Sự việc kế tiếp phát triển thuận lợi hơn Trương Huyền tưởng tượng, không biết Hamburger giải thích thế nào với Ngụy Viêm, dẫn đến cảnh sát đặt trọng tâm lục soát lên tuyết sơn, để họ có thể dễ dàng lái xe thoát khỏi tai mắt của cảnh sát thường phục. Sau khi Tiêu Nhiên lấy được chứng cứ phạm tội Tiêu Lan Thảo sắp xếp, liền chia tay Trương Huyền, nói mình có cách ứng phó, có tin tức sẽ liên lạc với cậu.
Tiêu Nhiên làm thế nào chu toàn tổ chức tội phạm trong nội bộ cảnh sát, Trương Huyền không thể nào biết được, dù sao Tiêu Nhiên từ nhỏ lớn lên trong thế gia cảnh sát, nước trong giới cảnh sát sâu bao nhiêu, nên lội thế nào hẳn là y vô cùng rõ, hơn nữa Tiêu Nhiên cũng có đảng phái và bối cảnh của mình, kế tiếp chính là xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn, làm việc ác liệt hơn.
Vài ngày sau trôi qua rất náo nhiệt, sau khi Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong hội họp lại biết được Tạ Bảo Khôn đã bị bắt. Vì bị thương, ông ta tạm thời được đưa đến bệnh viện điều trị. Trương Huyền cung cấp nội tình và ảnh chụp tiệm quan tài cho Tô Dương cũng có tác dụng rất lớn. Chuyện Tạ gia đã sớm lên trang đầu báo chí từ trước khi họ lên tuyết sơn, mà sau khi Tạ Bảo Khôn bị bắt, tin tức của ông ta lần thứ hai lập tức lên ngay thời sự. Hàng loạt các báo bám theo xào xáo hừng hực khí thế, làm cho phía cảnh sát để không bị các phóng viên quấy rầy, đành phải phái cảnh sát tăng cường trông coi ở bệnh viện.
Ngang hàng với nghi án Tạ gia đặt ở trang đầu còn có bài lột trần vụ án cảnh sát tuần tra bị giết và nội bộ cảnh sát không làm tròn trách nhiệm. Vì thế quan chức tối cao trong cục cảnh sát triệu tập buổi họp báo đặc biệt, xin lỗi nhân dân các kiểu, mặc dù chủ đề không đề cập quá nhiều đến Tiêu Tĩnh Thành và công chức liên quan vụ chế độc, nhưng nhìn từ chức vị cán bộ nhận lỗi, sắp tới nội bộ cảnh sát hẳn là sẽ có một trận biến động lớn.
Tô Dương cũng chạy tới, anh ta là người biên soạn chính vụ án Tạ gia, lại thêm khá hiểu rõ vụ án, trở thành nhân vật hot được phỏng vấn về vụ án mỗi ngày, tờ nhật báo còn dành riêng một chuyên mục tin tức cập nhật cho anh ta, đến nỗi Tô Dương ở cùng khách sạn với họ, mà gần như không gặp được nhau.
Trong cả sự kiện, nhàn rỗi nhất ngược lại là Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, sau khi Tiêu Nhiên xuất hiện, ôm hết thị phi bão táp qua, cảnh sát thường phục không tới gây phiền toái cho họ nữa. Nếu không phải sự việc vẫn còn đang diễn ra như nước sôi lửa bỏng phía sau màn, Tiêu Lan Thảo lại sống chết không rõ, thì theo cá tính của Trương Huyền, đã sớm về nhà hưởng thụ rồi.
“Tin tức lại bắt đầu rồi, Chủ tịch, Trương Huyền, mau đến xem!”
Trương Huyền đang ngủ say, tiếng gọi hăng hái bừng bừng kéo cậu từ trong mộng ra, ban đầu còn tưởng là Ngụy Chính Nghĩa, đợi sau khi tỉnh táo hơn chút mới phát hiện đó là giọng nói oang oang của Chung Khôi, mí mắt Trương Huyền nâng lên, trong nháy mắt tưởng là mình đã về nhà, mãi đến khi trở người, mới nhớ họ đang ở trong khách sạn.
Sao Chung Khôi lại đột nhiên từ rất xa chạy đến vậy?
Đừng hỏi cậu vì sao tỉnh dậy một cái Chung Khôi liền xuất hiện trước mặt họ, bởi vì cậu cũng chẳng biết, túm lại Chung Khôi chẳng những xuất hiện, còn mang đến cả tinh thần khí, không về phòng mình, lại cứ chen chúc cùng với họ, cả ngày đều nghe thấy y hô to gọi nhỏ ở bên ngoài.
Nếu không phải phệ hồn kính ở trong tay mình, Trương Huyền nhất định cho rằng Chung Khôi vừa nhờ cái gương để xuyên tới, cậu lười suy nghĩ nhiều, ngáp một cái, chuẩn bị ngủ bù tiếp.
Có lẽ do liều mạng dùng linh lực điều khiển Tác Hồn Ti, sau khi trở về từ tuyết sơn, bộ dạng Trương Huyền có vẻ đau ốm, cũng may kiếm độc vẫn luôn khiến cậu chịu đủ đau đớn không phát tác, Nhiếp Hành Phong thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không quấy rầy cậu ngủ, đi ra phòng khách, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đáng tiếc mộng đẹp một khi bị thức giấc sẽ rất khó ngủ lại, Trương Huyền sau khi trở mình mấy lần cuối cùng vẫn quyết định rời giường. Trong phòng khách Chung Khôi đang cùng xem ti vi với Nhiếp Hành Phong, thấy cậu đi ra, lập tức giơ tay chào hỏi cậu.
“Chủ tịch nói anh khó chịu, bữa tối có muốn ăn nhẹ chút gì không? Để tôi làm.”
Trong phòng có bố trí phòng bếp, có điều Trương Huyền nghĩ ngay cả ăn cũng không làm cho cậu nâng được tinh thần, tùy tiện dựa vào ghế salon, hỏi Chung Khôi: “Cậu nhảy dù xuống kiểu gì thế?”
“Thực ra tôi theo Mã tiên sinh tới, bên này đang quảng bá triển lãm trang phục quốc tế, phía triển lãm mời Mã tiên sinh tới tham dự.”
“Khoai Tây tiên sinh cũng ở khách sạn này à?”
Trương Huyền đảo mắt, nổi lên tâm tư tới thăm hỏi, đáng tiếc câu trả lời của Chung Khôi đã thủ tiêu ý nghĩ của cậu.
“Không biết, sau khi đến Mã tiên sinh để tôi tự do hoạt động, nói có việc sẽ tìm, anh ấy nghỉ ngơi ở đâu cũng không nói cho tôi biết.”
“Vậy sao cậu biết chúng tôi ở khách sạn này.”
“Mã tiên sinh nói.”
Mã Linh Xu biết họ nghỉ ở đâu, nói không chừng hành tung của họ cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Có điều nhìn phản ứng của Chung Khôi cũng biết tình huống cụ thể Mã Linh Xu tuyệt đối sẽ không nói với y. Trương Huyền buông tha truy hỏi, chuyển hứng thú đến ti vi, không ngoài suy đoán, chương trình vẫn thay nhau đưa tin vụ án Tạ gia và cảnh sát tuần tra bị ngược sát. Tin tức về cái gọi là biểu diễn thời trang quốc tế kia cũng chỉ nhắc sơ qua một tý liền bị chèn xuống, về phần Mã Linh Xu, từ đầu đến cuối ngay cả mặt cũng không lộ ra.
Kỳ thực mục đích người kia tới cũng không phải vì triển lãm trang phục gì đó đâu nhỉ?
Nội dung tin tức giống nhau khiến Trương Huyền không nhịn được ngáp dài, nói với Nhiếp Hành Phong: “Em muốn đi thăm sư bá.”
Thân thể Trương Lạc vốn không tốt, hơn nữa một đường xóc nảy, sau khi xuống núi liền ngã bệnh, giờ đang nằm bệnh viện điều trị, lúc trước họ cũng có tới thăm, nhưng còn chưa đến gần đã bị Trương Chính đuổi ra, hiển nhiên coi họ như thủ phạm khiến bệnh tình Trương Lạc nặng thêm.
“Tới thăm một chút cũng tốt.” Nhiếp Hành Phong gật đầu đồng ý.
Tuy rằng anh không cho là Trương Chính sẽ để họ gặp Trương Lạc, chỉ là vừa khéo Trương Lạc và Tạ Bảo Khôn ở cùng bệnh viện, mà Tạ Bảo Khôn là nỗi lo lắng của anh, luôn cảm thấy người kia quá khủng bố, tư tưởng và hành vi của ông ta bản thân không cách nào dò xét ra, ông ta một ngày chưa bị nhốt vào tù, mình một ngày không thể yên tâm nổi.
Chung Khôi xem ti vi cả ngày, đang cảm thấy buồn chán, nghe nói họ muốn ra ngoài, chủ động xin lái xe, sau khi ra cửa y hỏi: “Hamburger đâu? Chẳng thấy nó gì cả.”
“Chắc là ở chỗ Tô Dương rồi.”
Đối với Hamburger, mấy thứ trên ti vi này đều là tin tức cũ, nó không thèm xem, nên sau khi phát hiện sờ vào tượng gỗ chẳng mang đến tác dụng gì cho mình, nó liền dựa hơi Tô Dương đi đào móc chuyện mới, còn nói cho hay là để sớm tìm được thần thụ thông thiên.
“Theo tôi, sớm bắt được Hứa Nham mới là đúng lý.”
Đó cũng là một người mất trí, rất nhiều người gián tiếp chết trên tay lão, lão lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cảnh sát và đám phóng viên đều đặt trọng tâm vào Tạ gia, lại bỏ quên sự tồn tại của Hứa Nham, thành ra hành tung của lão đến nay vẫn chưa có tin tức, điều này khiến Chung Khôi không thể tán đồng nổi, Nhiếp Hành Phong đành phải an ủi: “Yên tâm, rất nhanh sẽ bắt được thôi.”
Ba người tới bệnh viện, vừa vào đã cảm thấy bầu không khí bất thường, có rất nhiều cảnh sát thường phục. Nhiếp Hành Phong có dự cảm xấu, anh đề nghị đến phòng bệnh Tạ Bảo Khôn trước, nhưng thang máy lên lầu đã bị niêm phong, xung quanh có mấy cảnh sát thường phục, Ngụy Viêm cũng ở đó, thấy họ, lập tức ra đón.
“Tin tức của các cậu nhanh thật.”Anh ta kinh ngạc nói với ba người: “Là ai báo cho các cậu biết?”
“Chúng tôi chỉ tới thăm bạn, đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu người nói là Trương Huyền, Ngụy Viêm nhất định một chữ cũng không tin, có điều đổi là Nhiếp Hành Phong lại hoàn toàn khác, kéo họ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Một giờ trước Tạ Bảo Khôn giả vờ đột phát bệnh. Trên đường đưa đi cấp cứu, ông ta đâm bị thương hai bác sĩ, nhân lúc loạn trốn rồi, may bác sĩ chỉ bị thương nhẹ, không thì vụ án đêm nay lại lên trang đầu rồi.”
Nhiếp Hành Phong nhìn thoáng qua thang máy chuyên dùng để cấp cứu, hỏi: “Lúc đó không có cảnh sát đi theo?”
“Có, nhưng vẫn bị sơ suất.” Ngụy Viêm vẻ mặt ảo não nói.
Việc này kỳ thực không thể trách toàn bộ những cảnh sát kia, Tạ Bảo Khôn có năng lực dễ dàng lừa gạt người khác, nghe Ngụy Viêm nói xong, Nhiếp Hành Phong hiểu ra nguyên nhân tâm trạng mình vẫn luôn không yên, giờ hồi tưởng lại, có lẽ lúc chờ cứu viện ở tuyết sơn Tạ Bảo Khôn đã tỉnh lại rồi, nhưng để chạy trốn nên mới giả vờ yếu ớt, hơn nữa ông ta lớn tuổi, cảnh sát sơ sẩy cũng không có gì ngạc nhiên, điều may mắn nhất lúc này là tâm tư của Tạ Bảo Khôn đều đặt ở thần thụ, tạm thời sẽ không đả thương người khác.
“Ông ta có thể sẽ đi tìm Hứa Nham, nhất định phải bắt được ông ta trước khi ông ta tìm được Hứa Nham.” Nhiếp Hành Phong nhắc nhở.
Trên đầu Ngụy Viêm chất một đống chuyện buồn phiền, vừa phải ứng phó với tranh đấu đảng phái trong nội bộ, vừa phải giải quyết vấn đề trước phóng viên, giờ lại xảy ra sự việc tội phạm chạy trốn, chẳng có tâm tư trò chuyện với họ, sau khi dặn họ phát hiện tình hình gì thì sớm liên lạc với mình, liền mang theo cấp dưới vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, Chung Khôi rất lo lắng, hỏi Trương Huyền: “Chú tìm người của anh không phải rất linh nghiệm sao? Thử một chút xem có tìm được Tạ Bảo Khôn không.”
“Chú tìm người không phải tiền, thích dùng lúc nào thì dùng.” Trương Huyền tức giận trả lời.
Nếu có biện pháp, cậu đã sớm đi tìm Hứa Nham ngay từ đầu rồi, nhưng không biết có phải cậu tiêu hao quá nhiều linh lực trên tuyết sơn hay không, thử vài lần đều không có kết quả. Về phần Tạ Bảo Khôn thì càng không thể, cậu ngay cả ngày sinh tháng đẻ của Tạ Bảo Khôn cũng không biết, ảnh chụp trong mặt dây kia cũng không xài được, nên tình hình bây giờ hết đường xoay sở.
“Vậy chúng ta tới hỏi Trương Chính, anh ta theo dấu Tiêu Lan Thảo và Hứa Nham lâu thế, có lẽ sẽ có manh mối.”
Đối với phát ngôn lạc quan của Chung Khôi, hai người khác không có bất cứ phản ứng nào — Trương Chính có gặp họ hay không còn chưa biết, nói gì đến chuyện giúp đỡ.
Họ không gặp được Trương Lạc, bởi vì còn chưa đến gần, đã thấy trước phòng bệnh có người đứng nói chuyện với Trương Chính, thái độ của Trương Chính với người đàn ông kia rất cung kính, nhận đồ hắn đưa tới, luôn miệng nói cảm ơn, thấy người kia, Chung Khôi thiếu chút nữa kêu lên.
“Mã tiên sinh!”
Trương Huyền kịp thời bịt miệng y lại, kéo y ra phía sau cột trụ, Chung Khôi trợn to hai mắt nhìn cậu, vẻ mặt sao lại cản tôi.
“Mã tiên sinh có chuyện muốn nói với họ, chúng ta đừng tới quấy rầy.” Nhiếp Hành Phong nói.
Trương Chính như là mời Mã Linh Xu vào phòng bệnh, bị hắn từ chối, chỉ xuyên qua cửa chớp nhìn bên trong một lát, ba người không biết hắn nói gì đó với Trương Chính, nhưng từ phản ứng của Trương Chính có thể thấy được, đồ hắn tặng chắc là thuốc thang.
“Mã tiên sinh không phải tới tham dự triển lãm à? Sao lại tới nơi này?” Đợi Trương Huyền bỏ tay xuống, Chung Khôi không rõ lắm lầm bầm.
Nguyên nhân là gì, Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong trong lòng đều rất rõ ràng, nhưng không ai muốn vạch trần, Trương Huyền liếc Chung Khôi trừng trừng: “Ông chủ làm gì, cần phải khai báo với trợ lý à?
“Không cần, nhưng nếu anh ấy có việc, tôi có thể lái xe cho anh ấy mà.”
Chung Khôi nói xong không thấy đáp lại, nhớ tới đoạn hồi ức nhìn thấy ở khách sạn Khánh Thái, y thở dài: “Tôi biết, Mã tiên sinh kỳ thực có rất nhiều bí mật.”
Mã Linh Xu không trò chuyện với Trương Chính quá lâu, đợi hắn đi rồi, Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong: “Chúng ta không cần phải vào nữa đâu nhỉ?”
Nhiếp Hành Phong gật đầu, Mã Linh Xu xuất hiện ngoài dự liệu của anh, nhưng lại hợp tình lý, có Mã Linh Xu ở đây, anh nghĩ họ không cần vào thăm nữa.
Chung Khôi vẫn nhớ đến tình hình Hứa Nham, lúc gần đi chạy tới tìm Trương Chính hỏi, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền ngồi ở ghế dài gần đấy chờ y, ánh chiều tà chiếu chênh chếch, phủ lên gương mặt Trương Huyền, khiến da dẻ cậu ánh lên trắng ngần, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy khóe môi cậu nhếch lên, sau đó ngày càng cong nhiều hơn, thân thể đung đưa trước sau, dáng vẻ hết sức vui mừng.
“Nghĩ đến cái gì mà vui thế?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
“Không có gì.” Trương Huyền cười hì hì đáp: “Xác định được một việc, tâm trạng tốt, muốn cười mà thôi.”
“Là chuyện gì?”
“Không thể nói, chuyện này trời biết, đất biết, em biết là được rồi.”
Nhiếp Hành Phong không hỏi tiếp nữa, bởi vì trong lòng anh đã có đáp án, vỗ vỗ tay Trương Huyền, nhắc nhở: “Đừng cười đắc ý quá, miễn cho Trương Chính hiểu lầm em vui vẻ vì cậu ta bị rầy.”
Lo lắng này là thừa, bởi vì Trương Chính căn bản không xuất hiện, không lâu sau Chung Khôi trở lại, nhìn biểu cảm ủ rũ cúi đầu của y liền biết sự tình không thuận lợi.
“Trương Chính nói anh ta không biết chuyện Hứa Nham, anh ta chỉ một mực truy tra Tiêu Lan Thảo, không biết Hứa Nham.” Chung Khôi nói, nhìn vẻ mặt Trương Huyền, nhỏ giọng nói: “Anh ta nhờ tôi chuyển lời đến các anh, các anh nhất định sẽ hối hận vì vụ việc kia.”
Trương Chính nếu tự nhận không sai, thì người vẫn luôn ngăn cản hắn kia chính là sai, hắn nói vậy Nhiếp Hành Phong cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng hắn quá không hiểu Trương Huyền rồi, thứ tình cảm như hối hận này, anh nghĩ nó không tồn tại trong ý thức Trương Huyền.
Trương Huyền tâm trạng đang tốt, hoàn toàn chẳng để cảnh cáo của Trương Chính trong lòng, chuyện Hứa Nham không hỏi được cũng chẳng hề gì, cậu có thể tự tra, lấy chìa khóa xe từ Chung Khôi, hào hứng trở lại bãi đỗ xe, nói mời họ ăn cơm.
Đường trở về do Trương Huyền lái xe, cơ mà cậu không quen nơi này, tùy tiện lái về phía trước, bảo Nhiếp Hành Phong tìm kiếm nhà hàng lớn đắt khách. Chung Khôi ngồi phía sau xe tìm giúp, nhưng không bao lâu y liền cảm thấy không bình thường, phía sau ớn lạnh, như có nguy hiểm đang rình rập sau lưng, y cách gần nhất, nên cũng cảm nhận được nguy hiểm đầu tiên, quay đầu muốn nhìn xem là chuyện gì, ai ngờ thân thể vừa quay được một nửa đã bị một cánh tay từ phía sau thò ra kẹp lại, lập tức mấy sợi tơ nhanh chóng cuốn quanh cổ y, siết lại kéo y về phía sau.
Trương Huyền gần như cùng lúc phát hiện ra tình hình, sau khi nhìn thấy kính chiếu hậu hiện ra khuôn mặt Tạ Bảo Khôn, vô lăng của cậu chợt nhoáng lên, còn tưởng rằng Tạ Bảo Khôn để tìm thần thụ đã sớm chạy mất, không ngờ ông ta lại giữ được bình tĩnh đến mức lén lên xe họ, không khỏi thất thanh kêu lên.
“Sao ông lại ở trên xe!?”
Tạ Bảo Khôn kéo rất dùng lực, dưới sự kích động cả khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, thở phì phò nói: “Đưa thần thụ cho ta!”
“Đệt, ở đây làm gì có thần thụ nào? Ông xem dáng dấp chúng tôi có ai giống thần thụ?”
“Đưa thần thụ cho ta!”
Không nghe Trương Huyền giải thích, Tạ Bảo Khôn rống to hơn, Chung Khôi bị ông ta siết cả người bị ép ngửa ra sau, miễn cưỡng nói: “Trương Huyền… chắc chắn là anh không đóng chặt cửa xe…”
“Chìa khóa xe trong tay cậu, là cậu quên khóa cửa xe thì có!”
Giờ là lúc nào rồi mà hai người này còn quan tâm đến chuyện khóa xe, Nhiếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, dùng ánh mắt ý bảo Trương Huyền tiếp tục lái xe về phía trước, nói với Tạ Bảo Khôn: “Thần thụ bị Hứa Nham mang đi rồi, điều này ông rõ hơn chúng tôi.”
“Ta biết, nhưng các ngươi có thể lấy được nó!” Tạ Bảo Khôn lần thứ hai tăng thêm lực tay, nhìn chỉ giải phẫu siết vào cổ Chung Khôi, ông ta nhe răng cười: “Không muốn hắn chết, thì đưa thần thụ cho ta!”
Tên kia vốn chết rồi mà, dùng một người chết để uy hiếp, giở chiêu này cũng quá nát rồi!
Lái xe, Trương Huyền tức giận nghĩ, có điều dù nói vậy, nhìn Chung Khôi bị siết đến đỏ bừng cả mặt, cậu vẫn lo lắng, Chung Khôi không phải người, nhưng cũng không phải quỷ bình thường, nếu cái cổ bị cứa đứt sẽ biến thành thế nào trong lòng cậu không chắc lắm, quay đầu khẩn trương nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Ông muốn chúng tôi làm thế nào?”
“Ta muốn thần thụ, đưa ta đi tìm Hứa Nham.”
Trương Huyền chịu rồi, Hứa Nham giờ ở chỗ nào quỷ cũng không biết huống chi là cậu, nhưng cậu không dám nói lung tung kích thích Tạ Bảo Khôn, lái xe trấn an: “Được được được, không thành vấn đề, nhưng mà ông có thể nới lỏng ra chút được không, chỉ phẫu thuật dùng để cứu người, không phải giết người.”
Tạ Bảo Khôn không nói gì, biểu cảm dữ tợn cho thấy ông ta chỉ muốn lấy được thứ mình muốn, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người khác.
“Tạ tiên sinh, miệng vết thương của ông toác ra kìa, nếu cứ tiếp tục dùng sức sẽ dẫn đến mất quá nhiều máu, đừng nói cứu người, ngay cả tự sát cũng thành vấn đề.”
Những lời này của Nhiếp Hành Phong có tác dụng, Tạ Bảo Khôn hơi lỏng tay cầm chỉ phẫu thuật, để Chung Khôi không cần giữ suốt trạng thái ngửa đầu, nhưng không buông y ra hẳn, lạnh lùng nói: “Lập tức đi tìm người.”
Muốn tìm cũng phải có đầu mối cung cấp chứ?
Trương Huyền lái xe, trong lòng tính toán làm thế nào cứu Chung Khôi ra trước, để phân tán sự chú ý của Tạ Bảo Khôn, cậu cố ý lớn tiếng nói: “Tôi nói này, ông thật sự cho rằng thần thụ có thể cải tử hồi sinh sao? Đã chết chính là đã chết.”
“Ta tận mắt nhìn thấy rồi, người kia dưới thần thụ có thể sống lại!”
Trong giọng nói khàn khàn của Tạ Bảo Khôn tràn ngập khao khát, Trương Huyền biết niềm hy vọng này là Tiêu Lan Thảo mang đến cho ông ta, trong lòng thầm mắng cái con hồ ly chuyên gây rắc rối cho mình kia, nói: “Người kia đã chết hẳn đâu, chưa chết hẳn mà sống lại thì gọi là kỳ tích, chết rồi còn có thể sống được thì gọi là cương thi, bất kể kỳ tích hay cương thi đều là những thứ bình thường chúng ta rất khó gặp được đúng không?”
“Ta không phải gặp được, ta muốn tạo nên!”
“Tạo nên kỳ tích được gọi là thần, chúng ta đều là người thường…”
“Bớt nỏi nhảm, mau lái xe!”
Trong tiếng rống to của Tạ Bảo Khôn xen lẫn tiếng thở dốc của Chung Khôi, ông ta lần thứ hai siết chặt chỉ phẫu thuật, coi như uy hiếp gián tiếp, Trương Huyền không dám chọc giận ông ta nữa, đành phải ngậm miệng, thấy tâm trạng Tạ Bảo Khôn kích động, Nhiếp Hành Phong mở ti vi lên, nói: “Xem tin tức một chút, nói không chừng có tin của Hứa Nham.”
Lời khuyên nhận được hiệu quả, Tạ Bảo Khôn không phản đối, trái lại bảo Nhiếp Hành Phong lần lượt chuyển kênh kiểm tra. Nhiếp Hành Phong làm theo lời ông ta, sau khi chuyển hai kênh, trên màn hình xuất hiện hình ảnh đưa tin tại hiện trường, người phóng viên họ đều biết, là Tô Dương, không biết anh ta tìm quan hệ thế nào, trên cổ đeo thẻ tên của đài truyền hình, hướng về ống kính thuyết minh bình luận rất kích động.
Có thể khiến Tô Dương tập trung tinh thần như thế nhất định là sự kiện lớn, trên xe ngoài Chung Khôi không thể động đậy, đều đưa ánh mắt chăm chú vào màn hình, quả nhiên ống kính kéo ra xa, họ liền thấy trên nóc tòa nhà bên cạnh có một người đang đứng.
Tòa nhà xây dựa vào sông, lại thêm trời lạnh gió lớn, người đứng trên nóc nhà bị gió thổi lắc lư sắp ngã, hai tay lão ôm chặt trước ngực, vừa quanh quẩn trên nóc nhà, vừa lớn tiếng rống lên với cảnh sát và đám người vây xem bên dưới, cự ly quá xa, không nghe rõ lão hét cái gì, quá nữa là lời cảnh cáo không cho đến gần.
Thấy lão, Tạ Bảo Khôn kêu lên, trong giọng nói đầy phấn khởi.
“Là người kia, là người kia, lập tức đi tìm hắn!”
Ông ta không nhìn nhầm, người trong màn hình chính là Hứa Nham mọi người đang tìm, không ngờ Nhiếp Hành Phong nói phát trúng luôn, chuyển bừa kênh liền tìm được Hứa Nham, Trương Huyền giật mình quay đầu nhìn anh, liên thanh kêu: “Chủ tịch, anh đúng là miệng vàng lời ngọc, mau nói cho cái số lô tô, để em trúng xổ số!”
Tiếng kêu thu hút Chung Khôi, thừa dịp Tạ Bảo Khôn đang kích động thả lỏng lực tay, y miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc kêu: “Sao Hứa Nham lại ở trên nóc nhà? Dùng thần thụ làm pháp sự à?”
“Là chạy trốn.”
Từ ngoại cảnh kết hợp với thuyết minh của Tô Dương, Nhiếp Hành Phong đại thể đoán được tình huống trước mắt — chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Hứa Nham đang trên đường chạy trốn bị phát hiện, lão hoảng không chọn đường chạy lên nóc nhà, nhưng đường lui đã bị cảnh sát chặn, không lên cũng chẳng xuống được, chỉ đành giằng co như thế.
Đã biết Hứa Nham ở đâu, không cần Tạ Bảo Khôn nhiều lời, Nhiếp Hành Phong cũng sẽ tìm lão, nhanh chóng tra ra vị trí của Hứa Nham, bảo Trương Huyền tăng tốc lái đến. Tạ Bảo Khôn ở phía sau xuất phát từ kích động, cũng nới lỏng Chung Khôi đang bị siết chặt, Chung Khôi không phản kháng, lúc này giữ Tạ Bảo Khôn trong xe là bảo đảm nhất, nếu đánh nhau, ông ta nhân cơ hội trốn thoát, ngược lại sẽ tạo ra uy hiếp đối với những người khác.
Chiếc xe lấy tốc độ cực nhanh chạy tới hiện trường, lúc này người dưới khu căn hộ vây xem nhiều hơn, cảnh sát cũng tăng viện, chỗ Hứa Nham có thể sẽ nhảy lầu đặt đệm bơm khí, mấy cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phụ trách đàm phán với Hứa Nham ở trên lầu, dùng chiến thuật tâm lý dẫn dụ lão quay lại khu vực an toàn, lão lại để ngoài tai, ôm chặt hộp gỗ trong lòng đảo quanh trên nóc nhà, thỉnh thoảng lại lớn tiếng đe dọa cảnh sát ở xung quanh.
Trương Huyền dừng xe ở gần đó xong, mắt liếc kính chiếu hậu, đang muốn tìm cơ hội đánh ngã Tạ Bảo Khôn, liền thấy ông ta lại siết chặt chỉ phẫu thuật, một con dao mổ lóe sáng đặt trên cổ họng Chung Khôi, thấp giọng quát lên: “Mở cửa ra!”
Chung Khôi bị ông ta dí nhăn mày lại, muốn nói mình không chết được, muốn giết cứ việc giết, lại bị Nhiếp Hành Phong ngăn lại, để Trương Huyền mở cửa xe.
Tạ Bảo Khôn không hành động ngay, mà hất đầu với Nhiếp Hành Phong, chỉ chỉ Trương Huyền: “Đánh ngất hắn.”
Nhiếp Hành Phong còn chưa lên tiếng, Trương Huyền đã giành trước kêu lên: “Tôi lái xe đưa ông đến đây, ông còn muốn đánh ngất tôi?”
“Các ngươi có thể đổi lại.”
Ai ngất trước đối với Tạ Bảo Khôn không quan trọng, ông ta chỉ muốn giảm thiểu đối thủ, nhưng hai người đều không động đậy, mắt thấy thần thụ gần trong gang tấc lại không cách nào lấy được, ông ta trở nên nôn nóng, hai tay bắt đầu run rẩy, đột nhiên dao mổ chợt rạch một cái, cổ Chung Khôi bị rạch một lỗ lớn, nhất thời máu chảy như trút.
Chung Khôi sửng sốt, thấy sắc mặt y thay đổi, Trương Huyền có dự cảm xấu, quả nhiên một giây sau Chung Khôi liền trợn mắt hôn mê bất tỉnh, tốc độ nhanh đến mức cậu muốn chửi bậy cũng không kịp, thấy con dao trong tay Tạ Bảo Khôn còn muốn cắt tiếp, cậu cái khó ló cái khon, móc mặt dây có ảnh chụp từ trong túi ra ném về phía Tạ Bảo Khôn.
Mặt dây Tạ Bảo Khôn đeo vài chục năm, tin rằng ông ta không thể không thể nhận ra, đúng như Trương Huyền đoán, thấy mặt dây bay tới, Tạ Bảo Khôn theo bản năng giơ tay bắt lấy, lưỡi dao bỏ ra khỏi hầu Chung Khôi, lại tiện thể đẩy y về phía trước.
Thân thể Chung Khôi xô vào Trương Huyền, khiến cậu phải đỡ lấy người trước, Tạ Bảo Khôn nhân cơ hội đạp vào nắp thùng xe, từ phía sau lộn ra ngoài.
Máu trên cổ Chung Khôi chảy không ngừng, không thể nhìn rõ vết thương nông sâu, y lại bị ngất, Trương Huyền đành phải rút khăn tay bịt vết thương cho y trước, nói với Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh đi bắt người trước đi, ở đây để em.”
Song động tác Tạ Bảo Khôn quá nhanh, đợi Nhiếp Hành Phong nhảy xuống xe, đã không thấy bóng dáng ông ta đâu, thấy trò hề giằng co còn đang diễn ra trên nóc nhà, Nhiếp Hành Phong lòng nóng như lửa đốt, anh rất rõ Tạ Bảo Khôn điên cuồng và hung ác, để lấy được thần thụ, chuyện gì cũng có thể làm ra, bởi vậy lúc này Hứa Nham cùng những cảnh sát kia đều rất nguy hiểm.
Nhiếp Hành Phong đẩy đoàn người ra, nhanh chóng xông vào, đáng tiếc trong cảnh sát không có người anh quen, chỉ coi anh như người vây xem lắm chuyện, ngăn anh ở vòng ngoài, không cho phép anh đi vào gần bên trong nữa.
Nhiếp Hành Phong không có thời gian dây dưa với cảnh sát, cấp tốc quan sát xung quanh, rất nhanh tìm thấy Tô Dương đang làm phóng sự, anh vội vàng chạy tới. Tô Dương còn đang hướng về phía ống kính nói hăng hái bừng bừng, đột nhiên thấy anh xuất hiện trước mặt, không khỏi sửng sốt, Nhiếp Hành Phong không kịp giải thích, giật lấy cuốn sổ của trợ lý Tô Dương, nhanh chóng viết mấy chữ lên đó, giơ ra cho Tô Dương, ra hiệu bảo anh ta lập tức đọc.
Thấy chữ viết trên giấy, Tô Dương càng chẳng hiểu ra sao, có điều tiếp xúc lâu với Nhiếp Hành Phong, anh ta biết nếu không phải tình thế cấp bách, Nhiếp Hành Phong sẽ không chạy tới can thiệp vào công việc của mình, lập tức mở micro, quay về ống kính nói: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức mới nhất, trong khu nhà ở này nghi có phần tử khủng bố hoạt động, khu nhà có khả năng nổ tung bất cứ lúc nào, xin mọi người mau chóng rút khỏi hiện trường… Hung thủ rất có khả năng đang ở gần sân thượng, nhân viên cảnh sát cũng xin chú ý an toàn thân thể của các anh…”
Nhiếp Hành Phong viết một câu, Tô Dương liền đọc theo một câu, theo tiếng hô của anh ta, quần chúng vây xem đều lùi về phía sau tránh, điều này khiến người đi vào trong trở nên vô cùng dễ thấy, Nhiếp Hành Phong nghĩ ít nhất như vậy ở một mức độ nào đó anh có thể ngăn chặn Tạ Bảo Khôn, ai ngờ Hứa Nham ở phía trên cũng nghe thấy, tâm tình kích động gào to, lại tiếp tục đến gần chỗ nguy hiểm, Nhiếp Hành Phong mơ hồ nghe thấy lão kêu —
“Đây là của ta, các người đừng hòng lấy đi! Cút ngay! Tất cả cút ngay!”
Bởi quá thất thố, giữa chừng Hứa Nham còn trượt ngã một cái, thiếu chút nữa lăn khỏi khu vực quản lý, phản ứng của lão làm cho cảnh sát tạm thời không dám đến gần, cân nhắc phương án cứu khác, một vài người nặng lòng hiếu kỳ cũng dừng bước lại, quay đầu tiếp tục xem diễn biến kế tiếp.
Tình thế lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, dây dưa tiếp sẽ chỉ làm lợi cho Tạ Bảo Khôn, Nhiếp Hành Phong đang lo lắng, chợt thấy nóc khu nhà chợt lóe lên, một con chim nhỏ bay quanh quẩn trên bầu trời, rất nhanh đã đậu lên ống khói trang trí bên cạnh Hứa Nham.
Hứa Nham cũng nhìn thấy, thấy là con vẹt bình thường, lão không để ý, ai ngờ chợt nghe bên tai có người kêu lên: “Muốn nhảy hay không đây, ngươi có thấy phiền không thế. Các chú cảnh sát đều tan ca rồi, chỉ vì một mình ngươi lăn qua lăn lại ở chỗ này, ngươi không vội thì người ta cũng vội có biết không hả!”
Âm thanh lanh lảnh thanh thúy, giống người lại chẳng phải người, sau khi trải qua cảnh ngộ kỳ dị ở tuyết sơn, Hứa Nham thành ra chim sợ cành cong, sợ quá lập tức quay đầu nhìn xung quanh, vừa mới quay được một nửa, đã cảm thấy một sức mạnh từ phía sau truyền đến, Hamburger đá một cước vào lưng lão, mắng: “Đi chết đi!”
Nóc nhà có tuyết đọng, Hứa Nham bị đạp mất thăng bằng, thân thể bổ nhào về phía trước, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người ở đây lăn từ trên mái nhà xuống, hộp gỗ lão ôm chặt trong ngực cũng bay lên không, sau khi đập vào tòa nhà thấp hơn ở đối diện, nắp hộp văng ra, tượng gỗ bên trong rớt ra tiếp tục rơi về phía trước, lại lăn liên tiếp mấy vòng, cuối cùng lọt xuống con sông đối diện.
Ngoại trừ Nhiếp Hành Phong, ánh mắt mọi người đều đặt ở Hứa Nham ngã lầu, cũng may dưới lầu đã sớm đặt đệm khí, một cước kia của Hamburger đạp vừa vặn, Hứa Nham rơi vào giữa đệm khí lại bắn về phía trước mấy cái, không đợi lão lấy lại tinh thần từ trong choáng váng, cảnh sát đã nhảy lên, đè lão lại.
“Buông ta ra! Ta biết các ngươi đều muốn bảo bối của ta, đừng hy vọng hão huyền, ta sẽ không đưa nó cho các ngươi, ta chính là nhà phát minh vĩ đại nhất thế kỷ!”
Phát hiện thần thụ biến mất, Hứa Nham nổi điên, giãy dụa điên cuồng trên đệm khí, vài cảnh sát hợp sức mới giữ được lão, sau đó kéo lão xuống khỏi đệm khí, đưa vào xe cảnh sát, dọc đường đi Hứa Nham còn không ngừng lớn tiếng kêu gào, vẻ mặt vặn vẹo dữ dội vì kích động, như điên như dại, thoạt nhìn còn giống bệnh nhân tâm thần hơn cả Tạ Bảo Khôn.
“Chủ tịch!”
Trương Huyền sau khi thu xếp xong cho Chung Khôi, vội vã chạy tới chỗ Nhiếp Hành Phong, màn vừa rồi cậu chỉ xem được đoạn cuối, thấy thuận lợi bắt được Hứa Nham, cậu vỗ tay khen: “Hamburger, chiêu này làm đẹp lắm!”
Nhiếp Hành Phong lấy lại tinh thần, hỏi: “Chung Khôi sao rồi?”
“Không sao, vết thương tự động khép lại, chỉ chảy chút máu, tài nguyên được em sử dụng lại, nhân cơ hội viết mấy tờ đạo bùa, cậu ta còn ngủ trong xe, em liền tới tìm anh…” Trương Huyền vừa nói chuyện vừa quan sát hiện trường: “Tạ Bảo Khôn đâu? Có tìm được lão không?”
Nhiếp Hành Phong lắc đầu.
Theo sự kiện kết thúc, đám người vây xem từ từ tản đi, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Tạ Bảo Khôn, hành vi của người kia cũng như tư duy của ông ta khiến người khác khó mà đoán được, song Nhiếp Hành Phong nghĩ với sự cố chấp của ông ta đối với thần thụ, sau khi nhìn thấy thần thụ rơi xuống sông, nhất định sẽ đuổi theo, cho nên cảnh sát tới bờ sông, biết đâu có thể bắt được ông ta.
Bờ sông đối diện rất rộng, nước sông chậm rãi chảy xuôi về phía trước, không ai biết truyền thuyết về thần thụ, nên chẳng ai để ý vừa rồi có gì rớt xuống sông, đối với người không cần thần thụ mà nói, đó chẳng qua chỉ là một khúc gỗ điêu khắc bình thường mà thôi.
Nhìn mặt nước yên ả không gợn sóng, Nhiếp Hành Phong có cảm giác, sau này có lẽ không một ai tìm được nó nữa.