THƯỢNG NGƯƠN KIẾM PHÁP

Trời sáng hẳn Thiên Hải mới rời khỏi gian nhà vắng chủ, tiến ra cửa Tây, trấn Hồ Nam. Chàng ra khỏi cổng thành thì nghe tiếng gọi ơi ới của Thần Cái Mộc Định Can.

- Chu Thiên Hải! Chu Thiên Hải!

Thiên Hải dừng bước.

Thần Cái với khinh thuật thần kỳ đã lướt đến bên Thiên Hải.

Lão nhìn chàng từ đầu đến chân rồi nói :

- Tiểu tử là nguời hay ma?

- Nếu Thiên Hải là ma thì chẳng đứng dưới vầng nhật quang.

- Đúng rồi. Thế là ngươi vẫn còn sống. Lão phu tưởng đâu chẳng bao giờ còn gặp ngươi nữa.

Thiên Hải mỉm cười, nói :

- Ngược lại Thiên Hải những tưởng không còn gặp lão tiền bối.

- Làm gì không gặp được lão chứ. Lão phu và ngươi đã chung một thuyền. Chưa đưa được báu vật của Minh Nguyệt cô nương đến Thiếu Lâm tự thì chưa chia tay nhau mà.

- Vậy Thiên Hải và tiền bối có duyên với nhau rồi.

Hai người lại song hành đi tiếp. Mộc Định Can vừa đi, vừa hỏi Thiên Hải :

- Thiên Hải! Người vận thụng y buộc ngươi vào rừng tùng là ai vậy?

Thiên Hải quay sang, mỉm cười, nói :

- Đó chỉ là một người quen với Thiên Hải thôi.

Mộc Định Can dừng bước :

- Người quen với ngươi?

Thiên Hải gật đầu :

- Không sai. Tiền bối lạ lắm à?

- Lão phu tưởng đó là kẻ thù của ngươi thì đúng hơn. Người quen gì mà vừa gặp lão phu đã tặng luôn một màn độc châm.

- Nhưng tiền bối đâu có chết bởi độc châm đó.

Mộc Định Can nhún vai :

- May mắn là gã đó còn lưu tình để lại giải dược, chứ nếu không, bây giờ Mộc Định Can đã trở thành phế nhân cụt tay, chắc phải lê thân già ăn xin mãi mất.

Thiên Hải bật cười :

- Có như vậy, Mộc tiền bối mới biết chung quanh Thiên Hải lúc nào cũng có quái nhân phò độ.

Mộc Định Can nhăn mặt :

- Quái nhân ư? Lão phu mong đừng bao giờ gặp những quái nhân như vừa rồi. Gặp những hạng quái nhân đó, có lúc thây của lão Mộc này phải rữa ra bởi độc công.

- Ấy! Tiền bối yên tâm. Thây của người chẳng ra gì đâu. Bây giờ Thiên Hải biết mình đang giữ chân mạng Võ lâm Minh chủ.

Mộc Định Can trợn mắt nhìn Thiên Hải như thể nhìn một quái nhân :

- Ngươi giữ chân mạng Võ lâm Minh chủ?

- Không sai.

- Tai lão Mộc này có nghe lầm không nhỉ?

- Tất nhiên không nghe lầm rồi, mà đó là sự thật. Thiên Hải bây giờ đã giữ chân mạng Võ lâm Minh chủ, nên luôn có quái nhãn phù trợ, chẳng sợ gì nữa. Vãn bối và lão tiền bối sẽ đi một mạch đến Thiếu Lâm tự mà chẳng một ai dám cản đường mình.

- Nghe ngươi nói mà ta phấn chấn vô cùng. Nếu đúng như ngươi nói thì Mộc Định Can này hẳn chắc chắn đã gặp thần tài rồi.

Thần Cái Mộc Định Can nói dứt câu thì đã nghe tiếng vó ngựa reo lên sau lưng. Lão và Thiên Hải nhìn lại.

Năm thớt nhân mã đang cúi mình trêи thớt ngựa lao nhanh về phía họ.

Lão Mộc nhìn Thiên Hải giả lả cười rồi nói :

- Qưới nhân của ngươi đến thật là đúng lúc, lão phu mong đừng gặp những tên quái nhân chuyên dùng độc công.

Thiên Hải nhướng mày :

- Lão tiền bối yên tâm, nếu không phải là quới nhân thì hẳn là đại địch, bởi vì Thiên Hải và Mộc lão tiến bối đang giữ báu vật của Minh Nguyệt tỷ tỷ. Chẳng có chuyện gì trêи đời này mà dễ dàng cả đâu, miễn sao giữ được cái mạng là quý rồi.

Thiên Hải nói dứt câu thì năm thớt nhân mạng kia cũng đã lao đến. Ngồi trêи con tuấn mã có sắc đen tuyền đi đầu chính là Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn. Bốn người còn lại là hai gã gia nô môn hạ mà Thiên Hải đã từng gặp ở tửu quán của Xảo Nhi. Hai người mới là hai vị trưởng lão của Hoa Sơn phái.

Lư Thành Văn thoắt mình xuống đất, bước thẳng đến trước mặt Thiên Hải :

- Tiểu tử thúi! Còn nhớ bổn thiếu gia chứ?

- Với ai thì Thiên Hải quên, nhưng với Lư Thành Văn thiếu gia thì tại hạ chẳng bao giờ quên. Trêи vai tại hạ vẫn còn vết thương mà thiếu gia để lại nơi tửu quán.

- Tốt lắm! Tiểu tử biết bổn thiếu gia nhớ bổn thiếu gia, giờ lại gặp cố nhân hẳn biết phải làm gì chứ?

Thiên Hải nhíu mày :

- Theo thiếu gia thì Chu Thiên Hải phải làm gì?

- Ngươi đợi cho bổn thiếu gia chỉ giáo. Nếu mình chẳng biết làm gì thì phải chờ người khác chỉ giáo chứ.

- Tại hạ đâu muốn mình trở thành kẻ càn rỡ chuyên làm càn.

- Hay lắm! Tiểu tử thúi nói nghe hay đấy. Để bổn thiếu gia chỉ giáo cho ngươi làm.

- Tại hạ mạn phép rửa tai để nghe Lư Thành Văn thiếu gia chỉ giáo.

- Tiểu tử thúi, khôn ngoan thì hãy mau quì xuống nạp mình cho bổn thiếu gia.

Nghe Lư Thành Văn nói, lão Thần Cái Mộc Định Can buột miệng lên tiếng :

- Hây. Thiên Hải! Ngươi có nghe quái nhân của ngươi nói rồi chứ. Gã nói ngươi nộp mạng cho gã đó. Hẳn giờ lão phu là quới nhân của ngươi chắc.

Thiên Hải vừa mới thụ giáo ba chiêu kiếm của Thánh Nữ Nương nương, cũng muốn đem ra sử dụng xem như thế nào, liền khoát tay nói với Thần Cái Mộc Định Can :

- Lần này Thần cái lão tiền bối không nhất thiết phải xen vào, cứ để cho Thiên Hải ứng phó với Lư Thành Văn thiếu gia đây.

- Ngươi...

- Yên tâm. Khi nào Thiên Hải không còn sinh lộ quới nhân mới xuất đầu lộ diện. Còn lúc này thì phải tự Thiên Hải chứng minh mình có chân mạng Võ lâm Minh chủ chứ.

Thiên Hải nhìn lại Lư Thành Văn, từ tốn nói :

- Lư thiếu gia muốn Thiên Hải nộp mình?

- Nếu ngươi muốn sống!

- Bằng như Thiên Hải không nộp mình?

- Kiếm của Lư thiếu gia không ngại đâm vào tim ngươi như đêm hôm đâu.

- Tại hạ sợ lần này kiếm của Lư thiếu gia không có cơ hội nữa rồi.

Lư Thành Văn cười kháy, rồi nói :

- Chu Thiên Hải! Ngươi định sử dụng xảo ngôn hù dọa Lư Thành Văn thiếu gia đó ư?

Thiên Hải lắc đầu :

- Tại hạ chẳng bao giờ dụng xảo ngôn, mà chỉ nói bằng lời thật thôi.

- Lời thật? Lạ thật đó.

Thiên Hải nhìn Lư Thành Văn, từ tốn nói :

- Nếu trong ba chiêu kiếm, Thiên Hải không đánh bật kiếm của Lư thiếu gia thì ta sẽ giao nộp.

Lư Thành Vãn mở to mắt hết cở, tưởng chừng hai con ngươi của gã lọt thỏm ra ngoài hốc mắt.

- Ngươi nói trong ba chiêu kiếm đánh bật kiếm của bổn thiếu gia?

- Đúng!

- Nếu không đánh bật kiếm của bổn thiếu gia, ngươi giao nộp mình?

- Đúng!

- Ngươi đúng là một tên cuồng ngạo, lần đầu tiên bổn thiếu gia gặp.

Lư Thành Văn nghiêm giọng, gằn từng tiếng :

- Thiên Hải! Nếu đúng như ngươi nói thì Lư Thành Văn này sẽ gọi ngươi ba tiếng “Lão nhân gia”.

Thiên Hải chằm chằm nhìn Lư Thành Văn :

- Được. Được lắm!

Y quay lại Thần Cái Mộc Định Can :

- Mộc lão tiền bối! Lão làm chứng đó.

Mộc Định Can gật đầu :

- Lão phu làm chứng. Mà ngươi... Ngươi đâu thể trong ba chiêu đánh bật kiếm của Lư Thành Văn chứ?

- Ấy! Thời gian như gió thoảng mây đưa bóng câu qua cửa sổ, nên mọi sự đều có cái biến đổi rất nhanh. Lão tiền bối đoan chắc lần này Thiên Hải sắp trở thành Lão nhân gia rồi.

Nghe Thiên Hải nói, Lư Thành Văn giận đến đỏ mặt. Y rút soạt trường kiếm :

- Thiên Hải! Xuất thủ đi.

Thiên Hải nhìn lại Lư Thành Văn, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ rồi từ tốn nói :

- Lư thiếu gia biết Thiên Hải đang nghĩ gì không?

- Ngươi đang nghĩ đối mặt với Diêm chúa như thế nào, phải không?

Thiên Hải lắc đầu :

- Không, không. Thiên Hải đang nghĩ không biết sau này nói thế nào với ý trung nhân khi phải gọi Lư Thành Văn thiếu gia bằng hai chữ “Văn nhi”.

Lư Thành Văn nghiến răng rít lên :

- Thiên Hải! Ngươi chết được rồi đó.

Gã vừa nói, vừa múa tít trường kiếm, chực xông tới Thiên Hải thì một đạo kiếm quang sáng ngời, mỏng như sợi chỉ cắt một đường thẳng đâm thọc vào màn ánh kiếm của Lư Thành Văn.

Chiêu kiếm của Chu Thiên Hải rất đơn giản, nhưng khi phát ra lại cực kỳ chính xác, điểm ngay vào mũi kiếm của Lư Thành Văn.

Keng!

Những tưởng kiếm của Thiên Hải bật ngược ra, nhưng nó lại trượt dọc theo sóng kiếm của Lư Thành Văn rồi đâm thọc vào hổ khẩu.

Lư Thành Văn thấy kiếm chiêu của đối phương quá ư kỳ dị, khi phát hiện thì mũi kiếm đã đến bên hổ khẩu của gã rồi. Y hốt hoảng toan thối bộ rút kiếm, nhưng tất cả đã quá muộn.

Mũi kiếm của Thiên Hải điểm tới hổ khẩu của gã. Lư Thành Văn rúng động toàn thân, khi cảm nhận mũi kiếm chạm vào hổ khẩu mình.

Y bất giác không làm chủ được, buột miệng thốt lên :

- Ý...

Cùng với tiếng thốt đó, đốc kiếm của gã tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Thiên Hải nhanh chóng thu hồi kiếm tra vào vỏ. Mặc dù chỉ thắng trong một chiêu kiếm Tích Lịch nhưng Thiên Hải vẫn không tin uy lực của chiêu kiếm đó. Đến khi biết chắc kiếm của Lư Thành Văn rơi xuống đất, y mới chắc mình đã thắng.

Thần Cái Mộc Định Can thì cứ trố mắt ra nhìn. Lão không thể nào tin được, chỉ mới một đêm mà Thiên Hải đã trở thành một kiếm thủ cực kỳ lợi hại như vậy. Thiên Hải đã đánh rơi kiếm Lư Thành Văn, mà lão Thần Cái cứ trố mắt ra nhìn với cái miệng há hốc ngơ ngẩn, ngạc nhiên.

Lão dụi mắt lẩm nhẩm :

- Mắt lão phu có bị mờ không nhỉ?

Thiên Hải lên tiếng, Mộc Định Can mới giật mình :

- Lão tiền bối! Thiên Hải đã đánh bật kiếm của Lư Thành Văn thiếu gia rồi.

Nghe Thiên Hải nói, Lư Thành Văn càng lúng túng hơn.

- Ơ...

Lão Thần Cái Mộc Định Can giờ mới xướng lên :

- Thiên Hải đã thắng trong một chiêu kiếm.

Thành Văn cứ ngây người ra nhìn thanh trường kiếm của mình. Y hoàn toàn bất ngờ với cục diện này. Vừa rồi, y chỉ kịp thấy một đốm sáng điểm vào mũi kiếm của mình. Mặc dù không có nội lực nhưng điểm sáng kia thật chính xác, rồi nó trượt trêи sống kiếm, buộc gã phái buông đốc kiếm, khi phát hiện ra đó là mũi kiếm của Thiên Hải, Lư Thành Văn ngượng ngùng mím môi.

Thiên Hải nhìn gã :

- Lư thiếu gia tâm phục khẩu phục chứ?

- Bổn thiếu gia không phục. Ngươi đã dụng ma thuật, nên bổn thiếu gia không phục. Tất cả là trò xảo trá của ngươi mà thôi.

- Lư thiếu gia đã thua, đừng nói càn. Vừa rồi, Thiên Hải dụng chiêu Tích Lịch kiếm. Uy lực của Tích Lịch kiếm là có thể điểm vào cái đích nhỏ nhất, dù đó là mũi kiếm của thiếu gia. Bởi kiếm pháp của thiếu gia quá non nớt nên không nhận ra thôi.

Thiên Hải thối lại một bộ, nghiêm giọng nói :

- Nếu như tại hạ dụng đến chiêu thứ hai Triển Vân kiếm và chiêu thứ ba Mạn Vũ Di kiếm thì sợ Lư Thành Văn thiếu gia không còn đứng được nữa đâu.

Nghe Thiên Hải nói, Lư Thành Văn càng bối rối hơn.

Thiên Hải nhún vai :

- Lữ thiếu gia hãy thực hiện lời giao ước đi chứ.

Lư Thành Văn lúng túng như gà mắc tóc. Hắn hết nhìn Mộc Định Can rồi lại nhìn những người theo mình.

Hai vị trưởng lão Hoa Sơn nói :

- Lữ thiếu gia hãy thực hiện lời giao ước của mình, rồi chúng tôi sẽ bắt gã tiểu tử đó cho người hành xử.

Nghe hai vị trưởng lão Hoa Sơn nói, Lư Thành Văn càng bối rối hơn. Y rít một luồng dưỡng khí căng phồng lồng ngực, nhưng lại cứ mím môi ậm à, ậm ì chẳng thốt tiếng nào.

Lư Thành Văn nhìn Thiên Hải gằn giọng, nói :

- Bổn thiếu gia hẹn ngươi lần khác.

Gã nói xong liền quay lưng toan thoát đi.

Nhưng Thần Cái Mộc Định Can với khinh công kỳ diệu đã nhanh hơn. Chỉ một cái lắc vai, lão đã lướt ra chắn ngang mặt Lư Thành Văn, ngọn Đả cẩu bổng chớp nhoáng điểm vào yết hầu của họ Lư.

Lão Thần cái nhường mày nói :

- Hê! Lư thiếu gia chưa thực hiện giao ước với Thiên Hải thì chưa rời đây được đâu!

Nhìn Mộc Định Can Thần Cái, Lư Thành Văn biến sắc đỏ gấc, không biết vì thẹn hay vì giận. Y lấp lửng nói :

- Mộc tiền bối đừng quên Lư Thành Văn là thiếu gia của Thanh Thành chưởng môn Lư Hoài Giãn.

- Ngươi có là đại gia của Thanh Thành chưởng môn thì cũng phải thực hiện giao ước của mình. Ngươi xét lại coi, nếu như Chu Thiên Hải thua ngươi thì sao. Hẳn ngươi đã bắt tội gã rồi.

Hai vị trưởng lão Hoa Sơn nhìn nhau nhẩm nói :

- Mộc Định Can Thần Cái đúng là kẻ nhứt ngôn như phá thạch không sai.

Lư Thành Văn buộc quay lại đối mặt với Thiên Hải. Y mím môi mà mặt tuôn đẫm mồ hôi.

Lão Thần cái Mộc Định Can nói :

- Sao? Ngươi bị thụt lưỡi rồi à?

- Thiên Hải! Lư Thành Văn gọi đây.

- Tại hạ đang dỏng tai để nghe.

Buông ra một tiếng thở hắt, như thể muốn trút sự phẫn uất trong tâm mình, Lư Thành Văn mới nói :

- Lão nhân gia!

Lão Thần Cái Mộc Định Can bật cười khanh khách, trong khi sắc diện Lư Thành Văn tái nhợt, tái nhạt.

Y quay lại Mộc Định Can :

- Lư Thành Văn đi được rồi chứ?

- Ngươi cứ tự nhiên. Nếu có dịp, lão Thần Cái ghé qua Thanh Thành, hỏi lão chưởng môn Lư Hoài Giãn, xem tại sao Văn nhi của lão lại gọi một tên thiếu sinh tuổi vừa quá mười bảy là Lão nhân gia, chắc lão khó mà giải thích cho lão ăn mày này đó.

Mồ hôi tuôn ướt đẫm trán Lư Thành Văn. Y nghiến ráng ken két, rít giọng nói :

- Một ngày nào đó lão sẽ hối hận, bởi Lư Thành Văn này.

- Khẩu khí của ngươi hỗn láo quá, nhưng chẳng có tài cán gì. Đi đi, kẻo lại phải gọi lão ăn mày này là tổ tổ đó.

Lư Thành Văn mím môi, điểm chân phi lên lưng ngựa, ra roi lao nước đại.

Hai gã gia nhân theo hầu cũng giật cương thoát theo sau Lư Thành Văn.

Mộc Định Can nhìn lại nhị vị trưởng lão phái Hoa Sơn :

- Nhị vị trưởng lão muốn thay Hoàng Khởi. Hoàng Bang để dẫn nạp Chu Thiên Hải về Hoa Sơn tổng đàn?

- Nếu Trương Nghi và Câu Lỗ muốn thế thì Mộc lão đầu có đồng ý không?

- Tất nhiên là không đồng ý rồi. Lão ăn mày đã hứa với Thiên Hải sẽ cùng nhau đến Tung Sơn du lãm một chuyến, nên đâu để cho hai người dẫn y đi.

Lời còn đọng trêи miệng lão Thần cái Mộc Định Can thì bất thình lình có một luồng gió lạ, cùng với luồng phong lạ lùng đó thì một người xuất hiện. Người đó vận bộ y trang dạ hành bằng vải gai, tay ôm khư khư thanh kiếm dài, cặp mắt cú vọ tóe ra hai luồng sát nhân lạnh lùng.

Vừa thấy người kia thì Trương Nghi và Câu Lỗ giật mình, định thần nhãn nhìn chằm chằm.

Thấy ánh mắt của Trương Nghi và Câu Lỗ, Mộc Định Can không khỏi lấy làm lạ. Lão muốn lên tiếng, nhưng lại thôi, mà bước đến bên Thiên Hải nói nhỏ :

- Chu Thiên Hải? Xem chừng sắp có hoạt náo của Hoa Sơn phái đây.

Trương Nghi và Câu Lỗ phi thân xuống ngựa. Hai người sóng vai nhau cùng rút kiếm ra một lượt, như thể đã gặp phải đại kình địch.

Trương Nghi vuốt râu nói :

- Diệp Cát Quần! Ngươi vẫn đeo bám Hoa sơn phái đó à?

Diệp Cát Quần buông một câu thật nhạt nhẽo :

- Chỉ khi nào Hoa Sơn phái tuyệt diệt trêи chốn giang hồ thì Diệp Cát Quần mới ẩn tích giang hồ. Còn Hoa Sơn phái thì còn Diệp Cát Quần.

Diệp Cát Quần nói chuyện với Trương Nghi và Câu Lỗ mà chẳng màng gì đến Chu Thiên Hải và lão Thần Cái Mộc Định Can.

Họ Diệp vừa nói, vừa cởi dây hạ chiếc giá kiếm đeo sau lưng. Gã chọn lấy một thanh kiếm trong năm thanh kiếm trêи giá kiếm.

Thiên Hải nhìn họ Diệp nghĩ thầm :

- Gã này sử dụng những năm thanh kiếm, chắc hẳn mỗi thanh kiếm có công dụng riêng.

Diệp Cát Quần chọn thanh kiếm đặt ngay giữa, rồi nhìn lại Trương Nghi và Câu Lỗ lại cất giọng thật lạnh lùng rằng :

- Hoa Sơn kiếm của Diệp mỗ ba hôm nay buồn lắm, bởi vì nó không được tắm máu môn hạ Hoa Sơn. Hôm nay nó sẽ được vui.

Trương Nghi rống lên :

- Diệp tặc! Không dễ như ngươi tưởng đâu!

Lời nói của Trương Nghi vừa thốt ra, có lẽ còn đọng trêи hai cánh môi của lão thì ánh kiếm chớp tới. Lão Trương chỉ kịp thấy một vệt đen chớp đến mình, liền hoành kiếm lên đỡ. Nhưng động tác của lão so với vệt đen của Diệp Cát Quần lại quá chậm, chậm đến độ khi họ Diệp thu kiếm về mà lão vẫn còn thao tác hoành kiếm.

Khi Diệp Cát Quần tra kiếm vào võ thì yết hầu Trương Nghi mới rịn máu. Lão khèn khẹt vài tiếng, buông kiếm, ôm lấy yết hầu quay sang nhìn Câu Lỗ rồi mới ngã vật ra sau ưỡn người giảy chết, trông thật thảm khốc.

Câu Lỗ thấy Trương Nghi chết trong chớp mắt bởi kiếm pháp thần kỳ của họ Diệp, mặt tái không còn chút máu, thối lùi hai bộ, miệng ngậm như hến.

Diệp Cát Quần trả lại thanh kiếm vào giá kiếm. Y vừa trả kiếm vào giá, vừa nói một cách chậm rãi :

- Hôm nay đủ rồi. Ba ngày nữa mới đến lượt Câu Lỗ.

Diệp Cát Quần khoác lại giá kiếm lên lưng. Trông hành động của gã thật tự nhiên, cứ như xem chuyện giết người là một trò đùa tìm thú vui sau những ngày tĩnh mịch.

Câu Lỗ nhìn Diệp Cát Quần chằm chằm.

Diệp Cát Quần lên tiếng :

- Lão còn chưa đi ư? Diệp mỗ dành cái mạng của lão lại cho lần sau đó!

Được lời đó như được sống, Câu Lỗ vội vội vàng vàng xốc cái xác Trương Nghi lên lưng ngựa rồi nhảy thót lên sau, ra cương bỏ đi không nói tiếp lời nào.

Thiên Hải và Mộc Định Can nhìn Diệp Cát Quần cột lại sợi dây đeo giá kiếm và cảm nhận xương sống mình có hàn khí chạy lan xuống, đồng thời lớp gai ốc nổi đầy ra.

Thiên Hải nhìn Diệp Cát Quần, nghĩ thầm :

- Nếu gã kiếm thủ này chọn mình để thử kiếm thì số mạng của mình xem như chẳng còn cơ may để mà sống.

Trong khi Thiên Hải nghĩ thì Diệp Cát Quần đã cột xong sợi dây đeo giá kiếm. Y cúi xuống giũ ống tay áo phủi lớp bụi bám trêи giày.

Gã từ từ ngẩng lên rồi thình lình quay mặt nhìn thẳng vào Chu Thiên Hải.

Chạm vào ánh mắt sát thần của Diệp Cát Quần, Thiên Hải giật mình. Ý niệm chết chốc lóe lên trong đầu Thiên Hải.

Diệp Cát Quần nhạt nhẽo nói :

- Ngươi đi theo ta.

Mộc Định Can Thần Cái toan lên tiếng, nhưng Thiên Hải đã cản lại, rồi nhìn Diệp Cát Quần, từ tốn nói :

- Tôn giá định đưa Thiên Hải đi đâu?

- Với ta chỉ có hai con đường. Một là con đường đến cõi chết, hai là con đường đến cõi lạc thú.

- Cả hai con đường đó, Thiên Hải chưa bao giờ đi chắc phải đi cùng với tôn giá một chuyến.

Thiên Hải nhìn Mộc Định Can :

- Mộc tiền bối Chờ Thiên Hải tại Tung Sơn.

- Có chắc ngươi đến được Tung Sơn không?

- Hê! Nếu mạng yểu thì Thiên Hải chẳng còn đứng đây với tôn giá.

Thiên Hải mỉm cười khích lệ lão Mộc rồi rảo bước đến trước mặt Diệp Cát Quần.

- Tôn giá! Chúng ta đi.

Bình luận

Truyện đang đọc