THIÊN TỐNG

Âu Dương ở bên rìa rừng rậm đụng mặt cấm quân đang lục soát, cấm quân gặp Âu Dương mừng rỡ. Vội vàng đưa Âu Dương đến đại doanh tạm thời cách đó không xa. Âu Dương liền căn dặn bọn họ, rừng rậm không có phát hiện bất cứ dị thường nào, tạm dừng lục soát rừng rậm, tập kết bên ngoài chờ mệnh lệnh khác.

Đại doanh tạm thời loạn thành một đoàn, Ngô Giới, Lưu Thương Mang, quan văn võ tướng theo ngự giá đang ở nơi đại doanh riêng của mình cải vả, truy cứu trách nhiệm, chỉ trích lẫn nhau. Mà một nhóm người căn bản không có một thủ lĩnh, ngươi đông nói một câu, ta tây bồi thêm một câu, một bên là trốn tránh trách nhiệm bản thân, một bên là tăng thêm trách nhiệm người khác, mãi đến khi Âu Dương đến.

Âu Dương vừa đến, bọn họ liền có chủ định của mình. Cho dù là chức quan, uy vọng, trình độ sủng ái, Âu Dương đều có thể đảm đương nổi lão đại tạm thời của bọn họ. Nhưng mọi người không ngờ, Âu Dương xiêm y rách nát sau khi gọi tất cả mọi người lại với nhau, câu nói đầu tiên chính là một tin dữ:

" Hoàng thượng không còn rồi."

" Hả..."

Tất cả mọi người vẻ mặt không thể tin được.

Âu Dương kỹ càng chỉ ra vết thương trên tay bản thân bởi vì cứu trợ hoàng đế, còn bị hoàng đế nắm đến bị thương. Âu Dương giải thích tình hình lúc ấy, vốn cho là thế cục đã khống chế ổn thỏa, nhưng không ngờ có hai thuyền người Nữ Chân đuổi giết đến nơi. Cuối cùng chỉ có thể là lặn xuống nước tránh né. Hoàng đế không hiểu thủy tính, mặc dù miễn cưỡng tránh được hai thuyền, nhưng cũng không có nổi lên nữa. Âu Dương trôi nổi mấy dặm tìm kiếm, không có chút tung tích nào của hoàng đế.

Âu Dương vừa nói hết lời, mọi người càng náo loạn hơn. Có kẻ khóc, có kẻ muốn chết, có kẻ dập đầu... Mọi người đều rối rít tỏ vẻ trung thành với hoàng đế.

" Yên lặng một chút."

Âu Dương nói:

" Chúng ta đều là rường cột Đại Tống, mặc dù còn chưa thấy long thể hoàng thượng, nhưng cũng phải có dự định nhất định. Tránh để cho Đại Tống tốt đẹp lại tranh chấp lần nữa, binh hoang mã loạn, sinh linh đồ thán."

Đây là lẽ phải, Ngô Giới tiêu chuẩn đạo đức tương đối cao nói:

" Đại nhân cứ việc phân phó."

" Ngươi lựa chọn một tướng lĩnh tìm kiếm long thể, tìm người kín miệng có thể tin tưởng, đây là chuyện quan trọng nhất."

Âu Dương nói:

" Nội vệ Lưu Thương Mang."

" Có ty chức."

" Ngươi lát nữa phái ngươi mang thư tín của ta đưa cho Hàn đại nguyên soái, hơn nữa phái người mang thư cho Lưu tướng quân quân lộ Vĩnh Hưng, Trương tướng quân quân lộ Hà Bắc, Nhạc tướng quân hạm đội Hàng Châu."

Âu Dương nói:

" Ta cũng không gạt tạm thời, ta muốn cầu bọn họ ràng buộc bộ đội trực thuộc mình, dẹp yên địa phương, tạm thời lấy quân lệnh giám quốc triều đình làm chuẩn, nếu vi phạm pháp lệnh tất cả đều xử theo luật không tha như nhau."

Lưu Thương Mang ôm quyền:

" Vâng."

" Đưa tin cho Lý Cương Lý đại nhân triều đình, Từ Xử Nhân giám quốc, để cho bọn họ âm thầm thảo luận với các vương gia, chọn lựa thái tử tiếp nhận vương vị."

Âu Dương nói:

" Lưu Thương Mang, chuyện này còn phải nhờ nội vệ của ngươi đi đưa tin. Để ngăn chặn triều đình rung chuyển, và sau khi chọn thái tử các vương gia không phục. Đại Lý Tự và Ngự Sử đài đem quyền giám thị thuộc về ta, tạm thời do Tông Trạch phụ trách. Thống lĩnh cấm quân Đông Kinh Chu Đạt do giám quốc thống lĩnh, ưu tiên nghe theo mệnh lệnh bắt bớ của Đại Lý Tự."

Âu Dương an bài như vậy, tất cả mọi người tương đối hài lòng. Đầu tiên Âu Dương không có ý niệm nhân bất kỳ cơ hội nào đoạt quyền. Mọi người đều biết quân lộ Vĩnh Hưng cũng đều bị hắn kích động đi đánh Mông Cổ. Ai cũng có thể nhìn ra Âu Dương có uy vọng rất cao trong quân. Âu Dương từ bỏ quyền lợi thống lĩnh các quân, còn để các tướng lĩnh ràng buộc bản thân, lấy mệnh lệnh triều đình làm chuẩn, đã nói lên con người Âu Dương không có tư tâm. Người không có tư tâm nếu nói ra rồi, sẽ luôn tương đối dễ dàng làm cho người tin phục.

Sự kiện đột nhiên như vậy, sẽ có khả năng rất lớn dẫn đến nội loạn, căn nguyên nội loạn chính là binh loạn. Ba lộ quân, một lộ hải quân khống chế chín phần cấm quân Đại Tống, chỉ cần bốn lộ này không loạn, trong nước muốn loạn cũng không loạn lên nổi. Còn loạn đến triều đình, các đại thần liên hệ cùng các vương gia có ý nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, tiến cử hoàng đế mới. Như vậy rất dễ dàng bởi vì ủng hộ đối tượng bất hòa, mà dẫn đến mâu thuẫn. Âu Dương trong tín thư bảo mọi người chính, hoàng tách ra, là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Chọn người nào làm hoàng đế là triều đình nói là được, chứ không còn là hoàng gia nói là được nữa.

" Ngô tướng quân."

Ngô Giới ôm quyền:

" Có mạt tướng."

" Quách dược sư chạy thoát, rồi sau đó phát sinh chuyện Nữ Chân tập kích sát hại hoàng thượng. Cho nên có một số việc không thể không phòng."

Âu Dương căn dặn:

" Ngươi dẫn người đêm tối đi Thông Châu, bắt Đồng Quán và thân tín của hắn, đưa đến chỗ Hàn đại nguyên soái tạm thời giám thị

" Mặt khác báo cho bên dưới, toàn lực truy nã Quách dược sư. Bây giờ nói là ai sau đã là quá muộn rồi, tương lai cho dù mọi người cho rằng là lỗi của ta, ta cũng sẽ gánh vác. Nhưng trước mắt quan trọng nhất là ổn định Đại Tống, đừng để giống như Đường Huyền Tông, xuất hiện rung chuyển quốc gia phá hoại cục diện tốt đẹp, đây chính là chức trách làm thần."

Mọi người đồng loạt nói:

" Chờ đợi Âu tướng chỉ đạo."

Dưới sự dẫn dắt của Âu Dương, công việc khắp mọi mặt triển khai toàn diện. Âu Dương dùng thân phận hữu tướng phát ra công văn, mặc dù không có hiệu lực ý nghĩa ý nghĩa pháp luật, nhưng tất cả mọi người vô cùng nể tình. Cũng khéo, bộ đội tinh nhuệ Đại Tống toàn bộ ở gần đây. Ngày thứ ba, Âu Dương lấy cớ tìm kiếm Trương Tam, Lý Tứ, vào thời gian và địa điểm đã hẹn sẵn dùng xe ngựa đón ba người kia.

Ngày thứ tư, Âu Dương lên đường trở về triều thương nghị đại sự, vận dụng chính là hai trăm cấm quân quân lộ Hà Bắc làm hộ vệ. Chuyện nơi này Âu Dương phó thác cho Lưu Thương Mang, Ngô Giới, Trần Quy ba người phụ trách.

Ngày thứ năm, Âu Dương đuổi theo bọn Trương Tam, Triệu Ngọc được bí mật chuyển đến trên xe ngựa Âu Dương ngồi. Mọi người một đường đi xuống hướng nam.

...

Âu Dương bưng cơm nhìn Triệu Ngọc bị trói bịt miệng nói:

" Không cho phép phát ra tiếng, đồng ý thì gật đầu, phản đối thì lắc đầu."

"..."

Triệu Ngọc gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc