ với Cảnh Thiều, Lan Hiên vụng miệng, chỉ nói đúng một câu “Bái kiến Vương gia”, Lan Đình nhát gan, cúi đầu lắp bắp đọc một câu chúc mừng, cả người đã hơi run rẩy.
Mộng Hề nhìn dáng vẻ hai nha hoàn này, len lén bĩu môi với Diệu Hề, nghĩ thầm quả nhiên là con thứ, cả nha hoàn cũng vụng về như vậy. Lại nhìn sang Chỉ Hề thì bị Chỉ Hề trừng mắt, như vậy mới cúi đầu không nhiều chuyện nữa.
Mộ Hàm Chương chỉ thoáng nhìn hai nha hoàn của mình một cái, đôi mắt bình tĩnh không rõ cảm xúc. Trước khi xuất giá, Bắc Uy Hầu phu nhân nói những nha hoàn bên cạnh hắn đều đã lớn tuổi, theo bên cạnh hắn đương nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi, nên chỉ cho hắn mang theo hai tiểu nha hoàn này.
Cảnh Thiều thầm nhíu mày, hai nha hoàn không giống như thường theo bên cạnh Mộ Hàm Chương, xem ra phải tìm cho hắn vài hạ nhân hữu dụng mới được, “Đa Phúc, một lát nữa tìm cho Vương phi một tiểu tư và hai thị vệ.”
“Là nô tỳ sơ sót, hôm nay sẽ làm ngay.” Đa Phúc vội nhận lỗi, Vương phi là nam nhân, có thể mang theo tiểu tư và thị vệ, chỉ là đa số phu gia đều sẽ bỏ qua chuyện này, Vương gia dặn dò như thế, có thể thấy là thật sự quan tâm tới Vương phi.
Mộ Hàm Chương nghe thấy thế, sắc mặt thoáng thả lỏng, đứng dậy hành lễ, “Tạ Vương gia.” Cho tiểu tư và thị vệ, cũng có nghĩa là ngày thường cho phép hắn ra ngoài, chuyện này đối với Mộ Hàm Chương hiện tại mà nói thì thật sự là tuyết trung tống thán.
Cảnh Thiều thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt hắn, lòng vô cùng đau xót, vội đưa tay đỡ hắn, “Vốn là chuyện nên làm, tạ cái gì?”
Ngày tân hôn đầu tiên bái kiến đế hậu, hoàng tử và phi phải mặc triều phục. Cảnh Thiều hiện tại đã được phong vương, triều phục đương nhiên là loại có cấp bậc cao nhất. Tại Thần triều, triều phục của quan viên từ tam phẩm trở lên màu tím, triều phục của hoàng tử màu vàng tối, của thái tử màu vàng cam, thân vương thì màu xanh ngọc. Mộ Hàm Chương hiện tại là Vương phi đã bái Thái Miếu, hàm nhất phẩm phu nhân, nhưng hắn là nam tử, không thể mặc y phục của nữ tử, cho nên triều phục của hắn cũng là màu tím, kiểu dáng gần giống triều phục của hoàng tử.
Mộ Hàm Chương năm nay hai mươi, đã làm Lễ Gia Quan, cho nên Lan Đình đội cho hắn kim quan màu tím đồng bộ với triều phục; còn Cảnh Thiều tuy chưa đến hai mươi, nhưng hắn đã được phong vương, cho nên có thể đội ngũ trảo ngân long quan. Kim quan tím của Mộ Hàm Chương không giống như mũ ô sa của quan lại, Lan Hiên chưa từng thấy loại này cho nên không sao đội được, căng thẳng đến toát mồ hôi, lại không muốn xin Chỉ Hề giúp đỡ, sợ làm cho bản thân có vẻ quá vụng về, làm mất mặt thiếu gia.
Cảnh Thiều nhìn tiểu nha đầu kia một cái, đi đến tiện tay đưa long quan cho nàng ta, thuần thục tháo khuy cài ra, “Ngày tân hôn, nên để vi phu đội mũ cho ngươi.” Tiền triều có truyền thống sáng sớm sau tân hôn trượng phu sẽ thoa hoa hoàng cho tân nương, nhằm an ủi thê tử đang lo lắng vì sắp bái kiến nhà chồng, nhưng hiện tại phong tục thoa phấn đã không còn thịnh hành nữa, đây hoàn toàn là lý do Cảnh Thiều tự bao biện.
“Vương gia?” Mộ Hàm Chương vốn đang ngồi đành phải đứng lên, “Như vậy sao được?”
Cảnh Thiều không trả lời, chỉ chăm chú giúp hắn đội kim quan lên búi tóc, còn tiện tay vuốt hai sợi tơ vàng dài vào những sợi tóc đen mượt bên dưới.
Hai nam nhân tuấn mỹ bất phàm đứng cạnh nhau, một tao nhã, một nghiêm nghị, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, Diệu Hề đang cài ngọc đái cho Cảnh Thiều nhịn không được tán thán: “Vương gia và Vương phi đứng cạnh nhau, thật đúng là kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.”
Tình hình sáng nay nàng ta đã sớm hiểu rõ, Vương gia không những không ghét Vương phi, lại còn rất thích, Diệu Hề vốn lanh lợi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm Vương gia vui lòng.
“Vậy sao?” Cảnh Thiều nghe vậy liền ôm eo Mộ Hàm Chương kéo đến trước gương, người bên cạnh cao gầy, nhưng còn thua mình nửa cái đầu, vì vậy nên Cảnh Thiều rất tự đắc: “Ừm, đúng là xứng đôi.”
Mộ Hàm Chương ngẩn người nhìn hình ảnh trong gương, phát hiện vết thương trên môi dưới thật sự đã lành bảy tám phần, mày cũng đã tróc, chỉ còn một vết hồng hồng, nhìn không kĩ sẽ không thấy. Mãi đến khi nghe thấy tiếng nha hoàn cười khúc khích mới phản ứng lại, vội kéo cái tay trên eo mình xuống, “Mau đi thôi, sắp trễ rồi.” Nói xong thì cũng chẳng chờ hắn, đi thẳng ra ngoài.
“Vương gia đừng trách, Vương phi chỉ đang xấu hổ.” Ý thức được thiếu gia nhà mình thất lễ, Lan Đình vội giải thích với Cảnh Thiều.
“Hừ, chẳng lẽ bổn vương không nhìn ra sao?” Cảnh Thiều không phản ứng gì, chỉ đi theo, nhìn vành tai hồng hồng của Mộ Hàm Chương hớn ha hớn hở.
“Chỉ Hề tỷ tỷ, Vương gia nổi giận rồi sao?” Lan Hiên bị tiếng hừ lạnh lùng kia làm sợ đến rụt cổ, vội hỏi Chỉ Hề bên cạnh.
Chỉ Hề cầm khăn che miệng nói: “Vương gia luôn như vậy, uy nghiêm tạo thành do đánh giặc quanh năm, sau này ngươi sẽ biết.”
Đi vào hoàng cung sẽ ngồi kiệu lớn mành đỏ tám người khiêng, hai người ngồi cùng một chiếc kiệu, Mộ Hàm Chương nhích nhích ngọ nguậy, thắt lưng đau nhức thật sự rất khó chịu.
“Eo khó chịu sao? Ngươi dựa vào ta ta xoa bóp cho ngươi.” Cảnh Thiều đương nhiên nhìn thấy động tác này, đưa tay kéo hắn vào lòng, chưa đợi người ta kịp đồng ý đã đặt tay lên eo bắt đầu xoa. Cảm nhận thân thể trong lòng cứng lại, rồi chầm chậm thả lỏng, không khỏi cong môi, “Một lát nữa nếu Hoàng hậu nói gì, ngươi cứ nghe là được, mặc kệ là ban cho thứ gì ngươi cứ lấy.”
Hắn nhớ năm đó Hoàng hậu đã ban thưởng thứ rất quý, đây cũng là lý do khiến hắn hiểu lầm Mộ Hàm Chương rất được lòng Hoàng hậu, cho nên càng lúc càng khó chịu với hắn, hôm nay nghĩ lại mình khi đó đúng là quá ấu trĩ, làm sao có chuyện Hoàng hậu ban thưởng lại không nhận, hơn nữa cho dù người này là ai, chỉ cần là nam thì đều sẽ hợp ý Hoàng hậu.
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu lên nhìn hắn, gật đầu nói: “Thần biết rồi.” Chuyện của hoàng gia hắn cũng từng nghe nói, Cảnh Thiều thân là nhi tử của nguyên Hoàng hậu, không hòa hợp với kế Hoàng hậu là rất bình thường. Nhưng mà, người này nói vậy để an ủi hắn? Nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy ngọt ngào, ngoài buổi tối đáng sợ hôm qua, hành động của người này khi tỉnh lại rất dịu dàng.
“Lúc không có ai thì đừng xưng ‘thần’ nữa, nghe rất xa lạ.” Cảnh Thiều vừa xoa bóp vừa nghĩ cái eo thon săn chắc này thật vừa tay, không như nữ tử bóp một cái là như sắp gãy, mà giống như lưng báo, đường cong quyến rũ, vô cùng đàn hồi.
Lực xoa bóp trên eo vừa đủ, tuy biết là không nên, nhưng không tiện tránh đi, Mộ Hàm Chương chỉ đành giả như không biết, tiếp tục nói chuyện với hắn, “Lễ nghi không thể bỏ, hơn nữa dù là nói chuyện lúc riêng tư nhưng Vương gia cũng phải cẩn thận một chút, vẫn là xưng ‘mẫu hậu’ tốt hơn, nếu để người có ý nghe được, thì đã đủ để bị hạch tội rồi.”
“Quân Thanh đang lo lắng cho ta sao?” Cảnh Thiều nghe vậy, nhịn không được lại cong môi, cúi đầu hỏi hắn.
Mộ Hàm Chương trừng hắn một cái, “Thần chỉ đang khuyên can.” Trước đây chỉ nghe người ta nói Thành Vương nóng nảy dễ giận, chưa từng nghĩ hắn lại ngả ngớn thế này.
“Ha ha…” Cảnh Thiều thấy hắn như thế, cảm thấy đáng yêu vô cùng, nhịn không được cười lớn.
Tiểu thái giám theo hầu ngoài kiệu nghe thấy tiếng cười không nhịn được đưa tay tự nhéo mình một cái, lão thiên, người trong khắp kinh thành đều biết Thành Vương đón nam phi không thể kế thừa đại nghiệp, Vương gia lại còn có thể cười vui vẻ như vậy, có khi nào là bị Hoàng hậu chọc giận điên rồi không?
Mộ Hàm Chương thấy hắn còn cười, liền xoay đầu đi không thèm nhìn đến hắn, không ngờ vừa xoay đầu đã va trọn vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của Cảnh Thiều, không khỏi đỏ mặt, như thế này giống hệt như mình đầu hoài tống bão, vội giãy dụa.
“Được rồi được rồi, ta không cười nữa.” Cảnh Thiều vội đè lại không cho hắn ngồi dậy, nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích, nếu không các kiệu phu sẽ phát hiện.”
“Ngươi…” Quả nhiên Mộ Hàm Chương không dám nhúc nhích nữa, chỉ thở hổn hển trừng hắn.
Lời tác giả: nguyên hậu: Hoàng hậu đầu của hoàng đế, sau khi nguyên hậu qua đời vị Hoàng hậu tiếp theo gọi là kế hậu
xưng hô: chỉ có thái giám triều Thanh mới tự xưng là “nô tài”, trước đó xưng là “nô tỳ”, tiểu thái giám địa vị thấp xưng “tiểu nhân”, “Tiểu nhân”
._____________________________________
Chú thích:
_tuyết trung tống thán: ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tuyết rơi đem than củi đến cho người ta sưởi ấm. Nay thường dùng để ví về việc giúp đỡ người trong lúc khó khăn, nguy cấp.
_Lễ Gia Quan: ngày xưa, ở bên nước Tàu (Trung Hoa) con trai đến 18 tuổi làm Lễ Đội Mũ gọi là Lễ Gia Quan; con gái đến 16 tuổi làm Lễ Cài Trâm gọi là Lễ Cập Kê.
_ hoa hoàng: một loại phấn trang điểm của phụ nữ thời xưa
_kim quan: mũ nhỏ đội trên búi tóc của quan lại quyền quý
_ngũ trảo ngân long quan: mũ có hình ngân long năm móng
_ngọc đái: đai lưng kết bằng ngọc
_đầu hoài tống bão: tự gieo mình cho ôm, khiêu khích, mời gọi