THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Dưới sự hướng dẫn của Bách Lý Song, đoàn người Vân Khê, Lam Mộ Thiên, Long Thiên Tầm đi tới Đan minh mua dược liệu.

Nơi đây so với buổi đấu giá có thể coi như giống nhau, trong đó có khu vực công khai mua bán, cũng có khu vực dành tư nhân mua bán, trong đó khu vực mua bán công khai thì bất luận kẻ nào cũng có thể tiến hành giao dịch, thường thường thì chỉ mua bán nhưng loại dược liệu cấp bậc cực kỳ bình thường, giá tiền cấp trung, phù hợp cho khách bình dân tới tiến hành giao dịch.

Mà khu vực tư nhân buôn bán thì dựa vào cấp bậc trân quý của dược liệu mà chia thành ba cấp, trong đó muốn mua dược liệu đẳng cấp cao nhất thì việc thẩm tra với khách nhân tương đối nghiêm khắc, lúc trước khi vào cửa, trước tiên phải nộp tiền đặt cọc một vạn lượng bạc, nếu không thì ngay cả tư cách bước vào gian hàng nhất đẳng cũng không có. Hơn nữa khu vực tư nhân buôn bán bình thường đều có thủ vệ cao thủ, gian hàng có cấp bậc càng cao, cấp bậc cao thủ canh gác cũng càng cao.

Cách làm như thế cũng không vi phạm vào nguyên tắc đặt ra của Đan minh nơi mà người người sùng bái. Thật sự khu vực buôn bán tư nhân giao dịch dược liệu quá mức trân quý rồi, động chút là hơn vạn lượng bạc trắng, nếu cứ làm giống như khu vực buôn bán công khai, người nào cũng có thể tùy tiện quan sát hay chạm vào như vậy thì dược liệu hay ngân lượng lúc nào cũng có thể bị trộm.

Bách Lý Song giới thiệu đại khái một phen sự khác nhau giữa khu vực mua bán công khai cùng khu vực mua bán tư nhân xong còn đặc biệt dẫn Vân Khê đến những gian hàng tư nhân nơi có thể mua được dược liệu bọn họ cần.

“ Sư phụ, những loại dược liệu người muốn mua kia con nghĩ Tiêu bá bá nhất định sẽ có. Phụ thân con cùng Tiêu bá bá giao tình không tệ, con đi nói với họ một tiếng, chắc chắn bá bá sẽ hết sức tìm dược liệu cho chúng ta.”

“ Nơi này Tiêu bá bá sở hữu các mặt hàng dược liệu đầy đủ nhất trong các thương nhân, về cơ bản dược liệu của thành phủ chủ và Đan học viện Thiên Long học viện cũng đều do Tiêu bá bá cung cấp.”

“Sư phụ, chính là chỗ này.”

Trong khi nói chuyện, đoàn người bọn họ đã đi tới lầu ba của khu vực gian hàng tư nhân nhất đẳng.

Canh giữ ở cửa thang lầu, hai gã cao thu ngăn bọn họ lại: “Mời lấy giấy thông thành lầu ba, nếu như không có mời một lần nữa quay trở lại lầu một, lấy được giấy thông hành thì quay trở lại.”

Lời nói trong lúc đó, không có chút dư âm nào thương lượng.

Bách Lý Song tiến lên một bước, đưa ra yêu bài thuộc về gia tộc Bách Lý: “Mời đêm lệnh bài này tới Tiêu lão bản, nhắn lại tiểu chất nữ nhi Bách Lý Song đến thăm hắn lão nhân gia.”

“Nguyên lai là Bách Lý cô nương, mời chờ trong chốc lát, tại hạ lập tức đi trước bẩm báo.” Cao thủ vừa thấy lệnh bài của gia tộc Bách Lý, sắc mặt nhất thời có biến hóa, nói chuyện cũng giọng cũng thiện cảm hơn nhiều.

Cũng không lâu lắm, cao thủ liền trở lại, phía sao đi theo tới còn có thêm một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi bước chân nhẹ nhàng đi tới, từ xa đã tựu hướng tới chào hỏi Bách Lý Song: “Song nhi muội muội, đã lâu không gặp.”

“Tiêu ca ca, huynh ở đây à?” Bách Lý Song vọt tới bên người hắn cười cười, nụ cười sáng ngời cùng chói mắt.

Tiêu Mạc Sanh ngưng mắt nhìn nàng, hai tròng mắt dần dần trở nên mềm mại, khí khái ôn nhuận như ngọc chỉ có ở hình tượng công tử.

“Phụ thân ta cao tuổi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Từ năm trước ta đã bắt đầu tiệp nhận việc làm ăn của Tiêu gia, hiện tại tất cả việc mua bán dược liệu cũng là ta tới xử lý.”

Tiêu Mạc Sanh vừa nói vừa bất động thanh sắc đánh giá chỗ mấy người một lần, đó chính là sự nhạy cảm và khí chất giỏi giang của thương nhân. Khi tầm mắt hắn lướt qua Vân Khê, liền lưu lại chỉ chốc lát.

“Song nhi muội muội, mấy vị này là bằng hữu muội mang đến sao? Mọi người đến lần này là mua dược liệu sao?”

“Để ta giới thiệu một chút, đây là sư phụ ta Vân Khê, sư huynh của ta Lam Mộ Hiên, còn có Long Thiên Tầm, sư phụ ta muốn mua một chút dược liệu trân quý, cho nên ta liền nghĩ ngay đến Tiêu bá bá, cố ý mang sư phụ cùng bọn họ tới nơi này của Tiêu bá bá xem một chút.”

Bách Lý Song tiếp tục giới thiệu: “Sư phụ, đây là nhi tử của Tiêu bá bá, Tiêu Mạc Sanh, hiện tại việc làm ăn buôn bán dược liệu của Tiêu bá đều do Tiêu ca ca làm chủ.”

Tiêu Mạc Sanh chắp tay hướng Vân Khê lễ phép: “Bái kiến Vân sư phụ! Song nhi muội muội nhờ Vân sư phụ chiếu cố.”

Vân Khê vồn đối với hắn có ấn tượng không tệ, nhưng khi nghe hắn nói một câu kia, nàng không nhịn được gảy nhẹ đuôi lông mày, nghe giọng điều này của hắn…..đối với Song nhi là dụng tâm bất lương ah!

Hay tại nàng quá nhảy cảm sao?

“Song nhi là đồ đệ của ta, chiếu cố nàng là tất nhiên, cũng là Tiêu công tử chiếu cố đồ nhi của ta như vậy, ta hẳn phải cảm ơn mới phải.”

Tiêu Mặc Sanh sửng sốt một chút, đôi mắt khẽ chớp, bất quá rất nhanh lại khôi phục bản sắc thương nhân bình tĩnh khôn khéo, hào hoa phong nhã nói: “Nơi này nói chuyện không tiện, vẫn là nên vào phòng trong uống chén trà, chúng ta chậm rãi nói chuyện đi.”

“Mời.” Hắn dùng tay ra dấu mời, ôn văn nhĩ nhã, không thể bới móc.

Vân Khê cất bước đi vào hành lang.

“Sư muội, muội ghê gớm thật, không nghĩ đến Tiêu công tử còn tự mình tới nghênh đón chúng ta.” Lam Mộ Hiên vô tình nói.

Bách Lý Song nhức đầu, mỉm cười khiêm nhường nói: “Cũng không có gì, chính là ta đi theo phụ thân cùng các ca ca chạy khắp nơi nên biết một số người mà thôi.”

Tiêu Mạc Sanh nghe vậy, từ phía trước quay đầu, ôn nhuận cười nói: “Song nhi muội muội chính là khách quý của Tiêu gia chúng ta, ta làm sao có thể chậm trễ đây? Nếu ta chậm trễ, phụ thân ta nhất định không tha ta a!”

“Ha ha!” Bách Lý Song cười sang sảng một tiếng, tiến lên mấy bước, cùng hắn đồng hành sóng vai: “Tiêu ca ca, Tiêu bá bá gần đây khỏe không?”

“Dù sao cao tuổi cũng có một vài bệnh lặt vặt. Huống chi phụ thân không phải là người tập võ, thể lực tự nhiên có một chút hư nhược, bất quá đại khái vẫn tốt, hiện tại ở nhà mỗi ngày đều đánh cờ, thưởng thức, ngắm hoa, tu dưỡng thể xác và tinh thần.”

“Tiêu gia các huynh từ xưa đến nay đều chính là thương nhân a, rất ít người tập võ, Tiêu ca ca coi như là một trong số ngoại lệ đó. Nghe nói huynh đã bái danh sư học nghệ, hiện tại công phu tinh tiến rất cao đi, hôm nào có thời gian chúng ta luận bàn một chút.”

“Nga? Nghe ngữ khí của muội, chắc hiện tại công phu cũng phi thường cao nhỉ? Tốt chúng ta nhất định phải luận bàn một chút, ta không thể thua muội được, như vậy chẳng phải ta mất hết mặt mũi sao?”

Bách Lý Song hướng hắn lắc lắc ngón tay, mang theo vài phân khiêu khích đắc ý: “Đừng nói ta không để lại mặt mũi cho huyn, huynh thua chắc rồi.”

“Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.” Ánh mắt Tiêu Mặc Sanh phát sáng, hai mắt không rời khỏi nét mặt tươi cười như hoa của nàng.

Vân Khê đi phía trước, đem lời nói hai người thu hết vào tai, khóe miêng nhẹ cong, đây không phải là dấu hiệu tốt a! Họ Tiêu đây là muốn mang đồ đệ của nàng chạy đi a….

Đi tới nơi, bọn họ vào một căn phòng riêng lớn nhất trong gian hàng nhất đẳng, không đợi bọn họ tới gần, từ bên trong căn phòng tự động mở ra, Vân Khê ngước mắt bỗng nhiên gặp một người quen.

Tới gần chợt đụng phải một màu bạc chói mắt, Vân Khê liền giật mình thất thần trong chốc lát.

“Thiên Thiên!” Vân Trung Thiên bật thốt lên, nhận được ra mình lỡ lời vội vàng ho nhẹ vài tiếng, đổi gọi: “Vân sư muội, đã lâu không gặp.”

Thiên Thiên?

Vân Khê rõ ràng nghe được một chút tự nhiên trong tiếng gọi bật thốt ra, chẳng biết tại sao, nghe thấy hai chữ, nơi nào đó trong trái tim nàng bị rung động nhẹ nhàng, giống như đã từng quen biết.

“Thì ra hai người quen biết?” Lời của Tiêu Mạc Sanh rất đúng lúc cắt đứt hai người.

Vân Khê nhè nhẹ gật đầu, nhìn Vân Trung Thiên nói: “Vân sư huynh cũng tới mua dược liệu?”

“Đúng vậy.” Vân Trung Thiên hơi hơi vuốt cằm, khóe môi chứa đựng một chút cười ấm áp, ưu nhã lại ôn nhu, thật giống như đóa hoa trắng bên viền núi lặng lẽ nở rộ.

Vân Khê ngưng mắt nhìn hắn, tâm tình hơi lay động, chẳng biết tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn trong lòng luôn không khỏi sinh ra một loại cảm giác kì lạ, dường như rất thật.

Ánh mắt trong sáng của nàng mềm như nắng ấm ngày xuân soi xuống hồ nước, yên lặng chiếu trên khuôn mặt hắn.

Thật lâu sau Vân Khê mới chút ý đến nam tử xa lạ đằng sau Vân Trung Thiên, nhếch môi hỏi: “Vị này là?”

Vân Trung Thiên mỉm cười quay đầu, đưa tay kéo nam tử đến bên cạnh người: “Vị cô nương này gọi là Vân Khê, nàng lớn hơn đệ một tháng, đệ phải gọi nàng là tỷ tỷ. Đệ tự mình đến chào tỷ tỷ đi.”

Vân Khê trong lòng chấn động, hắn thế nào lại biết sinh nhật của nàng.

Vẻ mặt nam tử có chút quái dị, hắn nghiêng đầu về phía trước, một đôi mắt trong sáng vô tà nhìn chăm chú Vân Khê rất lâu, bỗng nhiên hắn vui vẻ nở nụ cười: “Tỷ tỷ khỏe chứ, đệ tên là Vân Thần Thụ, tỷ có thể gọi đệ là Tiểu Thụ.”

Vân Khê còn giật mình, sững sờ bởi câu nói của Vân Trung Thiên, đột nhiên thấy biểu hiện của Vân Thần Thụ giống như một tiểu hài tử, lại nghe thấy lời nói thơ ngây của hắn, nàng kinh ngạc nhìn về phía Vân Trung Thiên. Đứa nhỏ này sẽ không phải là……thiểu năng đi?

Vân Trung Thiên hướng nàng cười nhạt, trong nụ cười bao hàm mấy phần khổ sở.

Vân Khê chợt hiểu ra, hướng về phía Vân Thần thụ cười hiền hòa nói: “Tiểu Thụ, rất vui được gặp đệ.”

“Đệ cũng vậy, thật cao hứng! Tỷ tỷ cùng Thiên ca ca lớn lên thật giống nhau nga, Tiểu Thụ thích Thiên ca ca nhất, hiện tại cũng thích tỷ tỷ nhất”.

“Vân công tử nói vậy, tại hạ cũng thấy được bộ dạng hai vị thật giống nhau, nếu như không biết chuyện có lẽ cũng sẽ nhầm hai vị là thân huynh muội.” Tiêu Mạc Sanh mỉm cười nói, trong lòng không khỏi sinh nghi hoặc, hai người này đồng dạng mang họ Vân, nếu không phải thân huynh muội, thì cũng hơn nửa là do cùng một tộc người.

Vân Khê lần nữa ngước mắt, cùng ánh mắt Vân Trung Thiên giữa không trung đụng vào nhau.

Thật sự là huynh muội sao?

Đáp án này chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng hắn tự hiểu rõ.

Nhưng là, thật sự vậy sao?

Nhưng nếu hắn thật sự là ca ca của nàng, vậy tại sao hắn và nàng lại không cùng nhận thức nhau.

Hẳn là không phải chứ?

Vân Trung Thiên ngưng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa như mộng ảo, ba quang quỷ dị, làm người lầm lạc.

Hắn bỗng nhiên thở dài nói: “Vân sư muội lần này cũng vì dược liệu mà đến sao? Chúng ta cũng vừa mua được không ít dược liệu từ chỗ Tiêu công tử, nếu muội phải cần đến thì có thể chọn lựa từ trong đó ra.”

“Không cần phiền vậy đâu, ta nghĩ nơi này của Tiêu công tử nhất định còn nhiều dược liệu.” Vân Khê lấy từ trên người ra một danh sách dược liệu, phía trên này chỉ liệt kê một phần dược liệu cần thiết của Tru Tiên đan mà thôi, tất nhiên nàng sẽ không đem danh sách đầy đủ dược liệu của Tru Tiên đan lấy ra, kể từ đó không phải bại lộ tin tức nàng muốn luyện chế đan dược, để cho những người có dụng tâm nắm được nhược điểm, trở ngại quá trình luyện đan của nàng sao?

Tiêu Mạc Sanh nhận lấy danh sách, đại khái xem một phen, rồi kinh ngạc nhìn Vân Khê một cái, nhíu mày nói: “Những dược liệu Vân sư phụ cần này rất là hiếm thấy, nhưng Tiêu gia nắm giữ đầu mối dược liệu rất rộng, hẳn là có thể thu thập đủ tất cả dược liệu trên danh sách, bất quá có thể cần chút thời gian, không thế có biện pháp nhanh như vậy mà có thể chuẩn bị đầy đủ tất cả.”

“Đại khái cần bao lâu?” Vân Khê hỏi.

“Ít nhất một tháng.” Tiêu Mạc Sanh đáp.

“Một tháng….Đây không tính là thời gian quá dài.” Vân Khê đối với câu trả lời chắc chắn của hắn đã thỏa mãn, là người hiểu dược liệu cũng sẽ biết những dược liệu này rất trân quý, không dễ dàng lấy được, cho nên thời gian một tháng so sánh với nàng dự tính đã nhanh hơn nhiều lắm rồi.

“Cứ quyết định vậy đi, cần ta đặt cọc trước bao nhiêu đây?”

Tiêu Mạc Sanh khoát tay, ôn hòa cười: “Người là sư phụ của Song nhi, cần gì xin cứ việc phân phó cho tại hạ, không cần khách khí như thế. Về việc tiền đặt cọc, như vậy quá mức khách khí rồi, tại hạ nhất định sẽ đem hết toàn lực nhanh chóng thu thập đầy đủ hết những dược liệu cần thiết đem đến Vân sư phụ, đến lúc đó tự bản thân sẽ mang tới tận cửa.”

“Nếu thế vậy xin đa tạ trước.” Vân Khê cũng không từ chối, dù sao đến lúc đó bạc trả dược liệu một phần nàng cũng không đưa thiếu, “Chúng ta còn muốn ghi danh tham gia khảo hạch Luyện Đan Sư, sẽ không ở lại lâu, chuyện dược liệu, làm phiền rồi.”

“Nhanh như vậy đã muốn đi sao?” Tiêu Mạc Sanh quay một cái sang phương hướng Bách Lý Song, ánh mắt dao động nói: “Không biết mấy vị nghỉ lại tại đâu, nếu tạm thời chưa có chỗ nghỉ ngơi vậy thì…. Có thể đến ở tại Tiêu gia ta, đảm bảo yên tĩnh thoải mái, không người nào quấy rầy.”

“Không cần! Chúng ta bây giờ ở tại đại trạch của Cừu gia, Tiêu ca ca rảnh rỗi có thể tới đây chơi!” Bách Lý Song nói.

“Được rồi, chẳng qua có chút đáng tiếc.” Tiêu Mạc Sanh cảm thấy thất vọng.

“Vậy chúng ta đi trước! Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Bách Lý Song cùng hắn ly khai, kéo theo tay Vân Khê, mấy người rời khỏi gian hàng.

Vân Khên đi sát qua bên cạnh Vân Trung Thiên, hướng hắn gật đầu cáo biệt.

Mới vừa đi tới lầu dưới, Vân Trung Thiên cùng Vân Thần Thụ hai người đã rất nhanh đuổi theo đằng sau.

“Đúng lúc ta cũng muốn đưa Tiểu Thụ đi ghi danh khảo hạch, không bằng đi cùng đường đi?” Vân Trung Thiên nói.

“Tiểu Thụ muốn đi cùng tỷ tỷ.” Vân Thần Thụ thiên chân vô tà nở nụ cười, khiến cho Vân Khê không cách nào cự tuyệt, hướng hắn gật đầu, nhất thời hắn vui vẻ vô cùng.

“Tiểu Thụ, ngươi muốn khảo hạch cấp mấy Luyện Sư Đan đây?” Long Thiên Tầm thử cùng trao đổi với hắn.

Vân Thần Thụ dùng tay ra hiệu với nàng, thần bí cười nói: “Là cấp chín nga!”

“Cấp chín?” Long Thiên Tầm rõ ràng không tin, mím môi nói lại: “Tiểu Thụ, không thể nói láo nha.”

“Tiểu Thụ không có nói láo, thật sự là cấp chín đó! Không tin người hỏi Thiên ca ca!” Vân Thần Thụ kéo kéo áo Vân Trung Thiên, ánh mắt cố chấp.

Vân Trung Thiên khẽ cười, xoa đầu Vân Thần Thụ an ủi: “Tiểu Thụ không có nói láo, Tiểu Thụ là thiên tài luyện đan, thời điểm này năm ngoái, Tiểu Thụ cũng đã thông qua khảo hạch Luyện Đan sư cấp tám.”

“Thật sao?” Cái này ngay Vân Khê cũng bị kinh hãi, Vân Thần Thụ bề ngoài thoạt nhìn rõ ràng chính là một người thiểu năng, trí tuệ như thế sợ rằng còn xa mới theo kịp Tiểu Mặc của nàng, nhưng nhìn đến phương diện luyện đan của hắn không thể không khiến người ta thay đổi cách nhìn triệt để.

“Thật sự, Tiểu Thụ từ nhỏ đã có thiên phú ở phương diện luyện đan.” Vân Trung Thiên một lần nữa xác nhận nói.

“Tiểu Thụ người thật là rất giỏi a!” Lam Mộ Hiên vỗ vỗ vai Vân Thần Thụ, bỗng nhiên lúc đó sinh ra thương tiếc lẫn nhau rõ ràng, cũng hơi có chút đồng tình với hắn. Ông trời cho hắn thiên phú luyện đan, nhưng cũng tước đoạt của hắn một phần trí tuệ, so sánh với bản thân mà nói, hắn so với với Vân Thần Thụ may mắn hơn nhiều.

“Đa tạ.” Vân Thần Thụ gật đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.

“Tiểu Thụ, ngươi giỏi quá! Có thời gian, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút thuật luyện đan đi.” Long Thiên Tầm nói.

Bách Lý Song cũng hữu hảo cười với hắn: “Chúng ta đều rất thích ngươi, ngươi nếu rảnh liền đến tìm chúng ta chơi nhé, nơi này chúng ta có rất nhiều người thú vị cũng đều thích ngươi.”

Vân Thần Thụ bị mọi người vây quanh phía trước, cười càng thêm vui vẻ trong sáng.

Một chuỗi âm thanh tiếng cười vờn quanh trước, nắng ấm rơi đầy, gió cũng giống như nhiễm lấy hơi thở mùa xuân.

Vân Trung Thiên nhìn hắn, con người mộng ảo dần dần bịt kín một tầng lụa mỏng, ẩn ẩn để lộ ra mấy phần đau thương. Tiểu Thụ đã từ lâu không vui mừng như hôm nay, nếu có thể, hắn hy vọng Tiểu Thụ mội ngày đều có thể vui mừng như vậy, chỉ tiếc hắn không có khả năng vĩnh viễn đều ở bên cạnh mình.

“Huynh là một ca ca tốt.” Vân Khê tự đáy lòng tán thưởng nói, nàng có thể cảm nhận được tình cảm của hắn đối với Tiểu Thụ, đó chính là huynh trưởng, nàng bỗng nhiên cũng rất khát vọng thân tình như vậy.

Vân Trung Thiên quay đầu, thâm trầm nhìn ngóng nàng, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

“Đi thôi!” Vân Khê cười khẽ một tiếng, ra vẻ không có nhìn thấy ánh mắt phức tạp của hắn.

“Vân sư muội, nếu muội nguyện ý, muội có thể coi ta như ca ca của muội. Muội có thể hoàn toàn tin tưởng ở ta…” Bất cứ lúc nào ta đều dùng hết thảy mọi thứ của ta để bảo vệ muội, hắn đem nửa câu nói phía sau giấu giếm ở tại đáy lòng.

Vân Khê cước bộ ngừng lại, hốc mắt dần dần ươn ướt. Nàng bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, quanh mắt hàm chứa lệ quang đầy ý cười lộ ra, hào quang như vậy làm cho người ta không mở mắt ra được.

“Ca ca.” Nàng khẽ thấp giọng gọi.

“Haiz.” Vân Trung Thiên hốc mắt nháy mắt chứa đầy lệ quang, hai người liền như vậy rất lâu.

Hết thảy đều im lặng.

“Sư phụ, người sao vậy?” Lam Mộ Hiên phát hiện ra lệ quang trong mắt sư phụ, hơi hơi kinh ngạc, không phải người biết chuyện, hắn làm sao có thể lý giải được tâm tình của Vân Khê lúc này?

“Không có gì, chúng ta đi nhanh đi! Thiên Thần và Sở Mục hai người chắc xếp hàng đã xong.” Vân Khê nâng tay, lúng túng lau đi giọt nước mắt, lòng bị một cái kì lạ gì đó bao vây ấm áp. Nàng không phân biệt được đấy chính là cảm thụ chân thật của nàng hay nguyên lai vẫn là của Vân Khê, tóm lại, nàng cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc.

Tại hiện trường ghi danh khảo hạch luyện đan, người xếp hàng càng ngày càng đông đúc.

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần hai người vất vả đứng xếp hàng ở phía trước vị trí thứ ba, ai ngờ nửa đang có một người chen vào, chiếm vị trí phía trước bọn họ, thoáng cái là thừa ra khỏi năm sáu người. Đối mặt với chuyện bất bình, hai vị đây từ trước đến giừo lấy hành hiệp trượng nghĩa làm đại hiệp tôn chỉ làm sao có thể không quản không để ý đây?

Hai người lúc này liền nổi giận.

“Các ngươi muốn làm gì? Không thấy nhiều người đứng xếp hàng đằng sau sao? Nói như thế nào muốn chen ngang là chen ngang? Nói không rõ phải trái à?”Long Thiên Thần dẫn đầu nói.

Người cầm đầu phía trước vóc dáng khôi ngô vừa đứng vừa ôm ngực, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống hai người nói: “Như thế nào? Lão tử đã chen ngang rồi, các ngươi có thể làm gì được lão tử?”

“NND(1)! Dạng lưu manh giở trò đây? Ngươi có phải hay không chọn sai đối tượng?” Bạch Sở Mục trợn mắt nhìn.

“Lão tử cứ giở trò lưu manh với các ngươi đấy thì thế nào? Không phục có thể tìm lão tử đơn đấu, lão tử phụng bồi!” Nam nhân cao lớn, vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không để hai người vào mắt.

Ở phía sau hắn, năm tên cao thủ cùng nhau xuất động, cùng thị uy giúp hắn, tính lấy khí thế áp đảo có thể mang luôn Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người bức bách lui một bước.

Cư nhiên mấy người này đều là cao thủ đã ngoài Huyền Tôn, kỳ thật tến cầm đầu phỏng chừng thực lực đã ngoài huyền tôn ngũ phẩm, khí thế lúc bọn hắn xuất hiện Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người liền cảm thấy áp lực đến.

“Có bản lĩnh, chúng ta đi ra đơn đấu! nơi này địa phương khá nhỏ, không để huynh đệ chúng ta cùng dốc toàn lực!” Chính xác là không thể đủ dốc toàn lực, thảng như hắn cùng Bạch Sở Mục hai người đem thú sủng của mình thả ra, phỏng chừng hiện trường báo danh trở nên đại loạn, vạn nhất người Đan minh tức giận, đem hai người bọn hắn tống cổ đi ra, như vậy nhiệm vụ báo danh Đại tẩu giao cho bọn hắn không phải đáp đi sao?

“Đi ra? Đối phó với hai người các người cần đến nhiều sức lực như vậy sao?” Nam nhân cao lớn đột nhiên xuất thủ, đem cổ áo Long Thiên Thần kéo lên, vung thật mạnh, khiến cả người hắn bị vứt đến trên tường đối diện.

Phịch một tiếng, Long Thiên Thần bị đụng hoa cả hai mắt, trong thời gian ngắn liền không thể bò dậy nổi.

“Thiên Thần….” Bạch Sở Mục nổi giận, rút bội kiếm ra, hướng nam nhân cao lớn đâm tới.

“Hừ, chính là một cái tiểu tử vừa thăng chức Huyền Tôn cũng dám đối lão tử động kiếm? Ngươi tới cấp lão tử đi tìm chết đi!” Nam nhân to con đột nhiên ra chưởng lực, bội kiếm trong tay hắn biến mất, theo sau một chân vung lên đá bay Bạch Sở Mục.

“A……!” Bạch Sở Mục bị đạp vào đám người xếp hàng báo danh, đám người ầm ầm tỏa đi khiến hắn bị đập mặt nặng nề.

“Chết tiệt! Ngươi dám đá ta?” Bạch Sở Mục rống to một tiếng, đang muốn triệu hồi vượn vượn ra trợ giúp lại có vài trên hộ vệ mặc trang phục cao thủ Đan minh bước nhanh đến tiến lên phối hợp.

“Mặc đại thiếu, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Vì sao tức giận?” Người dẫn đầu sau khi thấy nam nhân cao rao xong thì đối với hắn thái độ cực kì thân mật.

“Hai tiểu tử này chen ngang, chiếm vị trí của lão tử, các ngươi nói lão tử không động không giận?” Mặc đại thiếu cư nhiên bẻ cong sự thật, đem Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục thật sự tức giận.

“Ngưoi nói bậy! Ngươi ngậm máu phun nguười!” Long Thiên Thần xoa xoa cái trán chính mình bị đụng sưng đỏ, lảo đảo đi đến đấy, nổi giận đùng đùng nói “Rõ ràng là bọn hắn chen ngàng, chiếm vị trí phía trước của chúng ta, hắn cư nhiên còn dám nói ngược, bẻ cong sự thật, làm thế thật vô sỉ đến cực điểm!”

“Đúng vậy! Chúng ta hai người đã muốn xếp hàng ở trong này rất lâu, rất nhiều người đều có thể làm chứng, các ngươi nếu như không tin lời ta nói, có thể tìm vài người hỏi một chút, nhìn xem đến tột cùng là chúng ta chen ngang hay là bọn chúng chen ngang?”

Bạch Sở Mục tùy ý kéo ra một người xếp hàng phía sau bọn hắn nói “ Ngươi nói với bọn hắn, mới vừa rồi đến tột cùng là ai chen ngang?”

Người nọ sợ hãi liếc mắt nhìn Mặc Đại Thiếu một cái, chống lại ánh mắt hắn hung thân ác sát, làm sao còn dám nói ra sự thật? Hắn sợ hãi nõi: “Là… Là các ngươi chen ngang!” Nói xong, hắn cuống quýt tránh khỏi bàn tay Bạch Sở Mục, lưu trở về đội ngũ. Hắn bất quá chỉ là một luyện đan sư, luyện đan sư dựa vào tài nghệ không phải vũ lực, cho nên thời điểm đối mặt với vũ phu bọn hắn vẫn tận lực lảng tránh.

“Ngươi…”. Bạch Sở Mục bị tức chết, không nghĩ tới người nơi này cũng không phân biệt được phải trái, thật tức chết hắn.

“Quá ghê tởm! Chẳng nhẽ liền không có người nào nói một câu nói thật sao? Cũng bởi vì hắn là Mặc đại thiếu gì đó, các ngươi sợ bọn hắn nên trắng đen không phân biệt? Ta khinh các ngươi!”

“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?” Đoàn người Vân Khê vừa mới theo cửa tiến vào, liến thấy bên trong một mảng ồn ào, đẩy đám người ra, sau đó nghe thấy tiếng của Bách Sở Mục, lại nhìn thấy hắn cùng Long Thiên Thần hai người bộ dạng vô cùng chật vật, nàng không khỏi giật mình.

“Thế nào ta vừa mới rời khỏi, hai người các đệ đã bị người ta đánh ra bộ dạng này?”

(1) Một câu chửi tục phổ biến ở TQ, tạm hiểu là CMN của VN

Bình luận

Truyện đang đọc