Nàng vừa nói ra, mấy người đều lập tức sửng sốt một thoáng, Chu Tử Thư hơi ngồi thẳng dậy, nhưng không truy hỏi, chờ cảm xúc của Cao Tiểu Liên buông ra, bản thân nhíu mày như đang cân nhắc điều gì.
Ôn Khách Hành ngắm y một cái, hết sức tự nhiên gắp bánh bao bỏ vào cái bát trước mặt y, Cố Tương liếc thấy, vội làm bộ phi lễ chớ nhìn mà cúi đầu, hồi lâu lại lén lút ngẩng lên, ánh mắt dạo qua một vòng giữa hai người này, ngẫm nghĩ một chút bỗng cảm thấy không cân bằng, vì thế cũng gắp một cái cho Tào Úy Ninh, Tào Úy Ninh lập tức được sủng mà kinh.
Trái lại chỉ có Trương Thành Lĩnh, cảm thấy cùng Cao Tiểu Liên đồng bệnh tương liên, nhìn nàng khóc rất không nhẫn tâm, gã ăn nói vụng về, lại không biết nên nói thế nào, chỉ đành cẩn thận ở bên buồn cùng nàng, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Cao… Cao tiểu thư, cô đừng buồn nữa, cha ta cũng chết rồi…”
Trương Thành Lĩnh cắn môi, trong lòng thầm mắng mình một câu, cảm thấy câu này của mình thật là chẳng có lấy một chút đạo lý, bản thân ngươi cha chết thì cha người khác đều nên chết hết sao? Gã hơi luống cuống chân tay. Cao Tiểu Liên lại không hề để bụng, biết gã có lòng tốt, liền miễn cưỡng tươi cười với gã, xem như cảm kích.
Tào Úy Ninh bên cạnh lúc này mới nói: “Ta nghe nói, một khoảng thời gian trước, Cao đại hiệp tự mình hộ tống thi cốt Thẩm đại hiệp về Thục trung, sau đó… xảy ra chuyện gì sao?”
Cao Tiểu Liên đưa tay lau sạch nước mắt, cúi mắt, vẻ mặt trấn định lại – lúc họ nhìn thấy nữ hài này lần đầu tiên, nàng tuy rằng hiểu chuyện, dù sao vẫn là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, cho dù ra ngoài cũng có sư huynh che chở, mang theo một chút non nớt chưa trải thế sự. Nhưng mà mấy tháng ngắn ngủi, nàng lại trải qua quá nhiều, giống như thoáng cái đã biến thành một người khác, thanh âm còn hơi run rẩy song cảm xúc đã khống chế được.
Nàng nhẹ giọng nói: “Khi đó, phụ thân nói muốn cùng chư vị anh hùng đưa Thẩm thúc thúc một đoạn, vốn đã nói phải dẫn ta và Đặng sư huynh đi, nhưng trước khi đi một ngày, ông bỗng nhiên thay đổi chủ ý, để ta lại. Ta… Ta lúc ấy còn vì ông lật lọng mà tranh cãi một trận, nhưng phụ thân đã quyết tâm không dẫn ta đi, còn nói… còn nói rất nhiều lời không dễ nghe, như trước mắt thế cục khẩn trương, giữa đường có thể sẽ gặp phải rất nhiều tình huống, người của Quỷ cốc còn lượn lờ bên ngoài, ta sẽ liên lụy hành trình của họ vân vân…”
Một giọt nước mắt xuôi xuống má nàng, Chu Tử Thư ôn hòa nói: “Có lẽ là lệnh tôn đã nghĩ đến chuyện gì, không tiện nói ra, bấy giờ mới lo cho an toàn của cô, để cô ở lại.”
Cao Tiểu Liên gật đầu: “Nhưng ta…”
Chu Tử Thư nói: “Cô bình an vô sự, chính là lưu lại huyết mạch của ông ấy trên đời, cũng không cô phụ một phen khổ tâm của cha mình.”
Cao Tiểu Liên cắn môi, hồi lâu mới nói tiếp: “Lòng ta không phục, muốn chờ họ đi lại trộm đi theo, ai biết phụ thân… phụ thân vậy mà phái người canh ta, rồi dẫn sư huynh đi. Ta giận dỗi hơn nửa tháng, sư huynh đệ trông giữ mới thả ta ra, nói cũng là phụ thân an bài, phải đưa ta đến một nơi, tụ hội với họ, lúc ấy… ta liền cảm thấy có chút không bình thường.”
Mấy người đều không ăn được gì nữa, ở bên nghe, chỉ có Ôn Khách Hành biểu cảm coi như bình bình đạm đạm, không hề nói chen, chỉ chậm rãi một cách hiếm thấy mà lịch sự ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Chu Tử Thư.
Cao Tiểu Liên nói: “Ta liền thừa dịp họ không chú ý, lén chạy mất, muốn đi Thục trung tìm phụ thân, ai biết… ai biết nửa đường gặp Đặng sư huynh, y bị trọng thương, còn có người truy sát.”
Tào Úy Ninh hỏi: “Là Quỷ cốc…”
Chu Tử Thư bỗng nhiên ngắt lời y, mở miệng hỏi: “Người truy sát y cô có quen biết đúng không? Có phải là người ở anh hùng hội Động Đình?”
Tào Úy Ninh trợn mắt há mồm nhìn y, nuốt nước bọt mà lúng túng nói: “Chu… Chu huynh, chuyện này đừng nói lung tung thì hơn?”
Chu Tử Thư dựa ghế, nhẹ giọng nói: “Nghe ý tứ của Cao tiểu thư, Cao đại hiệp là dẫn người của các đại môn phái đi, nếu thật là người của Quỷ cốc thì làm sao lại truy sát Đặng Khoan vào lúc bọn họ người đông thế mạnh? Đó là khó dễ mạng ai?”
Cao Tiểu Liên toàn thân run rẩy: “Không sai… Ngươi nói đúng, là người trong chính phái, bọn họ nói cha ta là hung thủ giết Thẩm thúc thúc, nói ông là đầu sỏ gây tội hại Trương gia và chưởng môn Thái Sơn, cấu kết với ác quỷ, muốn… muốn được Lưu Ly giáp, còn nói năm đó chuyện đám Dung Huyền gây ra, chuyện trộm cướp võ công bí tịch của các môn phái, có cha ta tham dự, ông vì thanh danh của mình mà giấu đi không nói, còn muốn giết người diệt khẩu, độc chiếm…”
Trương Thành Lĩnh trừng to mắt đứng bật dậy: “Cái gì? Ông ấy…”
Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn gã một cái, lạnh giọng nói: “Tiểu quỷ, ngươi ngồi xuống cho ta.”
Trương Thành Lĩnh nhìn về phía y: “Sư phụ, cô ấy nói… cô ấy nói…”
Thanh âm của Cao Tiểu Liên đột nhiên cao vút, nàng nói the thé: “Không phải là thật, bọn họ nói bậy, bọn họ vu oan cho cha ta, cha ta không phải loại người như vậy!”
Chu Tử Thư chỉ nhàn nhạt nói: “Không sai, Cao đại hiệp quả thật không phải loại người như vậy, Cao tiểu thư, cô nói tiếp đi.”
Thanh âm của y trầm trầm thấp thấp, giống như có lực trấn an đặc biệt, Cao Tiểu Liên nhìn y một cái, cũng cảm thấy mình phản ứng quá độ, thoáng xấu hổ, hơi cúi mắt nói tiếp: “Đặng sư huynh bảo ta chạy mau… Ta sợ hãi, chỉ có thể chạy bừa, lại sợ người khác đuổi kịp, dọc đường tránh nơi đông người, sư huynh lúc ấy thân bị trọng thương, ta không biết y… y có phải còn…”
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành liếc nhau, thầm nghĩ như vậy xem ra Đặng Khoan kia chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít.
Tào Úy Ninh nói: “Sau đó cô hoảng sợ chạy bừa, không cẩn thận đụng phải đám Hắc Cổ bà bà, không lưu ý bại lộ thân phận, mới bị họ sinh lòng xấu xa bắt lấy đúng chứ?”
Cao Tiểu Liên gật đầu: “Không phải ta không cẩn thận bại lộ, là có người đuổi kịp ta, lúc ấy đám Hắc Cổ bà bà chen ngang một chân, dẫn ta đi… Họ một lòng cảm thấy Lưu Ly giáp ở trên tay cha ta, hiện giờ ông đã chết, thế thì những thứ ma quỷ ấy chắc chắn nằm trong tay ta…”
Quả thực là một Trương Thành Lĩnh khác.
Cố Tương nói chen: “Ừ, đúng đúng, lần trước sau khi xa cách ở Động Đình, ta và Tào đại ca đụng phải đám Thất gia, Thất gia nói phải nghĩ cách cứu Chu Nhứ, liền đi theo chúng ta tìm các người một thời gian, chỉ là không biết các người chạy đến nơi chết tiệt nào thành thân rồi…”
Tào Úy Ninh nghe nàng càng nói càng không ra sao, vội vàng ho một tiếng ngắt ngang.
Ôn Khách Hành lại dừng một chút, không để ý Cố Tương nói bậy bạ, hỏi: “Thất gia nói có biện pháp?”
Cố Tương nói: “Đại vu nói y đã nghĩ được một ít, bảo chúng ta sau khi tìm thấy Chu Nhứ thì liên hệ với họ – đám hắc y bà nương kia nghe nói là dư nghiệt của Nam Cương Hắc vu năm đó, trước kia đã bị Đại vu giết bảy tám phần, về sau không biết lại lừa được từ đâu một đám nha đầu ngốc đi theo làm tín đồ, kéo dài hơi tàn nhiều năm, lần này là khuấy đục nước, Đại vu nói vừa vặn một lưới bắt hết. Ta và Tào đại ca dù sao không có việc gì, liền đi theo dõi, coi như tích đức hành thiện, ai biết đụng Cao cô nương, lần này tích đức quá đáng luôn!”
Ôn Khách Hành hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhíu mày, nhưng chưa nói gì, ngược lại quay đầu hỏi Chu Tử Thư: “Ngươi thấy sao?”
Chu Tử Thư trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói: “Những người biết chuyện đều đã chết gần hết, chỉ còn một kẻ như vậy, thắng thua đã thấy, vấn đề kiểu này ngươi cần gì phải hỏi ta?”
Cùng lúc ấy, Thất gia và Đại vu hai người đang bị thảo luận cũng ở trong một khách điếm, Thất gia đang cầm một cây đũa chơi vui hết sức, khá trẻ con mà muốn cố gắng dựng ngược cây đũa trên bàn.
Đáng tiếc cây đũa kia đầu hơi cong chứ không hề bằng, y cố gắng cả buổi vẫn không thành công, lại còn đang bất khuất hí hoáy, hết sức chăm chú, ngay cả cơm cũng chẳng buồn ăn.
Đại vu nhìn y hồi lâu, rốt cuộc thở dài, ôn nhu nói như dụ con nít: “Bắc Uyên, đừng chơi nữa, ăn cơm đàng hoàng đi.”
Thất gia đáp một tiếng, ánh mắt lại vẫn không rời khỏi cây đũa kia. Đại vu chỉ đành đút cho y từng miếng, Đại vu Nam Cương này thoạt nhìn lạnh như băng, không hay nói chuyện, nhưng với Thất gia lại tựa như có lòng kiên nhẫn không dùng hết.
Thất gia đã thành thói quen, đút một miếng ăn một miếng, Đại vu không nhịn được hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Thất gia nói: “Ta muốn dựng thẳng cây đũa này lên.”
Đại vu nhíu mày, không rõ đây là ý gì, bèn rút cây đũa xui xẻo kia ra khỏi tay y, nhẹ nhàng chọc lên bàn, mặt bàn bị chọc thủng một lỗ như làm bằng đậu hũ, đũa liền vững chắc đứng trong đó.
Thất gia trừng y một cái: “Ngươi đây là cậy mạnh, không thể như vậy được.”
Đại vu cười cười dung túng, không hề nói gì, chỉ im lặng nhìn y loay hoay, một mặt đút cho y ăn.
Thất gia lẩm bẩm: “Một cây không đứng được, cần phải tìm thêm cây nữa mới được.”
Nói rồi y lại cầm một cây đũa khác, hơn nửa ngày, hai cây đũa thật sự được y dựng ngược trên bàn, chống đỡ lẫn nhau một cách chông chênh, Thất gia cẩn thận rút hai tay ra, mở miệng cực nhẹ, giống như sợ thở hơi mạnh sẽ thổi ngã hai cây đũa chẳng dễ dàng gì dựng lên được.
Chỉ nghe y nói: “Cân bằng – nhưng quá không dễ dàng.”
Đại vu thoáng khó hiểu hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Thất gia cười tủm tỉm nói: “Một cục diện, nếu muốn có kết quả lâu dài ổn định, tất nhiên cần cân bằng, hợp là một sự cân bằng, phân lại là một sự cân bằng, đạo cân bằng, chính là…”
Đại vu vân vê mũi, ngắt lời: “Bắc Uyên, đừng nói đông nói tây nữa.”
Thất gia lại không giận, giống như cũng quen bị cắt ngang, tiếp tục nói: “Muốn cân bằng, điều kiện rất nhiều, rất khó đạt tới, đầu tiên, cần song phương thế lực ngang nhau, không thể có cường có nhược, nếu không bên cường nhất định phải thôn tính bên nhược, thế lực ngang nhau vẫn chưa được, thế lực ngang nhau cũng có khả năng liều một mất một còn, vẫn cần có một chút thành chắn thiên nhiên hay nhân tạo, không thể vượt qua, song phương đều sợ ném chuột vỡ đồ, song phương đều có lo ngại, không chịu bắt đầu… Thông thường mà nói, muốn xuất hiện một kết quả cân bằng hoàn mỹ và đẹp đẽ như vậy, là do đủ loại cơ duyên xảo hợp cấu thành, cũng chính là ông trời bố trí, nếu là người làm thì cần thận trọng từng bước, cẩn thận bố cục, tính sai một bước thì toàn bộ đều thua. Nhưng phá đi cục này lại đặc biệt dễ dàng.”
Nói rồi y đưa tay rút một cây đũa, cây còn lại đổ xuống theo, vừa vặn rơi lên đĩa bánh, đập ra một vài vết nứt nhỏ.
Thất gia cười nói: “Chỉ cần giống như vậy, rút một tấm ván trong đó, cục cân bằng lập tức phá. Chỉ là… vì sao phải rút tấm ván này?”
Đại vu ngạc nhiên nói: “Ngươi lại nhìn ra cái gì rồi?”
Thất gia bưng bát trà, cúi đầu uống một ngụm, lắc đầu cười bảo: “Không thể nói, không thể nói.”