THÊ VI THƯỢNG

Hưu thư? Cảnh Thiều ngẩn người, rồi lập tức cười lạnh nói: “Ngươi là nam tử, bị hưu cũng sẽ không ảnh hưởng tới danh tiết, nhưng ra khỏi nhà phu quân rồi cũng vẫn không thể tham gia thi cử, cho dù ta thả ngươi đi, thì cả đời này ngươi cũng vô duyên với thi hội.”

“Vậy ngươi dự định sẽ thế nào?” Mộ Hàm Chương ngồi lên, lạnh lùng nhìn hắn, nếu người này muốn giữ mình lại dằn vặt, hắn sẽ không ngoan ngoãn đứng yên chịu đòn.

“Ta không thể kế thừa đế vị, ngươi cũng không thể tham gia thi hội, cho nên chúng ta hòa nhau.” Cảnh Thiều dùng giọng nói hơi trầm của mình nói một cách vô cùng hùng hồn.

“… A?” Mộ Hàm Chương ngây người một lúc lâu, trên khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng xuất hiện vết nứt, hơi há hốc mồm có vẻ ngốc ngốc, cảm giác như bị bóp cổ giơ lên cao rồi bị vứt xuống tấm đệm êm mềm…

Cảnh Thiều thấy hắn ngơ ngác rất thú vị, đang định đưa tay chọt chọt thì tiếng của Mộng Hề vọng vào, “Vương gia, thuốc của Vương phi đã sắc xong rồi.”

Cảnh Thiều nhíu mày, bảo Mộng Hề bưng thuốc vào, Mộ Hàm Chương trầm tĩnh lại cúi đầu im lặng, Mộng Hề lén nhìn sắc mặt hắn một cái, cười đi tới bên giường.

“Vương gia, xin để nô tỳ hầu hạ Vương phi uống thuốc?” Mộng Hề bưng bát, khó xử nhìn nhìn Cảnh Thiều đứng dựa vào cạnh giường bất động.

Cảnh Thiều cầm lấy chén thuốc, phẩy tay bảo Mộng Hề ra ngoài, xoay mặt ra ngoài hô: “Đa Phúc!”

“Có.” Đa Phúc cười tủm tỉm thò đầu vào qua khe cửa.

“Canh bên ngoài.” Cảnh Thiều thấy hắn như thế, không khỏi bật cười, Đa Phúc này tuổi đã cao vẫn như tiểu hài tử.

“Dạ.” Đa Phúc đương nhiên hiểu ý Vương gia nhà mình, xua các nha hoàn đi làm việc, gọi thị vệ đến gác bốn phía, bản thân thì canh cửa, xác định không ai nghe được lời hai người trong phòng nói mới dựa lưng vào cột cười tủm tỉm tắm nắng.

“Ngươi chẳng chịu nghe ta nói hết lời.” Cảnh Thiều bưng chén thuốc trên tay, cầm muỗng khuấy, “Những lời đó đều do người ngoài nói, bản thân có bao nhiêu tài cán ta tự biết, cho dù có cưới Vương Mẫu nương nương, ta cũng không ngồi lên vị trí đó được.”

“Cớ gì Vương gia lại nói lời ấy?” Mộ Hàm Chương mím môi, nghe ngữ khí của Cảnh Thiều như đang muốn giãi bày với mình, biểu cảm sắc mặt cũng không giống giả vờ, tự đoán rằng chẳng lẽ mình thật sự đã nghĩ sai?

Cảnh Thiều đặt chén thuốc vào tay hắn, “Ta mười bốn tuổi đã vào quân doanh, lăn lộn chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, đánh giặc ta thành thạo, trị quốc lại chẳng biết gì. Ngươi xem ta, muốn lôi kéo một thái y cũng mất sức như vậy, làm sao có đủ bản lĩnh tranh hoàng vị?”

Mộ Hàm Chương nhận lấy chén thuốc, thì ra hắn hối lộ thái y ngay trước mặt mình, chỉ là để “đưa ví dụ”?

“Tuy bản thân ta tự biết, nhưng nói ra sẽ mấy ai tin? Cũng như hôm nay, nếu khi ở trong cung ta bênh vực ngươi, phụ hoàng nhất định sẽ nghĩ ta suy tính thâm sâu, bản lĩnh đóng kịch hơn người, sau này sẽ càng khó sống.” Cảnh Thiều nói xong không khỏi thở dài, nhưng nếu như cứ tiếp tục thể hiện không phục, thứ gì cũng tranh giành, cuối cùng phụ hoàng cũng sẽ không dung được hắn.

Mộ Hàm Chương uống một hơi hết chén thuốc đen tuyền, cảm giác đắng từ đầu lưỡi vào tận trong lòng, thì ra dù cho có là vương tử hoàng tôn, cũng không được sống dễ dàng. Vừa đặt chén thuốc xuống, một miếng mứt hoa quả được cho vào miệng, Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn, thì thấy người đó cười lau đi vệt thuốc trên khóe môi mình. Cảnh Thiều vốn đã tuấn mỹ phi phàm, thường ngày lại không hay cười, một nụ cười này thật sự là vô cùng đẹp mắt.

Nghe nói Thành Vương nóng nảy dễ giận, ít nói ít cười, nhưng từ tối qua đến nay, người này đã cười với hắn rất nhiều lần, Mộ Hàm Chương thở nhẹ một hơi, có lẽ nên thử tin tưởng hắn, dù sao thì mình cũng không có giá trị gì để lợi dụng.

“Vương gia muốn lôi kéo Khương thái y cũng không phải không thể.” Nuốt mứt hoa quả trong miệng xuống, Mộ Hàm Chương nói.

“Sao?” Cảnh Thiều hào hứng nhìn hắn.

Mộ Hàm Chương mệt mỏi, dựa người vào cái gối lớn trên đầu giường, “Chỉ cần kéo nhi tử của Khương thái y vào dưới trướng Vương gia, để cho hắn phạm một lỗi không lớn không nhỏ, chờ ông ta tự đến cửa cầu xin là được.”

“Quân Thanh…” Cảnh Thiều mừng rỡ nhìn Mộ Hàm Chương, hắn không biết chuyện trong Thái Y Viện, tìm Khương thái y là vì hắn nổi tiếng trung lập, hơn nữa còn rất kín miệng, hôm nay cho hắn đồ tốt cũng là vì muốn sau này để hắn điều dưỡng thân thể cho Quân Thanh, nếu có thể lôi kéo được người này, thì thật sự là tin mừng ngoài ý muốn.

Bổ nhào đến, nằm gối lên ngực người ta, “Ngươi đúng là quân sư! Cứ như vậy, cả tiền mời môn khách cũng không cần chi!” Mộ Hàm Chương chịu tỏ lòng ra với mình, chứng tỏ hắn đã chấp nhận mình rồi!

“Khụ khụ, Vương gia!” Bị tên mãng phu lực điền giáng xuống người, Mộ Hàm Chương thật không thở nổi.

“Hắc hắc, ngươi đừng ngồi nữa, mau nằm xuống, đổ mồ hôi mới hạ sốt được.” Cảnh Thiều nghe thấy tiếng ho, lập tức bật dậy, nhét người ta vào chăn, còn ra sức kẹp góc chăn, bản thân thì nằm xuống bên cạnh gom cả người lẫn chăn ôm vào lòng.

Mộ Hàm Chương bị hắn làm ngây người, lúc hoàn hồn lại thì đã bị quấn thành con nhộng, lại còn thêm một con bạch tuột cố định bên ngoài, dở khóc dở cười, người này thật đúng là vội vàng.

Mặt bị vùi trong lồng ngực Cảnh Thiều, Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ nhích nhích, lùi ra một chút.

“Quân Thanh, sau này chuyện gì ta cũng sẽ nói với ngươi, ngươi có suy nghĩ gì cũng phải nói với ta, như vậy chúng ta sẽ không còn cãi nhau nữa.” Cảnh Thiều đưa tay rút dây buộc tóc của người trong lòng ra, cọ cọ cằm lên tóc hắn.

“Ưm.” Mộ Hàm Chương ậm ừ một tiếng, được ủ rất ấm áp, tinh thần thả lỏng, mơ màng buồn ngủ.

“Quân Thanh, ngày động phòng thật sự ta không vui trong lòng, uống say, vốn nghĩ tất cả mọi người đều không tin ta, ta sẽ khiến tất cả đều không được yên ổn.” Cảnh Thiều híp mắt, đây thật sự là suy nghĩ của hắn khi tỉnh lại, nếu đã biết trong những năm sau sẽ có chuyện gì, thì cũng không phải không thể đoạt được vị trí đó, “Nhưng khi ta tỉnh dậy nhìn thấy ngươi, ta lại đổi ý.”

Mộ Hàm Chương không đáp lời, nhưng vẫn đựng thẳng tai lên chăm chú nghe.

Cảnh Thiều thấy người trong lòng không lên tiếng, nghĩ là hắn đã ngủ rồi, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của hắn, “Ta nghĩ, cùng ngươi sống một đời hạnh phúc, cũng rất tốt, người khác có tin ta hay không không quan trọng. Sau này nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu chút uất ức nào…” Tình cảm của hắn với người trong lòng là thế nào hắn vẫn chưa rõ ràng, nhưng hắn biết, đây là người duy nhất chịu cùng chết với mình. Trong thế giới trọng sinh này, hắn chỉ thấy được đầy rẫy nghi ngờ, nguy hiểm rình rập, chỉ có người này, là sự cứu chuộc duy nhất. Hắn phải ôm lấy thật chặt, dù thế nào cũng không được buông tay.

Giọng nói trầm ấm dịu dàng thì thầm, những lời này Cảnh Thiều đang nói với bản thân, nhưng không biết người được hắn cuộn chặt trong lòng, đang len lén cười khẽ.

Lúc Mộ Hàm Chương toát mồ hôi hạ sốt thì đã quá trưa, Cảnh Thiều đã sớm bảo Đa Phúc tự đi một chuyến đến phủ nhị hoàng tử, thành thật nhận tội với huynh trưởng, nói có thể sẽ sang trễ một chút. Tuy trong hoàng gia đông người, nhưng địa vị đặc biệt, ngày thứ hai sau tân hôn cũng không cần phải bái kiến nhiều người. Với Cảnh Thiều, dù sao trước nay quan hệ của hắn vốn đã không nhiều, cho nên đơn giản chỉ bái kiến nhà ca ca, hôm nay đã quá trưa không đi được nữa, liền thay y phục sung sướng dùng cơm trưa với thê tử.

Không ngờ vừa dọn thức ăn xuống thì Đa Phúc đã vào báo tin nhị hoàng tử và hoàng tử phi đến rồi, Cảnh Thiều vừa nghe thấy lập tức đặt chén trà xuống chạy ra ngoài.

“Vương gia!” Mộ Hàm Chương kéo hắn lại, “Thay y phục rồi lại đi.”

“A!” Cảnh Thiều vỗ trán, quên mất tẩu tử cũng đến, mặc thế này đi ra sẽ thất lễ, vội vàng thay y phục. Từ khi tỉnh lại không gặp nên chưa cảm thấy gì, hiện tại sắp được gặp ca ca, cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói, lần này không thể tiếp tục hồ đồ nữa.

“Vương gia, thần sẽ không đi.” Mộ Hàm Chương rút bàn tay bị Cảnh Thiều nắm lại.

“Làm sao vậy?” Bái kiến huynh trưởng cũng phải hành lễ dâng trà, còn có thể được nhận quà gặp mặt, Cảnh Thiều dừng chân nhìn hắn.

Mộ Hàm Chương mím mím môi, “Vương gia không đến phủ nhị hoàng tử là vì thần bị bệnh, tuy là huynh đệ một nhà, nhưng để xảy ra hiểu lầm vì chuyện nhỏ nhặt này rất không đáng.”

“Hả?” Trong đầu Cảnh Thiều mọc đầy chấm hỏi, ngẩn người một lúc mới hiểu ra là Quân Thanh sợ ca ca thấy hắn không có việc gì, cho là mình cố ý không đến phủ nhị hoàng tử, làm tổn hại hòa khí. Không khỏi cười bất đắc dĩ, ôm eo Mộ Hàm Chương cười nói, “Sau này Quân Thanh có gì cứ nói thẳng, đầu ta không được tốt.”

Mộ Hàm Chương nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói, “Thần nhớ rồi, Vương gia mau đi đi.” Hắn biết cảm tình của Cảnh Thiều với vị huynh trưởng đồng mẫu này không phải thông thường, nếu nói thẳng những lời này sẽ tạo hiềm nghi cố ý chia rẽ huynh đệ bọn họ, bây giờ mình chỉ là người ngoài vừa vào nhà, nói năng thận trọng vẫn tốt hơn.

“Quân Thanh là nhớ sau này nói thẳng, hay là nhớ đầu ta không được tốt?” Cảnh Thiều thấy hắn đáp nhanh như vậy, nhịn không được trêu ghẹo.

“Đều đã nhớ kĩ.” Sắc mặt của Quân Thanh vẫn bình tĩnh thản nhiên.

Cảnh Thiều thấy dáng vẻ hắn gặp biến không hoảng như thế, không hiểu sao lại cảm thấy rất đẹp, liếc liếc thấy hạ nhân xung quanh không chú ý, hôn trộm lên má hắn một cái rồi chạy vọt ra ngoài.

Mộ Hàm Chương nhìn theo bóng lưng Cảnh Thiều, chầm chậm xoa lên bên má bị hôn, môi lại bất giác cong lên.

Vì nhị hoàng tử đến bất ngờ, Cảnh Thiều không kịp ra ngoài đón tiếp, Đa Phúc liền trực tiếp mời hai người đến trà thính trong Thính Phong Các. Thính Phong Các là nơi Cảnh Thiều thường đãi khách, đọc sách, du ngoạn, nằm trong nội viện, chỉ dùng để tiếp đãi các vị khách thân thiết. Trong vương phủ, sân bên ngoài là ngoại viện, qua hoa viên là Thính Phong Các, sau các là Đông Uyển và Tây Uyển, Đông Uyển là nơi ở của Cảnh Thiều, Tây Uyển là khu của nữ quyến.

Trà thính được trang trí tương đối phong nhã, bộ bàn ghế tinh xảo được khắc theo phong cách Giang nam, bốn phía ngoài cột chống thì toàn bộ là ván cửa khắc hoa, mùa đông khép lại rất ấm áp, đến hè dỡ xuống thì trở thành nhà thủy tạ bốn phía thoáng gió. Trên giàn hoa luôn có hoa cỏ tươi tốt, vài sợi dây leo nhỏ quấn trên xà cột, vào mùa này đang bắt đầu đâm chồi, xanh nhạt pha lẫn sắc vàng, tràn đầy sức sống.

Một nam tử mặc thường phục hoàng tử màu vàng sậm ngồi trên ghế trên trong trà thính, dáng người cao, phong thái tuấn lãng, chỉ ngồi như thế, cũng đã toát ra khí chất đoan chính uy nghi. Ngũ quan có bảy phần giống Cảnh Thiều, chỉ là không có ba phần hoang tàn của Cảnh Thiều, thêm vài phần điềm tĩnh vững vàng, người này chính là vị huynh trưởng đồng mẫu của Cảnh Thiều, con trưởng của nguyên hậu, Cảnh Sâm.

_________________________________________

thằng nhỏ Cảnh Thiều này làm cứ như là tình iêu tiểu học, bày đặt gọi người í bằng tên, thấy gứm :))))))

Bình luận

Truyện đang đọc