Biên tập: Rosa
Mười hai giờ rưỡi, Nghê Già xách túi đi ra khỏi tiệm.
Sau khi đưa số Wechat cho Cố Nam Minh, hắn ta liền năm lần bảy lượt tìm cô.
Hắn ta hẹn cô uống rượu ở tiệm “Số 6” – một quán bar ở trung tâm thành phố đã kinh doanh rất nhiều năm.
Cô vừa đi vừa nghe tin nhắn bằng giọng nói của Cố Nam Minh gửi qua Wechat, nghe được một nửa liền dừng bước lại.
Giọng đàn ông vô vị trong di động phát ra hết nhưng Nghê Già không nghe vào một câu.
Ở góc đường có một người đang đứng, đèn đường chiếu xuống kéo dài cái bóng của cậu, tựa như muốn men theo đến nơi tận cùng của đêm đen.
Dưới đất đầy tàn thuốc, giữa ngón tay phả ra vài luồng sương trắng.
Phía sau là ngõ cụt.
Nhìn bộ dạng này không biết cậu đã đứng đây bao lâu?
Một hồi sau, Trần Kính Sinh ném tàn thuốc xuống rồi dí vào trong đất, sau đó, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề dừng trên người cô.
“Tan tầm rồi?”
Giọng của cậu rất thấp, hơi khàn, không sang sảng như bạn cùng lứa.
Lộ ra mấy phần âm u.
Nghê Già không muốn nói chuyện với cậu, nhìn lướt qua.
Lúc đi ngang qua người cậu thì bị cậu níu lại.
Cậu kéo cổ tay cô về, chỉ dùng một bàn tay liền giữ chặt cô, lực mạnh đến dọa người.
Nghê Già trong lòng hơi lạnh, không phải Triệu Như nói cậu từng bị gãy ngón tay ư? Sao còn mạnh như vậy?
Lòng bàn tay cậu khô ráo, lạnh như băng, xương ngón tay rõ ràng, cấn vào khiến ngón tay cô phát đau.
Nghê Già không tránh ra, cũng không giãy, cô để mặc cậu giữ chặt, nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Chưa tan tầm, tôi còn phải làm thêm.”
Gió đêm lặng yên phất qua, đung đưa sợi tóc đen sẫm của cô.
Đường kẻ mắt rất đậm, phác họa ra đôi mắt quyến rũ như nước mùa thu.
Môi đỏ khẽ đóng khẽ mở, xinh đẹp như mặt trời chiều sắp lặn.
Hơi thở phả ra cũng yên tĩnh.
Màu mắt của Trần Kính Sinh càng sâu: “Làm thêm cái gì?”
Nghê Già nhíu mày: “Đi. ngủ.”
“Thiếu tiền?”
“Thiếu.” Cô không che giấu.
Cậu không nói chuyện, ghét bỏ mà thả tay cô ra.
Nghê Già nhàn nhạt liếc cậu, không hé răng, chỉ cong môi cười: “Có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây.”
Sự nhẹ nhàng của cô khiến Trần Kính Sinh bực bội.
Cậu giương mắt, đôi mắt một mí như lưỡi dao sắc bén.
“Đi cái gì, vội vàng lên giường với người ta sao?”
Vừa nãy, cậu nghe rất rõ tiếng đàn ông trong di động của cô.
Nói không lưu tình, đâm thủng lòng tự trọng của cô.
Cô cho rằng mình đã sớm không có thứ này.
Nghê Già nhéo vào lòng bàn tay, móng tay sắp khảm vào.
Hồi lâu sau, một đôi mắt quyến rũ từ từ dừng trên người cậu, khiêu khích: “Nếu cậu trả tiền, lên giường với cậu cũng được.”
Trần Kính Sinh bình tĩnh nhìn cô một lát, ánh mắt càng ngày càng lạnh, đột nhiên, cậu cười một tiếng: “Cô có biết mình giống gì không?”
Cô vẫn có thể cười được: “Gái. điếm.”
Ánh mắt cậu đầy châm chọc.
“Chó. mẹ.”
***
Đêm đó, Nghê Già đồng ý với Cố Nam Minh đến tiệm số 6.
Tay cô không rời khỏi chai rượu, cố ý chuốc say mình, Cố Nam Minh ngồi dính sát cô, dục vọng viết hết lên mặt.
Hơi thở của người đàn ông nặng nề, trêu chọc bên tai cô.
Nghê Già uống hơi quá, nhưng trong lòng lại tĩnh lặng.
Cô đẩy cái tay không an phận của Cố Nam Minh ra, vì nhuộm đẫm mùi rượu nên giọng nói càng thêm nũng nịu.
Cô biết rõ còn cố hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Cố Nam Minh nghẹn đến mức hai tai đều đỏ lên: “Hai ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
“Không được.” Nghê Già cười duyên nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo: “Tôi đang đến tháng.”
“F*ck, cô định lừa tôi hả?” Cố Nam Minh vẻ mặt u oán.
“Không tin cậu sờ đi?” Nghê Già cực kỳ lộ liễu, sáp cả người đến cạnh hắn ta, duỗi thẳng cặp đùi đẹp ra.
“Được được được, tôi không đụng vào cô.”
Vẻ mặt cô thản nhiên, trái lại Cố Nam Minh khó mà nói được gì.
Dù cô thật sự không muốn, hắn ta cũng không phải người thích ép buộc người khác làm chuyện đó.
Thấy Cố Nam Minh bực bội dựa vào sofa hút thuốc, Nghê Già cầm chai rượu cười khanh khách, tiếng cười giống tiếng chuông vang.
Dù cười nhưng cái mũi đau xót.
Suýt nữa là chảy nước mắt.
Tầm mắt mơ hồ, cô xoay mặt, sâu hít sâu một hơi, trong không khí đầy mùi vẩn đục, ủ rũ của rượu và thuốc lá.
Hai chữ kia Trần Kính Sinh mắng thật khó nghe, giống như ma quỷ hết lần này đến lần khác quanh quẩn bên tai cô.
Trái tim bị đào một cái hố.
Nghê Già nhìn khung cảnh xa hoa và hỗn loạn trước mắt, mặc cho rượu làm tê liệt mọi giác quan.
Cô rất muốn biết, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới vượt qua được cuộc sống dài đằng đẵng và đen tối này.
***
Cuộc sống của Nghê Già biến thành một đường đơn giản với ba điểm, trường học, phòng trọ, tiệm đồ nướng.
Thỉnh thoảng đi theo Cố Nam Minh hỗn ăn hỗn uống, dù quan hệ vẫn không rõ ràng, nhưng cũng không vượt quá giới hạn.
Tuy Cố Nam Minh rất thô kệt nhưng tính tình không xấu.
Ở trường, Nghê Già càng ngày càng ít nói chuyện.
Cô không ra khỏi lớp, tiết thể dục trốn được thì trốn, không trốn được thì xin nghỉ ốm nằm bò trong lớp mà ngủ.
Thỉnh thoảng sẽ đụng phải mấy nữ sinh dưới trướng của Phàn Nhân, họ đều nhìn cô với ánh mắt đầy mỉa mai.
Cô tiếp nhận hết, không đau không ngứa.
Năng lực chịu đựng của con người thật sự không có điểm cuối.
Nghê Già trải qua từng ngày tệ hại trong cuộc sống và không còn gặp lại Trần Kính Sinh nữa.
Hai tuần sau.
Vào cuối tuần, Chu Di Sơn mang theo mẹ cô – Dương Nhã Lam đến thành phố A thăm cô.
Mua túi lớn túi nhỏ gì đó, chất đầy cái giường đơn của Nghê Già.
Chu Di Sơn còn có việc phải làm, Nghê Già vừa vặn trò chuyện với mẹ Nghê, kéo đông kéo tây, thoáng cái nhanh hết một buổi trưa.
Ban đêm, Chu Di Sơn đưa hai mẹ con cô đi ăn tối.
Nhà hàng phương Tây nằm trên tầng 21 của một vị trí đắc địa ở thành phố A. Xuyên qua các cửa sổ sát sàn, có thể ngắm nhìn tất cả mọi thứ.
Đèn đuốc rực rỡ, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Lúc Chu Di Sơn gọi món, mẹ Nghê lén lút nhét một tấm thẻ ngân hàng cho Nghê Già, bà nháy mắt ý bảo cô đợi lát nữa cầm đi thanh toán.
Nghê Già nhận xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nơi này mới được xây, chiếm phần đất tốt nhất trong thành phố, mức tiêu thụ rất cao.
Giá của bữa cơm này, ít nhất cũng phải bằng nửa tháng tiền lương của mẹ Nghê.
Dù Chu Di Sơn đưa cô đi trải nghiệm những thứ tốt nhất, nhưng cô thừa nhận mình không nhận nổi.
Ăn được một nửa, Chu Di Sơn đột nhiên hỏi cô: “Em đi làm thêm ở đâu?”
Nghê Già còn chưa kịp trừng anh ta, Dương Nhã Lam đã kinh ngạc lên tiếng: “Con còn làm thêm? Làm cái gì?”
“…”
Nghê Già trợn mắt với Chu Di Sơn, người đàn ông này rất khôn khéo, hỏi trước mặt mẹ cô, rõ ràng là muốn công việc này của cô không làm được nữa.
Chả trách lúc trước không phản đối chuyện cô đi làm thêm, rõ ràng là cô không nghe lời anh ta, liền đem mẹ cô ra.
Nghê Già vụng về đáp: “Chỉ giúp đỡ người ta một chút, không có gì.”
“Giúp cái gì? Con tới thành phố A là học hay là làm thêm? Nếu như vậy thì trở về ngay cho mẹ!”
Mẹ Nghê dạy dỗ, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe.
Chu Di Sơn ở bên cạnh ung dung cắt bít tết, thấy thời cơ tới liền chen vào một câu: “Nghỉ đi.”
Nghê Già muốn liếc anh ta, nhưng Dương Nhã Lam đang tức giận, cô chỉ có thể nhịn xuống, ngoài mặt đồng ý: “Dạ.”
Giọng nói rất qua loa.
Chu Di Sơn liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Bây giờ nghỉ luôn.”
Nghê Già nói: “Bà chủ ngủ rồi, ngày mai đi.”
Chu Di Sơn nâng đồng hồ nhìn thoáng qua: “Tám giờ đã ngủ?”
Nghê Già: “…”
Cô thật sự là nhật thiên nhật địa (*).
(*) từ ngữ mạng, chỉ những người đối mặt với không khí cũng bị choáng váng. (mang nghĩa chế giễu)
Lấy tính cách không đạt được mục đích không chịu bỏ qua của Chu Di Sơn, công việc này 8,9 phần là không làm được nữa.
Không làm thì không làm, cùng lắm thì cô tìm lại.
Nghê Già lấy di động ra, gọi cho bà chủ tiệm nướng.
Điện thoại vang một tiếng liền có người nghe, giọng nói bên kia khá kích động và dồn dập: “Alo?”
“Bà chủ, là cháu.” Cô tạm dừng một chút rồi nói: “Nghê Già.”
“À… Nghê Già.” Bên kia hạ thấp âm lượng xuống: “Chuyện gì vậy?”
Cô nghe thấy giọng điệu phập phồng của bà chủ, nhưng không hỏi nhiều nói dứt khoát: “Cháu định nghỉ làm.”
“Tại sao?”
“Có thể cháu sẽ về nhà một thời gian.” Khi Nghê Già nói dối, hai tay sẽ dính vào nhau.
Bà chủ thở dài: “Ôi, cháu đang đùa cô hả?”
Cô chỉ có thể nói xin lỗi, thấy Chu Di Sơn – người vẫn đang dự thính, khóe miệng mang ý cười, cuối cùng không nhịn được mà ra sức trợn mắt với anh ta.
Khi cô chuẩn bị cúp máy thì bà chủ gọi cô lại.
“Nghê Già, cô muốn nhờ cháu chuyện này.”
Nghê Già không phản ứng kịp: “Dạ?”
“Thằng nhóc Ngô Triệt đã hai ngày không về nhà, gọi điện nó không nghe, liên lạc với bạn nó, bọn chúng đều nói không biết, thằng nghiệp chướng này thật muốn cô tức chết đây mà.”
Cơ thể lười biếng của Nghê Già dần dần ngồi thẳng dậy: “Hai ngày không về?”
“Ừ, nói là dự sinh nhật bạn học, cô nghĩ ngày mai là cuối tuần nên để nó đi, ai dè đến tận bây giờ cũng không thấy bóng dáng, gọi điện cũng không được, trong lòng cô rất lo.”
Giọng nói của bà chủ rất sốt ruột: “Cháu xem thử có thể hỏi thăm nó ở đâu được không, bảo nó nhanh chóng về nhà!”
Lông mày của Nghê Già từ từ nhăn lại, nói được.
Cô cúp máy, cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Dương Nhã Lam ở sau kêu lên: “Con bé này, trễ như vậy rồi còn đi đâu?”
Cô cũng không quay đầu lại: “Con trai của bà chủ con bị lạc.”