THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Thái độ của Tô Mặc thật sự làm các giống đực trẻ tuổi theo đuổi cậu khó mà nắm bắt được.Nếu nói thái độ cậu không tốt thì cậu lại không quất roi đuổi người giống các giống cái khác, quà tặng chỉ cần không quá quý giá, cậu đều sẽ lễ phép nhận lấy, còn mỉm cười cám ơn.Nếu nói thái độ tốt… Bất cứ giống đực nào từng thấy cách cậu đối xử với Hassan đều hiểu mình bị cậu tuyệt tình từ chối.Thế nên rốt cuộc tiểu giống cái Tô Mặc này nghĩ cái gì vậy! Các giống đực vò đầu bứt tai.

Chẳng lẽ cậu ấy còn thích Hassan? Nhưng nếu thích thì tại sao lại chia tay? Tóm lại là bọn này có cơ hội hay không cậu nói rõ đi chứ!Các giống đực trẻ tuổi thay nhau ra trận, theo đuổi tròn một tháng vẫn không có thu hoạch, cuối cùng cũng nổi giận.

Bọn này không mạnh bằng Hassan nên cậu chướng mắt chứ gì?! Nếu trong lòng cậu chỉ có Hassan thì hai người ngoan ngoãn ở với nhau đi! Cả hai giận dỗi nhau rồi chọc bọn này quay mòng mòng làm quái gì!“Đi! Tóm Hassan về đánh một trận!”, một giống đực giận dữ hô to.

Các giống đực khác nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại.

Muốn đánh Hassan? Cậu quên Bill đã bị phạt thảm cỡ nào à?Chàng giống đực nêu lời đề nghị bị ánh mắt của đồng bọn chọc giận: “Sợ cái gì! Bây giờ Hassan không ở cùng Tô Mặc nữa, chẳng lẽ Tô Mặc còn có thể thay anh ta trả thù chúng ta hay sao!”.Cũng đúng.


Giống đực nọ bổ sung: “Nếu Tô Mặc vẫn giúp Hassan thì chúng ta cũng sẽ không bị đày đọa gì cả.

Dù thế nào, sẽ không có gì xảy ra với chúng ta đâu!”.Có lý! Các giống đực sôi nổi tán thành.

Đi, đi đánh Hassan thôi! Còn phải kéo đến trước mặt Tô Mặc mà đánh!Muốn tìm Hassan thì rất đơn giản.

Trừ lúc đi săn hoặc trực ở đội thủ vệ, không thì hắn sẽ luôn ở nơi có thể thấy được Tô Mặc nhưng Tô Mặc không nhìn thấy hắn.

Hiện Tô Mặc đang dạy ở bệnh viện nên cũng có thể dễ dàng xác nhận được vị trí hiện tại của Hassan.

Hơn hai mươi giống đực chia thành tốp năm tốp ba phân công ra trận, dễ dàng bắt được Hassan lôi đến cổng.Ban đầu Hassan không phản kháng, bây giờ hắn không có lòng dạ trêu đùa với mấy tên này đâu! Nhưng khi thấy hướng đi càng lúc càng đến gần chỗ Tô Mặc, Hassan bắt đầu vùng vẫy dữ dội.“Các cậu định làm gì?”, Hassan sống chết không chịu đi tiếp.

Nếu tiến về phía trước nữa thì sẽ bị Tô Mặc nhìn thấy!Các giống đực cười ha hả.

Đừng lo lắng, người anh em, phối hợp với bọn này một chút.


Chúng ta cùng thử nhìn xem rốt cuộc Tô Mặc nghĩ thế nào.

Không thì tự dưng đánh cậu làm gì, cậu cũng không chịu thiệt, nói không chừng lại biết được Tô Mặc vẫn thích cậu thì sao? Cậu thấy đó, cả tháng này Tô Mặc chẳng có phản ứng gì với bọn tôi cả, cậu rất có hy vọng đó!Hassan nghe bọn họ nói vậy thì sắc mặt nhất thời thay đổi.

Hắn hiểu rõ nội tình hơn mọi người, tất nhiên biết Tô Mặc từ chối mọi sự theo đuổi không phải vì trong lòng vẫn có hắn, mà vì Tô Mặc đã mất lòng tin vào giống đực.Nếu mọi giống đực thích cậu chỉ biết tổn thương cậu, nếu cả hai người thủ hộ đều phản bội cậu thì sao cậu có thể giao bản thân vào tay những giống đực này lần nữa? Như chính Tô Mặc từng nói, cậu không cần người thủ hộ.

Không có người thủ hộ, chẳng phải cuộc sống của cậu vẫn tốt đẹp sao?Trong vài phút lơ đễnh ngắn ngủi của Hassan, các giống đực đã đưa hắn đến cổng bệnh viện, không nói không rằng mà quăng xuống đất rồi đánh tới tấp.Cổng bệnh viện không đóng, Tô Mặc đang giảng dạy cho các y sư tập sự và một số giống cái khác có hứng thú.

Bị tiếng ồn ào bên ngoài cắt ngang, cậu không vui bước ra ngoài xem tình hình.Các giống đực lúc nào cũng để ý đến động tĩnh ở cổng vừa thấy Tô Mặc khẽ nhíu mày thì nhất thời trở nên căng thẳng, dồn dập né sang hai bên, chỉ để lại Hassan bị đè xuống đất đánh không bò dậy nổi, cũng không có mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.Bước chân Tô Mặc khựng lại.Các giống đực tự mình làm đạo diễn cho màn này đồng loạt ngừng thở.

Cảnh quan trọng nhất sắp xuất hiện rồi! Liệu Tô Mặc có nhào đến cạnh Hassan khóc lớn như lần trước không? Hay vẫn lạnh lùng quay mặt đi, xem như không thấy gì cả? Hay là oán hận mắng một câu đánh hay lắm? Thậm chí tự tiến tới đạp mấy cái cho hả giận?Ngay lúc then chốt đó, một đội giống đực từ xa điên cuồng chạy đến, vừa gọi tên Tô Mặc vừa xông tới, cả người loang lổ vết máu.Đội giống đực này vọt đến trước mặt Tô Mặc mới dừng lại, tản đội hình ra, để lộ người bị thương được nâng trên cáng cứu thương làm bằng da thú.Cảnh tượng hiện ra trước mặt mọi người cực kỳ đáng sợ.

Toàn thân giống đực nọ toàn là máu, ngay giữa bụng là một vết thương dài cỡ một bàn tay xé mở cả ổ bụng, đống ruột lòi ra ngoài, phình to, nhìn mà phát hoảng.Lucca vừa thấy thì sắc mặt liền biến đổi.


Mười y sư học việc thì đã có tới bảy người sợ hãi bật khóc, bốn người trong số đó còn nôn luôn.

Trong những tiếng kêu hoảng sợ và xót thương đầy hỗn loạn, chỉ có Tô Mặc mặt mày bình tĩnh tiến đến kiểm tra.“Tô Mặc……”.

Bị thương thành thế này mà người nằm trên cáng vẫn chưa hôn mê, thấy Tô Mặc đến gần, còn có thể khẽ gọi tên cậu.Tô Mặc nhìn gương mặt đầy máu của hắn ta một lúc mới nhận ra đây là Riley, giống đực ưng tộc từng khiêu chiến Hassan trước đây.

Cả tháng bị theo đuổi liên tục mới rồi, cậu cũng không thấy hắn ta, không ngờ lại gặp lại nhau trong tình huống này..


Bình luận

Truyện đang đọc