Chỉ nhìn là nhận ra vấn đề.
Ngụy Tác gặp người quen cũ nên nhìn xem có thay đổi gì, chỗ nào nhỏ đi, chỗ nào không lớn lên chăng.
Nhưng Ngụy Tác không phải hạng đẹp trai kinh thiên động địa, Tâm Hữu Lan đương nhiên không nhớ gã là ai, thường thì gã lại kín tiếng, không muốn tu sĩ khác chú ý, luôn mặc phổ thông thanh sắc pháp y, linh khí cũng được Tiềm ẩn quyết thu liễm lại, trông không khác gì Phân niệm kỳ tán tu.
Vạn Thọ thành có ai dám thẳng thừng nhìn Tâm Hữu Lan như thế?
Bên giờ mới là ngoài sơn môn Linh Thú cung, tặc tử đó có vẻ nhìn thỏa thuê.
"Lẽ nào tưởng bản cô nương đến đây dự thi sắc đẹp, mặc thế này cho ngươi nhìn?"Tâm Hữu Lan thầm cười lạnh, ngoài mặt càng dịu dàng.
"Đạo hữu, nhìn tiểu nữ vì thấy tiểu nữ xinh đẹp sao?""Hả?" Thấy Tâm Hữu Lan cười mỉm nhìn mình, Ngụy Tác ra vẻ tỉnh ngộ, dù không dùng Dịch dung đan thì tu vi của gã thế này, nàng ta không bao giờ liên tưởng đến tu sĩ vô tình gặp ở Lạc Nguyệt thành mấy năm trước. Lúc ấy Ngụy Tác nhận ra Tâm Hữu Lan ăn vận như thế là cố ý để nam tu nam tu hiếu sắc nhìn rồi thừa cơ gây sự, dù gì nàng ta cũng là thân truyền đệ tử của Linh Thú cung cung chủ nên không thiệt được, thậm chí có thêm kinh nghiệm đấu pháp. Nhưng Ngụy Tác tu vi thế này, còn đang đợi Lệ Nhược Hải thì còn sợ gì, nên nàng ta bảo thế thì gã cố ý giả bộ không biết gì, gật đầu, cười ha hả:
"Đúng, mỗ thấy xinh đẹp nên cứ nhìn."Đoạn gã còn ra vẻ thưởng thức, liếc thêm cặp đùi trắng ngần của Tâm Hữu Lan, như muốn nhìn thẳng cả vào trong chiếc váy ngắn.
Tâm Hữu Lan vốn định trêu cợt gã nhưng thấy ánh mắt
"háo sắc" của gã thì không chịu nổi nữa, sầm mặt,
"Có cần ta cởi hết y phục cho ngươi ngắm không.""Thật hả?" Ngụy Tác cười thầm nhưng ngoài mặt nghiêm túc, ra vẻ kinh ngạc, hạ giọng:
"Cô nương thoải mái như thế hả? Lẽ nào bảy trăm linh thạch một lần?""Bảy trăm linh thạch một lần?" Tâm Hữu Lan suýt nữa ngất xỉu vì giận.
"Xin lỗi, tại hạ nhầm rồi, tu vi và gia tài của cô nương thì khẳng định không phải bảy trăm linh thạch một lần." Nàng ta định phát tác, Ngụy Tác lại vỗ đùi, quan sát một lúc,
"Cô nương có tu vi Phân niệm cảnh, ít nhất cũng hai nghìn linh thạch...""Ngươi!" Tâm Hữu Lan không nén được nữa, lạnh lùng nhìn gã,
"Ngươi là ai, đến ngoài Linh Thú cung làm gì?""Mỗ là một tán tu, đến Linh Thú cung vì Linh Thú cung cung chủ mời đi thực hiện một việc, mỗ không muốn vào nên bảo đệ tử Linh Thú cung đã đi thông báo, chắc y sắp ra." Ngụy Tác bảo.
"Ngươi bảo Linh Thú cung cung chủ nhờ vả ngươi? Ngươi không muốn vào nên cung chủ sẽ gặp ngươi? Nói khoác quá nhỉ." Tâm Hữu Lan không nén được cười lạnh. Nàng ta không chỉ muốn đan giản là giáo huấn Ngụy Tác một trận nữa.
"Mỗ đâu có khoác lác." Ngụy Tác cố ý nhìn quanh, ra điều ta không nói cho kẻ tầm thường biết, rồi nhự giọng nói với Tâm Hữu Lan:
"Thật sự ta rất lợi hại.""Lợi hại? Sao ta không thấy nhỉ?" Tâm Hữu Lan không muốn rườm lời với gã, cười lạnh,
"Ngươi biết ta là ai không? Là thân truyền đệ tử của Linh Thú cung cung chủ.""Cô nương là thân truyền đệ tử của Linh Thú cung cung chủ? Không phải chứ? Đệ tử của Linh Thú cung cung chủ sao lại mặc ít thế hả." Ngụy Tác không tỏ ra kinh ngạc như Tâm Hữu Lan tưởng tượng mà cười ha hả,
"Mỹ nữ, đừng đùa nữa, cho mỗ biết tên thật và chỗ ở, xong việc với Linh Thú cung cung chủ, mỗ sẽ đến tìm.""Ngươi chán sống rồi hả!" Tâm Hữu Lan giận nhợt nhạt mặt mày, lam sắc pháp bảo như vầng trăng khuyết xuất hiện, vỗ lên một nô thú đại.
"Đợi đã! Được lắm, động thủ trước cửa Linh Thú cung, lẽ nào ngươi đúng là đệ tử Linh Thú cung?" Ngụy Tác kêu lên.
"Giờ ngươi mới tỉnh ngộ thì muộn quá rồi, dám trước mặt ta mà nói khoác là sư tôn nhờ vả ngươi, còn sắp ra gặp, đợi ta bắt ngươi đưa vào, gặp sư tôn xem ngươi còn khoác lác được nữa không." Tâm Hữu Lan tức giận.
"Là đệ tử của Lệ cung chủ thì chúng ta không cần đánh nữa." Ngụy Tác cười ha hả:
"Ta không nói khoác, sư tôn cô nương sắp ra rồi, không tin thì chúng ta cá cược.""Đánh..." Tâm Hữu Lan không nén được định mắng là đánh cá cái đầu ngươi, nhưng mới được một chữ thì tròn mắt, quang hoa lóe lên, hiện ra thân ảnh Lệ Nhược Hải.
Đi cùng Lệ Nhược Hải còn ba Kim đan đại tu sĩ.
"Nhanh thế." Thấy Lệ Nhược Hải hiện thân, Ngụy Tác lầm bầm, vốn đang đùa với Tâm Hữu Lan vui vẻ nhưng giờ thì không thể nữa.
"Ngụy đạo hữu..." Lệ Nhược Hải vội chào gã, thấy gã và Tâm Hữu Lan đang nói chuyện thì hơi ngẩn ra.
"Sư tôn." Tâm Hữu Lan ngoan ngoãn nhảy khỏi lưng Thủy văn thanh ngưu, hành lễ với Lệ Nhược Hải.
"Chư vị đạo hữu." Ngụy Tác cười ha hả với Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn.
"Lệ cung chủ, hóa ra nàng ta là đệ tử của ngài?" Ngụy Tác cố ý bảo Lệ Nhược Hải.
"Sao hả?" Lệ Nhược Hải thấy Ngụy Tác và Tâm Hữu Lan lạ lùng, nhìn Tâm Hữu Lan,
"Đây là tiểu đồ Tâm Hữu Lan.""À, không có gì, tại hạ thấy đệ tử này của cung chủ rất khá, chi bằng gả cho tại hạ làm đạo lữ?" Ngụy Tác cười ha hả.
"Đạo hữu nói thật chứ?" Lệ Nhược Hải nhíu mày, có vẻ động lòng.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình, Pháp Hoa chân nhân nhìn nhau. Họ cho rằng nếu Ngụy Tác thật sự kết duyên cùng Linh Thú cung thì chuyến này càng ổn thỏa.
"Sư tôn!" Tâm Hữu Lan nhợt nhạt mặt mày lắc đầu.
Nàng ta nhận thấy Ngụy Tác vừa háo sắc vừa hạ lưu, đáng ghét vô cùng, thà chết cũng không muốn thành đạo lữ của gã.
"Ha ha, mỗ chỉ thấy đệ tử của Lệ cung chủ rất giống một đạo hữu của mỗ, đạo hữu đó từng muốn thu mỗ đệ tử, để mỗ gia nhập tông môn, còn cho một tấm lệnh bài đệ tử. Vì thế tại hạ mới đùa như vậy." Ngụy Tác mỉm cười:
"Hiện tại đệ tử của cung chủ không có hảo cảm với mỗ, thì mỗ không thể cưỡng ép.""Bảo châu cũng có khi bị bụi che phủ." Lệ Nhược Hải mỉm cười, trừng mắt nhìn Tâm Hữu Lan như trách móc
"Tiểu đồ ngốc ngếch, gây ra việc đáng cười này.""Phù!" Tâm Hữu Lan thầm thở phào, thầm nhủ thành đạo lữ của ai thì cũng ít nhất phải như sư tôn, vừa đẹp trai vừa thần thông kinh nhân, bất quá nàng ta cũng hiếu kỳ, nhận ra Lệ Nhược Hải và ba Kim đan tu sĩ thập phần tôn kính với Ngụy Tác, tựa hồ y cũng có bản lĩnh.
"Đạo hữu gọi bọn tại hạ ra là định xuất phát luôn?" Lệ Nhược Hải hỏi Ngụy Tác.
"Tại hạ đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát." Ngụy Tác mỉm cười, gật đầu.
"Vậy thì chúng ta xuất phát." Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn nghe Ngụy Tác nói thế thì phấn chấn, lấy ra một viên chu hồng sắc đan hoàn.
Linh khí của Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn ẩn đi, dung mạo đều biến hóa.
Ngụy Tác không hề đổi sắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
Gã hiểu rõ bọn Lệ Nhược Hải nuốt đan dược không ngoài Dịch khí đan, Dịch dung đan. Chuyến này đến Thái Tố thành ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, đi qua truyền tống pháp trận ở nhiều thành trì, ngần ấy Kim đan đại tu sĩ đi cùng nhau tất sẽ khiến tu sĩ khác chú ý. Gã có Tiềm ẩn quyết song bọn Lệ Nhược Hải cũng biết gã không thể tùy ý truyền cho họ nên đành tìm cách riêng.
"Lệ cung chủ, tại hạ gặp vị đệ tử này ở đây, coi như có duyên, tặng chút quà gặp mặt đã."Trước khi đi, Ngụy Tác quay lại đưa cho Tâm Hữu Lan một thứ.
"Vậy thì đa tạ đạo hữu." Tiền bối tặng quà cho vãn bối là việc thường thấy của tu đạo giới nên Lệ Nhược Hải không bất ngờ, liếc Tâm Hữu Lan rồi mỉm cười, thân ảnh loáng lên, cùng bọn Kỳ Long Sơn và Ngụy Tác lướt đến một truyền tống pháp trận trong Vạn Thọ thành.
"Lẽ nào tưởng cho một món đồ là ta sẽ có hảo cảm? Đây là gì nhỉ? Còn kèm thêm thứ này, đúng là bệnh hoạn!"Nhìn theo Ngụy Tác, Tâm Hữu Lan cảm giác gã là đại biến thái.
Ngụy Tác vừa nãy quay lại cho đồ còn nháy mắt thè lưỡi với nàng ta.
Nhìn thứ gã cho, nàng ta hơi kinh ngạc, là một linh quang pháp bảo phòng ngự hình vòng tay, đạt mức linh giai thượng phẩm. Pháp bảo phòng ngự cỡ này, Tâm Hữu Lan chưa có, gă cực kỳ rộng tay nhưng món còn lại khiến nàng ta cho rằng gã phi thường biến thái.
Món còn lại la da yêu thú làm nguyên liệu luyện khí. Tấm da có vẻ lột xuống đã lâu, hình như gã không dùng đến nên cũng chưa xử lý, tấm da yêu thú này phẩm giai cũng khá, chắc là mảnh da có lực phòng ngự tốt nhất của Nhân diện hàn băng thù nhưng với Linh Thú cung thì cực kỳ bình thường, mà còn nghiêm túc tặng kèm với một món linh giai thượng phẩm pháp bảo.
Lẽ nào cũng như phàm nhân mua thức ăn, mua thịt là được tặng kèm hành!
"Nhân diện hàn băng thù... đạo hữu đó khi xưa nói muốn thu mỗ làm đệ tử, gia nhập tông môn của họ, còn tặng một tấm lệnh bài đệ tử..."Tâm Hữu Lan định ném tấm da đi nhưng đột nhiên nhớ ra, tròn mắt không dám tin.
"Lẽ nào là y?!"
Có ai biết bộ nào hài như bộ này ko ạ