THIÊN NHAI KHÁCH

Đường cưỡi ngựa, sông Lạc Dương, vườn lan chưa trống, người đi dần già. Truyền có vô hạn Yên Triệu nữ, thổi khèn hòa cùng trên thang vàng, gió nổi từ đông Lạc Dương, thơm sang tây Lạc Dương.

Chim đỗ quyên bặt tiếng, có người cầm rượu say mèm.

Đông Đô lướt qua, phồn hoa đã xưa, trên quan đạo có mấy thớt ngựa gầy đang đi thong thả.

Hai nam tử trường thân ngọc lập, chỉ là một người trong đó trên mặt ẩn ẩn có chút bệnh dung, hông đeo bầu rượu, không vội uống mà chỉ cầm trên tay chốc chốc lắc lư, ngậm một ngụm thưởng thức một hồi mới chậm rãi nuốt xuống, chẳng biết đang nghĩ gì. Một thiếu niên khỏe mạnh đi theo phía sau họ.

Chính là nhóm Chu Tử Thư mới từ đất Thục ra đây.

Ôn Khách Hành ở bên nhìn, phát hiện người này một ngụm tiếp một ngụm, cả bầu rượu lớn như vậy chẳng mấy chốc đã thấy đáy, không nhịn được vào lúc y lại đưa lên miệng, thò tay ngăn tay y nói: “Tửu quỷ, xấp xỉ rồi chứ?”

Chu Tử Thư liếc y một cái, đổi bầu rượu sang tay khác: “Quản lắm như vậy, ngươi là vợ ta à?”

Ôn Khách Hành liền đưa tay cướp bầu rượu, còn nghiêm mặt bảo: “Ngay cả thân cận da thịt cũng có rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?”

Chu Tử Thư vừa gặp chiêu phá chiêu vừa cười nói: “Ta sợ ngươi thủ tiết thôi.”

Ôn Khách Hành chẳng buồn quan tâm Trương Thành Lĩnh còn ở đây, tiếp tục không biết xấu hổ đáp: “Không hề gì, dù sao hiện tại cho nhìn cho sờ không cho dùng, ta cũng đang đêm đêm mở mắt thủ tiết sống đây.”

Chu Tử Thư trượt tay, bầu rượu liền bị Ôn Khách Hành lấy đi.

Trương Thành Lĩnh cúi gằm mặt đi đằng sau hai người, quả thực muốn đâm đầu vào lỗ nẻ.

Ôn Khách Hành đón bầu rượu của y, uống một ngụm to, nghiêng mắt cười nói với Chu Tử Thư: “Rượu không tính là hảo tửu, nhưng mùi vị… thật sự không tồi, không tồi.”

Chu Tử Thư ngây ra nhìn y một hồi, bỗng nhiên giục ngựa lại gần, kề tai y nói: “Phu nhân gối chiếc khó ngủ dục cầu bất mãn sao? Vi phu thật sự đã bạc đãi ngươi, buổi tối tắm sạch chờ ta, nhất định cho ngươi…”

Ôn Khách Hành đang nghĩ bậy nghĩ bạ, tay bỗng trống không, bầu rượu bị đoạt lại.

Chu Tử Thư học theo dáng vẻ của y liếc y một cái, khóe mắt hơi hẹp dài, lúc ánh mắt liếc qua chẳng thấy mảy may mị sắc, ngược lại có chút bỡn cợt linh động không nói thành lời, đắc ý dương dương giơ bầu rượu hướng về phía Ôn Khách Hành mà vung vẩy, sau đó vừa lòng thỏa ý uống một hớp lớn.

Song bỗng nhiên cảm thấy một vật nhỏ cứng ngắc trượt vào miệng, Chu Tử Thư ngẩn người phun thứ kia ra, lập tức suýt nữa trực tiếp nhảy dựng lên khỏi lưng ngựa – đấy lại là một mẩu nhân hạch đào!

Chu Tử Thư mất hứng, giống như y nhổ ra là một mẩu óc người chứ chẳng phải một mẩu nhân hạch đào, nhìn Ôn Khách Hành hằm hằm nói: “Ngươi vô liêm sỉ!”

Ôn Khách Hành vội chắp tay khiêm tốn: “Đâu nào đâu nào, đa tạ đa tạ!”

Chu Tử Thư trắng bệch mặt chỉ y nói: “Ngươi…” Liền cảm thấy dạ dày quay cuồng, nghĩ thế nào buồn nôn thế ấy, lại còn không ức chế được, nhất định phải buồn nôn thế nào nghĩ thế ấy.

Ôn Khách Hành thong thả nắm một tay y, lại vươn đầu lưỡi quấn một vòng trong lòng bàn tay, cuốn đi mẩu nhân hạch đào kia nhai ngon lành, cười nói: “Tướng công, ngươi cũng lớn như vậy rồi, kén ăn làm sao được? Thật sự chẳng ra sao cả.”

Chu Tử Thư im lặng quay mặt đi, không nhìn y, hồi lâu mới nói yếu ớt: “Ta phải đuổi vợ…”

Ôn Khách Hành cười rộ.

Trương Thành Lĩnh đỏ bừng mặt nhìn hai tên không đứng đắn này, hồi lâu mới lấy đủ dũng khí, chậm chạp lê đến lắp bắp nói: “Sư, sư phụ, chúng, chúng ta vì sao phải đi Lạc, Lạc Dương?”

Chu Tử Thư còn chưa dằn cảm giác buồn nôn xuống được, khuôn mặt trắng kèm xanh liếc Trương Thành Lĩnh một cái, bực bội nói: “Đi xem là ai muốn cái mạng nhỏ của ngươi.”

Trương Thành Lĩnh hồ đồ nhìn y, mở miệng nói: “Hả?”

Ôn Khách Hành một tay nắm lỏng lẻo trên cương ngựa, một tay giơ lên cọ cằm hỏi: “Lúc ấy, có hai nhóm người, phân biệt thuê hai nhóm Độc Hạt, muốn mạng tiểu quỷ này…”

Chu Tử Thư ngắt lời: “Hỉ Tang Quỷ hồng y phục hẳn không muốn giết nó, muốn động thủ thì đã sớm động thủ, sẽ không phí lời với nó thời gian dài như vậy.”

Ôn Khách Hành quay đầu, như hơi suy tư nhìn y nói: “Cho nên ngươi muốn tìm ra người đứng sau đám tử sĩ Độc Hạt kia? Chẳng lẽ… ngươi là đến tìm đám bọ cạp ấy? Chẳng lẽ hang ổ của Độc Hạt, ở ngay Lạc Dương?”

Trương Thành Lĩnh sùng bái nhìn Ôn Khách Hành, chỉ cảm thấy vị tiền bối này thật là nghe một hiểu mười suy một ra ba, quả thực quá thông minh, Chu Tử Thư hừ lạnh nói: “Ngươi lắm lời như vậy, là để biểu hiện ngươi giỏi hơn tiểu quỷ kia một chút?”

Ôn Khách Hành da dày thịt béo hoàn toàn không đếm xỉa, chỉ hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi lại biết hang ổ của Độc Hạt ở nơi nào?”

Chu Tử Thư vô ý thức muốn uống thêm một ngụm rượu, nhớ ra trong bầu bị tên khốn họ Ôn bỏ thứ gì, đưa đến miệng lại bất đắc dĩ buông xuống, y bình sinh hận nhất người khác lãng phí rượu ngon, vì thế hung hãn trừng Ôn Khách Hành một cái, lạnh giọng nói: “Ngươi không biết không có nghĩa là ta cũng không biết.”

Ôn Khách Hành vội dỗ: “Đúng thế đúng thế, Chu đại nhân thật sự là anh minh thần võ thủ đoạn thông thiên, há là bách tính đầu bằng như ta có thể trông bóng lưng?”

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy y miệng lưỡi trơn tru lảm nhảm không đâu, hết sức muốn nện y, ngẫm nghĩ một chút cảm thấy chỉ sợ đánh không lại, bèn làm hảo hán không chịu thiệt trước mắt mà quay đầu đi, chẳng thèm để ý.

Ba người đi mãi đến thành Lạc Dương, vào một tửu lâu ăn uống no nê nghỉ ngơi đủ, Chu Tử Thư liền gọi Trương Thành Lĩnh vào phòng.

Trương Thành Lĩnh thoạt tiên không rõ nguyên do hớn hở chạy qua, ai ngờ Chu Tử Thư chẳng nói hai lời bổ một chưởng đến bả vai gã, Trương Thành Lĩnh lập tức biết đây lại là khảo thí tùy thời tùy chỗ của sư phụ, không kịp phản ứng liền khom người né tránh, hình dáng đáng khinh mà chui qua tay y.

Chu Tử Thư nhíu mày, phát hiện tiểu quỷ này có thiên phú là vô luận chiêu thức tiêu sái dễ nhìn cỡ nào, vào tay gã đều biến thành lừa lăn tròn thảm hại kinh khủng, nhưng nếu nói gã đã sai thì chiêu thức của gã sử lại không hề sai. Y ngồi bất động, lập tức lật thủ chưởng bao phủ Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh kêu “ôi chao”, thế rồi “phịch” một tiếng nằm ngửa, cột sống cọ mặt đất, như cá chạch loi nhoi dưới đất, lộn nhào rồi lại nhảy lên, ầm một tiếng giẫm chiếc bàn con thoát được chưởng thứ ba của Chu Tử Thư, giạng bốn vó nhảy lên như cóc, tứ chi đồng thời chạm đất, xoay người không đứng vững lại ngồi phịch xuống, hai chân dịch ra sau vài bước, tránh thoát một cước Chu Tử Thư liên hoàn quét ra, vậy mà cũng nói được là động tác lưu loát.

Khiến Chu Tử Thư tức méo mũi, chỉ gã nói: “Chủ quán cho ngươi bao nhiêu lợi lộc mà khiến ngươi tận tâm tận lực lau nhà cho người ta như vậy?”

Trương Thành Lĩnh ngượng ngùng đứng lên, lấy tay áo quệt mũi, co đầu rụt cổ nhìn Chu Tử Thư mà nói nhỏ: “Ôn, Ôn tiền bối nói… phàm là chiêu thức có thể cứu mạng, đều là tốt, lúc động thủ không thể nào theo chiêu thức, quên rồi thì dưới tình thế cấp bách tự mình thay đổi…”

Chu Tử Thư nổi giận: “Ôn Khách Hành, ngươi lăn vào cho ta, bản thân ngươi méo mó thì thôi, còn muốn ngộ đệ tử của người ta, dạy người khác méo mó như ngươi sao?”

Ôn Khách Hành lúc này dựa khung cửa đứng xem náo nhiệt, chẳng biết lại kiếm từ đâu ra một bọc hạch đào, nhân hạch đào nhét đầy miệng, nói chuyện còn hàm hàm hồ hồ, nghe vậy liền giơ tay áo che mặt, u oán nhìn Chu Tử Thư, run rẩy nói: “Tướng công, ngươi… ngươi ghét bỏ vi thê sao?”

Trương Thành Lĩnh cảm thông nhìn vị Ôn tiền bối này, cảm thấy y tuy rằng không thể lên đại sảnh đường, tốt xấu cũng xuống được bếp, người mặc dù có phần không ra sao nhưng đánh được véo được da dày thịt béo, quả là một nhân tài hiếm có, thế mà còn bị sư phụ ghét bỏ, thật là đáng thương.

Chu Tử Thư không muốn tán dóc với hai người nữa, liền nói với Trương Thành Lĩnh: “Ngươi nán lại tửu lâu vài ngày, ở đây chờ ta, ta đi thăm dò địa bàn của Độc Hạt.”

Trương Thành Lĩnh mở miệng nói: “Sư phụ con đi cùng người!”

Chu Tử Thư nói: “Đi cản trở?”

Trương Thành Lĩnh mếu máo, mắt rưng rưng giọng điệu lưu luyến, nhỏ giọng nói: “Sư phụ…”

Chu Tử Thư đạp đùi gã một phát bảo: “Ngươi còn muốn người ta cho bú hả? Cút, chờ ta về nếu công phu còn luyện thành thế này là ta đánh gãy chân chó của ngươi.”

Trương Thành Lĩnh bi thống muốn chết mà bị đuổi đi, bấm tay tính, quả thực chẳng tính ra mình một ngày phải bị đánh gãy chân chó bao nhiêu lần, hận không thể biến thành một con rết.

Ôn Khách Hành thấy y đi ra ngoài, lập tức muốn bổ lên, miệng nói: “Ta đi với ngươi…”

Chu Tử Thư lập tức né ra sau một chút, chìa ngón tay đẩy ngực y, ánh mắt chán ghét nhìn bọc hạch đào trên tay y, coi Ôn Khách Hành lẫn hạch đào cùng là ngũ độc tứ hại.

Ôn Khách Hành cười cười lấy lòng, thoáng chốc vo tròn bọc hạch đào nhét vào ngực, ra sức xoa tay mà vui vẻ đi theo.

Ôn Khách Hành theo Chu Tử Thư chạy một mạch tới ngoại thành Lạc Dương, rẽ vào một ngõ nhỏ, đi ngang qua một bụi cây xanh um tươi tốt, đến một con đường, Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc – đèn đuốc mờ ám, hoa tửu phiêu hương, rõ ràng là nơi trăng hoa.

Sắc mặt y liền trở nên cổ quái, chỉ ca nữ ôm cầm đàn hát trên tiểu lâu kia hỏi: “Hang ổ của Độc Hạt… ở, ở nơi thế này?”

Chu Tử Thư nhìn y một cái, trêu ghẹo: “Được rồi, ngươi khỏi giả đứng đắn nữa, cứ như thể Ôn cốc chủ là một đóa hoa sen gần bùn không hôi vậy.”

Y nhấc chân muốn đi, Ôn Khách Hành vội vàng kéo y, nhỏ giọng nói: “Đó không phải… đều là người có gia thất sao, Chu tướng công?”

Chu Tử Thư nắm cằm y, Ôn Khách Hành liền ẩn tình nhìn lại, Chu Tử Thư rùng mình bình luận: “Ôn nương tử, ngươi thật là quá buồn nôn.”

Sau đó buông y ra, đi giữa đám khách tầm hoan qua lại như thoi.

Ôn Khách Hành lải nhải: “Được lắm, trước mặt ta mà cũng dám ăn vụng, coi ta chết rồi chắc, cho ngươi biết sư tử Hà Đông gầm là gì.”

Y hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng, mới định quát to một tiếng, cuối cùng lại tự mình nhụt chí, chỉ đành lắc đầu cất bước đuổi theo, còn tự mình an ủi, “Tam tòng tứ đức, tam tòng tứ đức, ôi!”

Chu Tử Thư tài cao lớn mật phóng lên trước mặt bao người, tay béo say mèm trước mắt chỉ cảm thấy như một cơn gió nhẹ thổi qua khiến hắn tỉnh táo đôi chút, ngẩng đầu nhìn thì thậm chí chẳng thấy bóng người, Ôn Khách Hành theo sát, chân cả hai nhẹ nhàng điểm mái ngói trên những ca lâu ấy, bay vút qua không ngừng một bước.

Sau đó, Chu Tử Thư xoay người trên không trung thành một độ cong đẹp đẽ, hạ xuống một hậu viện nho nhỏ. Ôn Khách Hành đánh giá bốn phía, tai còn có thể nghe thấy tiếng đẩy chén đổi chung của những hồng nam lục nữ ấy truyền đến, khá hứng thú thầm nghĩ: “Nếu hang ổ của Độc Hạt ở ngay nơi thế này, thế chúng nhất định thường xuyên dục cầu bất mãn.”

Chu Tử Thư đi theo chân tường, ngưng thần nghe qua mỗi phòng, cẩn thận phân biệt, Ôn Khách Hành xem thế là đủ, chỉ cảm thấy nghe lỏm chân tường mà cũng có thể trưng ra vẻ mặt chính trực như vậy, người này thật sự quá tài ba.

Sau đó Chu Tử Thư ngừng lại ở một gian phòng phía sau, ra hiệu “chính là nơi này” với Ôn Khách Hành, liền dừng ở đó bất động.

Ôn Khách Hành ngưng thần nghe một chút, tức khắc hiểu được huyền cơ nơi này – y liền biết, Chu Tử Thư nghe không phải tiếng người mà là tiếng ván giường “cót két” bên trong.

Liền sán đến cố ý dán sát vào y, cùng nghe tiếng rên rỉ kinh thiên động địa của cô nương bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc