Chu Tử Thư hết sức buồn nôn, cảm thấy thế đạo này biến đổi rồi, lòng người đã khác xưa, quá nửa đêm một đại cô nương lại chạy đến nơi hoa liễu tìm vui, liền ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nói: “Việc này…”
Hạt Tử hừ lạnh một tiếng nói: “Bọn họ người đọc sách, chú ý ‘nói tất làm, làm tất xong’, giang hồ nam nữ nói ‘quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên’, dù là lưu manh ven đường cũng biết một bãi nước bọt một cây đinh, chẳng lẽ Chu huynh muốn béo nhờ nuốt lời?”
Ôn Khách Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn chọc lưng Chu Tử Thư một cái bảo: “Đúng thế, trộm gian giở thủ đoạn là có thể, nói không giữ lời lại quá vô sỉ, ngay cả ta cũng sắp không nhẫn tâm nhập bọn với ngươi rồi.”
Chu Tử Thư đập văng cái tay heo của y, trong lòng thầm nghĩ: Ngươi đại phát từ bi đừng nhập bọn với ta nữa đi.
Y nhìn Hạt Tử một cái, không nói không rằng quay đầu trở về.
Biểu cảm của Hạt Tử liền buông lỏng, lập tức lộ ra nụ cười, ngoại hình của hắn kỳ thật không tồi, cười lại chẳng dễ coi lắm, miệng như hơi méo, nhìn đặc biệt xấu xa, thêm ánh mắt lỗ mãng vẻ mặt phóng đãng, quả thật hơi đáng khinh. Ôn Khách Hành bỗng nhiên có chút cảm giác nguy cơ, nhìn nhìn bóng lưng Chu Tử Thư, lại nhìn nhìn vị bên cạnh, cảm thấy trước mặt ai kia làm việc này nọ… hơi cần điều tiết trạng thái tâm lý.
Có điều y nhanh chóng phát hiện mình kỳ thật đã nghĩ nhiều.
Hạt Tử khoanh tay đứng ngay cửa phòng hun hương ấm, hình như đã có người vào thu dọn giường, màn lỏng lẻo treo một nửa, Hạt Tử hỏi: “Hai vị có cần tắm rửa thay quần áo, có cần thứ gì… trợ hứng?”
Chu Tử Thư xắn tay áo, hết sức lưu manh nói: “Không cần phiền toái như vậy, bút mực hầu hạ.”
Hạt Tử ngẩn ra, giây lát sau hai tay vỗ nhẹ, một người ăn mặc kiểu tôi tớ chạy bước nhỏ qua, khom lưng cúi đầu đứng trước mặt hắn, Hạt Tử thấp giọng phân phó gì đó, Chu Tử Thư vội bổ sung: “Cần một xấp giấy Tuyên.”
Tôi tớ đi xuống, Hạt Tử nhìn y nghi hoặc nói: “Chu huynh không phải lại muốn giở trò gì chứ?”
Chu Tử Thư bắt chéo chân, nghênh ngang ngồi bên giường, cười nói: “Ngươi cả ngày nhìn mấy đôi thịt lăn qua lăn lại có chán không? Chờ một lát, ta cho ngươi xem chút mới mẻ.”
Ôn Khách Hành ở bên cạnh không nói không rằng, cực kỳ nước chảy bèo trôi, trong lòng cân nhắc nếu A Nhứ có năng lực vô lại thì cũng tốt, đỡ phải làm lợi cho Đại Hạt Tử này, nếu thành tâm muốn… Ôi, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, y tự nhiên cũng không thiếu được miễn cưỡng liều mình bồi quân tử một hồi.
Giây lát giấy bút đầy đủ, Chu Tử Thư đứng dậy đưa tay mời Hạt Tử nói: “Xin chờ một chút.”
Hạt Tử hiển nhiên không nóng nảy, trở tay đóng cửa phòng, ôm ấm trà tự rót tự uống – chỉ thấy Chu Tử Thư hạ bút không mảy may chần chừ, nhìn tư thế khá giống chuyên gia vẽ vời vận bút như bay, múa bút vài nét ít ỏi mà xong một tờ, đặt một bên hong khô, lại thò ma trảo đến tờ kế.
Ôn Khách Hành ban đầu không biết y muốn làm gì, hiếu kỳ đứng bên thò đầu nhìn, càng nhìn sắc mặt càng cổ quái, càng nhìn lông mày càng nhướng cao, cuối cùng chừng như phải bay khỏi mặt, y giống như ngày đầu tiên quen biết Chu Tử Thư, có cảm giác thật sự xem thế là đủ, chẳng biết diễn đạt thế nào, đành phải khoanh tay đứng bên cạnh với vẻ mặt ngưng trọng.
Qua đủ một nén nhang, Chu Tử Thư đã dứt khoát dùng xong hơn mười tờ giấy, đại công cáo thành, liền ném bút qua bên, cầm tờ cuối cùng nhẹ nhàng thổi cho khô, sau đó nhặt tờ thứ nhất vỗ lên tường, tờ giấy Tuyên mỏng mảnh kia lõm vào tường, động tác không ngừng, giây lát đã đem hơn mười tờ giấy Tuyên xếp ra theo trình tự, toàn bộ vỗ lên tường.
Sắc mặt Hạt Tử xanh xám – chỉ thấy trên hơn mười tờ giấy Tuyên kia, đường nét hết sức đơn giản, vẽ chính là… xuân cung đồ.
Xuân cung đồ rất giản đơn, chỉ có hai con người be bé, một vòng tròn đại biểu cho cái đầu, vươn vài nét ít ỏi ra thân thể và tứ chi… khụ, ngũ chi, tuy rằng vẽ đơn giản nhưng động tác của nhân vật còn sống động như thật, từ làm sao cởi áo đến cuối cùng, vẽ ra cả quá trình không sai một chút, xem từng tờ lại thật sự có ảo giác như người trong tranh động được.
Ôn Khách Hành kìm nén cả buổi, tận lực bình luận đúng trọng tâm: “A Nhứ, không nhìn ra ngươi còn có bản lĩnh như vậy.”
Chu Tử Thư khách khí nói: “Chút tài mọn, hổ thẹn hổ thẹn.”
Ôn Khách Hành phát hiện da mặt y càng ngày càng dày, cũng chẳng biết nói gì cho được. Hạt Tử ra sức đập bát trà trong tay lên bàn, đứng phắt dậy, giận quá ngược lại cười nói: “Chu huynh đang trêu đùa ta sao?”
Chu Tử Thư hai tay thả trong tay áo, không chút hoang mang nói: “Phải nói thế nào đây? Ta hỏi là ai muốn giết Trương Thành Lĩnh, các hạ chỉ cho chúng ta biết người mua là ai, không hề nói là ai đang sai sử sau lưng hắn, chẳng phải cũng lợi dụng sơ hở sao? Đã như vậy, ngươi chỉ nói hai ta làm một hồi cho ngươi xem…”
Y đưa tay gõ tranh trên tường nói: “Hai ta liền làm một hồi cho ngươi xem, có chỗ vẽ không giống, vẫn phải thỉnh các hạ chỉ giáo nhiều hơn.”
Ôn Khách Hành giống như chỉ lo Hạt Tử xem không hiểu, nhiệt tình giải thích: “Thật sự quá xin lỗi, vị này nhà ta tay nghề không được tốt lắm, nào nào, nếu ngươi không hiểu, ta có thể cho ngươi biết, người nhỏ xíu bên trên kia, chính là ta…”
Chu Tử Thư liếc y một cái, lạnh lùng ngắt lời: “Giải thích chính là che giấu, ngươi hà tất kia chứ?”
Hạt Tử nắm chặt nắm đấm, gằn ra vài chữ: “Khinh người quá đáng!”
Còn chưa dứt lời, cũng chẳng thấy hắn có động tác thế nào, tứ phía lại bỗng dưng chui ra bảy tám Độc Hạt hắc y, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư lại không tỏ ra quá kinh ngạc, Ôn Khách Hành còn cười nói: “Chút phong lưu vận sự này của tại hạ, lại còn bị chư vị vây xem, thật sự hổ thẹn.”
Đám Độc Hạt không chuẩn bị thừa lời, chẳng nói tiếng nào đã tập thể như hai người bổ lên rất có huấn luyện, Chu Tử Thư giơ tay vỗ lật chiếc bàn con trước mắt, thừa cơ nhanh chóng lui về sau, lúc này đã là gần nửa đêm, ngực y bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, vì thế không hề sính mạnh, hảo hán không chịu thiệt trước mắt nói với Ôn Khách Hành: “Giao cho ngươi.”
Sau đó làm một chiêu giả tránh thoát một Độc Hạt, phi thân nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Ôn Khách Hành cười khổ liên tục, từ thuở cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên thu dọn cục diện rối rắm thay người ta, thấy Chu Tử Thư đã chạy chẳng còn tăm hơi, lập tức thủ hạ không lưu tình nữa, đánh ra một chưởng, một Hạt Tử trước mắt lại giống như bị một chưởng này hút khô máu, trong tích tắc phần da lộ ra trên mặt nhanh chóng héo rút xám xịt, mắt trừng lồi khỏi hốc mắt, như biến thành một cái thây khô, đã chết.
Ôn Khách Hành nhìn bàn tay mình, khe khẽ thở dài nói: “Đùa chút mà thôi, Hạt Tử huynh hà tất phải tức giận?”
Hạt Tử bình tĩnh lại, giơ tay ngăn đám Độc Hạt, đề phòng đánh giá Ôn Khách Hành, hỏi: “Ngươi là ai?”
Ôn Khách Hành đưa mắt nhìn hắn nói: “Nếu đến bây giờ mà các hạ còn chưa biết ta là ai, Độc Hạt há không phải quá vô dụng?”
Hạt Tử như là nghĩ tới điều gì, khóe mắt giật giật, Ôn Khách Hành hạ giọng càng thấp, giống như không chuẩn bị để người ta nghe thấy, cười nói: “Đều là tà ma ngoại đạo, tội gì làm khó nhau?”
Y nói xong quay người muốn đi, nam nhân này tuy rằng nét mặt vui cười, chẳng nhìn ra bất cứ ác ý gì, nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt ấy toàn thân tản ra mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta khó mà coi nhẹ, đông đảo Độc Hạt ở đây lại bị khí tức của y bức bách, chẳng ai dám lên ngăn.
Hạt Tử bỗng nhiên gọi y lại nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai mua tử sĩ…”
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn hắn một cái nói: “Đa tạ, ta đại khái đã nghĩ rõ.”
Y cũng phi thân nhảy khỏi cửa sổ mà đuổi theo Chu Tử Thư, nháy mắt chẳng còn thấy bóng dáng, chỉ có một câu nói thầm giống như còn ở lại tại chỗ: “Nếu ta ngốc đến mức nghĩ mãi cũng không rõ, chẳng phải để đám tiểu quỷ lom lom mắt hổ kia lột da rút gân?”
Phong Nhai sơn, Thanh Trúc lĩnh, có Ác Quỷ chúng.
Chu Tử Thư đi không hề nhanh, dọc đường cân nhắc những dược nhân nhìn thấy dưới tầng hầm của Hạt Tử, nghĩ đến Quỷ Lưỡi Dài trong truyền thuyết kia – Quỷ Lưỡi Dài rõ ràng nhận ra Ôn Khách Hành, nhưng vẫn muốn giết y, quả nhiên trong đây có không ít chuyện, Quỷ Lưỡi Dài kia xem ra không có bản lĩnh lắm, kẻ đằng sau hắn lại là ai?
Là Tôn Đỉnh hồng y kia đang cố bố nghi trận, hay là Điếu Tử Quỷ Tiết Phương bốn ngón tay trong miệng hắn giở trò?
Chính lúc này, y bỗng nghe thấy có một tràng tiếng bước chân dồn dập hướng đến bên đây, đêm đã rất khuya, trên đường sớm điểm canh, Chu Tử Thư theo bản năng lánh vào ngõ nhỏ bên cạnh, miễn cưỡng vận công áp chế Thất khiếu tam thu đinh không cho phát tác quá dữ dội mà cẩn thận lắng nghe.
Người nọ dường như càng lúc càng gần, bước chân tuy lộn xộn nhưng có thể nghe ra là người có khinh công, có điều không biết vì sao mà thở dốc lại cực kỳ nặng nề, dường như… bị thương?
Chu Tử Thư còn chưa kịp nhìn xem là ai thì đã nghe thấy một người tới gần phía sau, lưng chợt cứng đờ, quay đầu gập ngón làm trảo chụp cổ họng người nọ, nửa đường lại bị ngăn chặn – Ôn Khách Hành vỗ ngực nhìn y đầy ủy khuất, làm khẩu hình “mưu sát chồng”, Chu Tử Thư lúc này mới bỏ tay xuống, tiếp tục dõi mắt nhìn phương hướng thanh âm kia truyền đến.
Chạy qua lại vẫn là người quen, chính là Lục Yêu Liễu Thiên Xảo từng bởi vì Lưu Ly giáp mà tìm tới y, nàng lúc này không dịch dung, lộ ra diện mạo thật đáng sợ ấy, hình dáng càng thảm hại, tóc tai rũ rượi, khóe miệng còn có vết máu, Chu Tử Thư hơi nhíu mày.
Không trở ngại phía sau bỗng nhiên thò ra một cánh tay ôm ngang eo y, một tay dán sát ngực y, chỉ nghe Ôn Khách Hành nhỏ giọng nói bên tai: “Ngươi đừng ép, tránh cho ngày mai phát tác càng đau, chúng ta ở đây chờ một lúc là được.”
Chu Tử Thư nhíu mày nói: “Kia…”
Ôn Khách Hành “suỵt” một tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm y, một tia nội lực cực mảnh từ lòng bàn tay truyền qua làm xuôi kinh mạch, rồi lại không dám hơi dùng sức, chỉ sợ động tác lớn chấn động đinh, Chu Tử Thư dừng một chút, không hề cự tuyệt, chỉ ngưng thần nhắm mắt, vô luận là ai chạy tới đều chịu qua đêm nay trước rồi nói sau.
Lại nói hai người một đêm chưa về, Trương Thành Lĩnh tự chủ trương đuổi theo đám nữ nhân đông nghịt kia, gã không dám đến quá gần, chỉ lo bị phát hiện, lại sợ hãi có người nhận ra mình, bèn kiếm cục bùn ven đường trát đầy mặt rồi vò rối tóc, chỉ làm bộ như một tiểu khiếu hóa.
Đuổi theo suốt một ngày, đám nữ nhân này giống như khổ hạnh tăng, cước trình cực nhanh, cũng không hề nghỉ ngơi, chỉ khi trời tối mới ngừng lại ở một tiểu khách điếm, Trương Thành Lĩnh ở bên quan sát, chỉ cảm thấy Cao Tiểu Liên thật sự khổ không nói nổi, bị những nữ nhân này lôi suốt dọc đường, gã nghĩ, nếu đi mấy ngày nữa thì sợ rằng nàng chỉ còn sót mỗi nửa cái mạng.
Gã tự tiện đi là quyết định lớn mật, mật lớn một lần liền không nhịn được lần thứ hai, vì thế trong lòng âm thầm lập kế nhân ban đêm cứu vị Cao tiểu thư này ra.
Thấy đám nữ nhân hắc y vào khách điếm, gã bèn bôi thêm bùn lên tay, giả dạng làm ăn xin theo vào, lượn một vòng, xin được dăm ba đồng, nhớ Cao Tiểu Liên bị đẩy vào phòng nào, sau đó một mực ngồi xổm bên ngoài khách điếm, như một tiểu khất cái chân chính, cúi đầu ôm đầu gối ngồi trên bậc thềm, cũng không một ai để ý đến gã, tuy là thịnh thế nhưng tiểu khất cái kiểu này đâu đâu chẳng có, đợi mãi đến khuya gã mới ngồi dậy, hoạt động tay chân đã tê rần một chút, chuẩn bị lẻn vào.
Miệng gã lẩm nhẩm khẩu quyết Lưu vân cửu cung bộ, giống như niệm rồi có thể trở nên lợi hại hơn, lặng lẽ qua lại giữa quán trọ.
Bỗng nhiên, không đề phòng một bóng đen từ trên trời giáng xuống, lại là một người trong những nữ nhân hắc y ấy, nàng ta cũng không ra tiếng, vừa đến là động thủ.
Trương Thành Lĩnh tuy chẳng được bao nhiêu tự tin nhưng dù sao cũng từng qua Ôn Khách Hành Chu Tử Thư hai đại cao thủ dạy dỗ nửa năm, lại thêm chăm chỉ, sớm hơn xa ngày xưa, trượt ra ngoài như người cá, không hề cứng đối cứng với đối phương, sau đó một chiêu một thức đánh nhau.
Song một lát sau, nữ nhân kia dường như ý thức được điều gì, khẽ “ồ” một tiếng, lập tức làm một chiêu giả, rốt cuộc biến mất ngay trước mắt Trương Thành Lĩnh, Trương Thành Lĩnh tuy rằng công phu tiến bộ nhưng dù sao kinh nghiệm cũng không đủ, giật mình tìm kiếm bốn phía, nữ nhân hắc y kia bỗng từ đằng sau nhảy ra, Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy đại huyệt kiên cảnh tê rần, miệng lập tức bị một bàn tay bịt kín, tức khắc bị nữ nhân này ép đi.