THÙY NGỘ KIẾN THÙY – AI GẶP GỠ AI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ khi bị đại thần kéo xuống nước, Hàn Tịch cảm thấy đời mình không ngừng gióng lên những hồi chuông cảnh báo đầy bi kịch.

Sự thật chứng minh, có những chuyện không thể tùy tiện quyết định được.

Ví dụ như hiện tại, Hàn Tịch đã phải chào tạm biệt cuộc sống tự do thong dong tự tại của mình. Ngay cả online cũng phải rón rén, chỉ sợ người chuyên tàng hình nào đó đột nhiên nhảy ra lôi mình đi chơi game.

Vốn dĩ Hàn Tịch không ghét bỏ gì “Mộng Đại Lục”, nhưng với tư cách là một người mới suốt ngày bị cao thủ bắt chơi những màn khó nhăn, thì sinh ra ác cảm cũng là điều dễ hiểu.

Bây giờ Hàn Tịch chôn chân trong đầm lầy mang tên “Mộng Đại Lục”, vừa online đã trông thấy nhân vật toàn thân tuyết trắng kia, trong lòng nặng nề như đưa đám.

Hàn Tịch không muốn gặp phải tình trạng như vậy nữa, vì thế cậu bắt đầu thực hành ngủ sớm dậy sớm, nói là sinh hoạt lành mạnh, thực ra là muốn tránh thời gian Minh Âm lên mạng, giảm bớt tần suất bị hành hạ của bản thân. Kết quả chiêu này chẳng hề có tác dụng, Hàn Tịch đành từ bỏ. Cho dù dậy sớm đến mấy, cũng đến lúc tối trời, vẫn sẽ đụng phải người nào đó.

Hàn Tịch thay đổi kế sách, gia nhập cuộc sống online ẩn dật. Ai ngờ Minh Âm vốn quanh năm tàng hình đã quá quen với chiêu này rồi, ngày ngày Hàn Tịch vẫn bị tóm vào game.

Sức cùng lực kiệt, cuộc sống thật là bi thảm.

Bóng hoàng hôn dần buông, là quãng giờ vàng của các phương tiện giải trí, nơi nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ, Hàn Tịch ngồi trước máy tính lại như sắp ra chiến trường. Hôm qua Minh Âm đã dặn đi dặn lại tối nay sẽ đưa Hàn Tịch đi phó bản Mộ cổ năm người, bảo Hàn Tịch phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đại thần hết lần này tới lần khác nhấn mạnh rằng ba người cùng đi phó bản đều rất nhiệt tình muốn đi cùng Hàn Tịch, cho nên Hàn Tịch ngàn vạn lần không được phụ tấm lòng của họ. Một lời nói ra con muỗi cũng không chui lọt, Hàn Tịch có muốn cũng không tìm được cớ nào để từ chối.

Cho nên Hàn Tịch càng hối hận đã đồng ý cùng Minh Âm chơi game, khả năng mồm mép của đại thần quá mạnh, bất cứ vấn đề nào có tính lựa chọn cậu cũng không thắng được anh ta.

Thời gian hẹn nhau đã sắp tới rồi, màn đấu tranh nội tâm của Hàn Tịch càng thêm kịch liệt, cuối cùng, thói quen giữ chữ tín đã chiến thắng nỗi sợ game online, Hàn Tịch đành chậm chạp đăng nhập trò chơi.

Sophie đang đứng ở nơi logout lần trước, đồng cỏ Cách Nhĩ.

Hàn Tịch điều khiển nhân vật cẩn cẩn thận thận vượt qua đồng cỏ, chỉ sợ kích động đám trâu rừng cáu kỉnh, chạy tới khu vực an toàn, chỉ là vài thao tác đơn giản, lòng bàn tay Hàn Tịch đã lấm tấm mồ hôi.

Trong game cảnh tượng quái tấn công người rất chân thực, trâu rừng cáu kỉnh vốn có cái đầu lớn, trong màn sương giăng mịt mờ trên nông trường đột nhiên xuất hiện hai hốc mắt đỏ rực lao tới, không khỏi dọa người.

Hàn Tịch mở rương, tìm hoa cả mắt mới thấy được quyển trục truyền tống về thành, chưa kịp mở ra, đại thần đã pm trước rồi.

[Satan] nói với bạn: Lại logout ở khu nguy hiểm à?

Hàn Tịch đau khổ thầm nghĩ, bản thân mình bị giám sát sao? Thân là thuộc hạ đành phải ngoan ngoãn trả lời.

Bạn nói với [Satan]: Ừ.

[Satan] nói với bạn: Lại quên tới khu vực an toàn rồi? Sau này logout nhớ phải tìm chỗ an toàn, không thì khi online sẽ bị quái đánh chết đó.

Có thể đừng nhấn mạnh hai chữ đánh chết như thế không? Mỗi lần logout đều là bỏ của chạy lấy người, ai còn quan tâm xem có phải khu vực nguy hiểm hay không chứ. Tiếc rằng những lời này chẳng thể tùy tiện nói ra, Hàn Tịch lại “Ừ” một tiếng rồi hồi thành, trở lại chủ thành Atlantis.

Về thành rồi, Hàn Tịch lại càng đau khổ hơn.

Mộ cổ Stanford tuy chỉ là phó bản năm người, nhưng độ khó thì không thua kém phó bản mười lăm người chút nào.

Phó bản này mang tính thử thách kỹ thuật của người chơi, trong phó bản có tất cả bốn con boss, con nào cũng đòi hỏi phải thao tác chính xác không thể có sai sót. Ngay cả đánh quái nhỏ dọc đường cũng cần sự phối hợp ăn ý cùng với kỹ năng thành thạo.

Mộ cổ Stanford độ khó cao, nhưng phần thưởng cũng tương xứng. So với phó bản năm người bình thường cho kinh nghiệm và vàng nhiều gấp đôi, còn có thể rơi ra phụ kiện cao cấp nho nhỏ nào đó. Tuy mỗi ngày chỉ có thể đi tối đa ba lần, nhưng vẫn là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều nhân sĩ giang hồ, đồng thời cũng là phó bản Hàn Tịch căm ghét nhất, có một không hai.

Đối với tay mơ mà nói, phó bản không thể qua được chính là phó bản đáng ghét nhất, chẳng cần quan tâm nó cho nhiều kinh nghiệm vàng bạc đến mấy. Hàn Tịch lại càng không ưa phó bản này, dù sao kinh nghiệm vàng bạc có được cũng không phải là của mình.

Về Atlantis, thao tác của Hàn Tịch càng thêm chậm chạp, cậu hận không thể chia một bước đường của nhân vật thành ba bước đi, tốt nhất là cho cậu một cái kỹ năng giảm tốc luôn.

Lục Thanh Hợp đối với sự lề mề của Hàn Tịch tập mãi đã thành quen, sau khi dặn đối phương đến YY của công hội, liền đứng ngay ở cổng phó bản chờ người nọ chậm chạp lăn tới y chang một miếng thịt viên [1]. Suốt ngày hành hạ người nào đó đến chết đi sống lại, chính là thú vui mới của hắn, tìm được một người như thế, trong lòng Lục Thanh Hợp rạng rỡ hẳn lên.

Hàn Tịch nhận được chỉ thị của Minh Âm trên YY, không vui vẻ chút nào mở clone mới đăng kí chạy vào YY của công hội. May mà vị đại thần nào đó thao tác rất nhanh, sau khi vào được công hội liền khóa biệt thự của hội trưởng lại, bằng không nếu để các anh em biết đến sự hiện hữu của hắn, sẽ không tránh khỏi bị oanh tạc một phen.

Còn mấy phút nữa là tới giờ hẹn, ba người kia vẫn chưa lên, đột nhiên Lục Thanh Hợp lại nổi lên ý muốn trêu chọc bạn nhỏ Hàn Tịch.

“Tại sao mang cậu đi phó bản cậu còn cải trang thành thịt viên?” đại thần tủm tỉm lên tiếng.

“???” Hàn Tịch khó hiểu, “Thịt viên là sao?”

“Cậu nói cậu chậm rì rì như vậy, không phải là thịt viên thì gọi là gì?” (ở đây mình nghĩ là do viên thịt tròn xoe không chân không tay nên chậm chạp đó)

“…” cũng đâu phải tôi chủ động đòi các anh mang tôi theo, Hàn Tịch bất mãn đã lâu nay tìm được thứ để trút giận, “Anh mới là thịt viên! Cả nhà anh đều là thịt viên! Tôi đâu có nhờ anh đưa tôi đi!”

“Đúng là không nhờ tôi ~ nhờ tôi không mang cậu đi phó bản đi ~ nhờ tôi đi ~ nhờ tôi đi ~~”

Trên trán Hàn Tịch đầy ngã tư [2] chen chúc nhau.

“Ma mới thèm nhờ anh!”

“Không sao ~ tôi cho phép cậu biến thành ma quấn quýt tôi ~”

“Ai mướn anh cho phép! =皿=”

“Tôi nè ~”

“Anh thật ấu trĩ!”

“Như nhau như nhau ~”

Câu chuyện từ đó dừng hẳn, Lục Thanh Hợp nghĩ tới bây giờ đối phương chắc chắn là bực điên người, trong lòng cảm thấy thực thoải mái.

Hàn Tịch bắt đầu hối hận vì hành động vừa rồi của mình, cãi nhau giống hệt trẻ con, chỉ số thông minh tụt đi không chỉ một bậc. Đang lúc ủ rũ, Hàn Tịch không ngờ lại thấy trong phòng YY từ lúc nào đã có thêm ba người, lập tức chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.

“Mấy đứa tới rồi.” Đoán chừng đại thần cũng đã nhận ra, liền lên tiếng chào hỏi.

Kết quả ba người vô cùng đồng lòng nhất trí đáp –

“Không cần lo cho bọn em!”

“Hai người cứ tiếp tục…”

“Không cần để ý đâu ~”

Hàn Tịch thật sự muốn đi tìm cái xẻng rồi đó.

“Đừng quậy nữa, mọi người kiểm tra dược và trang bị của mình, nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu thôi.”

Từ trước tới giờ chưa khi nào Hàn Tịch muốn nhanh chóng đánh phụ bản như hôm nay, kiểm tra trang bị xong, cậu tiến vào phó bản lần thứ nhất.

Bên trong phó bản dường như là một Thế giới khác, bối cảnh mộ cổ lạnh lẽo tăm tối nhanh chóng tác động tới cảm xúc của năm người, tất cả đều trở nên cẩn thận cảnh giác hơn.

Dù trước đây đã vào phó bản này hai lần rồi, nhưng trong đầu Hàn Tịch vẫn chưa có chút căn bản nào. Hai lần trước cậu đều bị boss đầu tiên hành hạ, bản thân phiền muộn đã đành, còn liên lụy đến những người cùng đoàn.

Chức nghiệp của Hàn Tịch mĩ danh được gọi là Mục sư, nôm na dễ hiểu chính là Vú em.

Quyết định để một tay mơ làm nhân vật trọng yếu như vậy, có thể thấy được dũng khí của những người đồng hành cùng cậu trong phó bản lần này.

Minh Âm điều khiển nhân vật Kỵ sĩ, một chức nghiệp nhìn chung khá mạnh mẽ, có lực công kích bậc trung, kỹ năng khống chế thường thường nhưng phòng ngự rất tốt. Điểm đặc sắc của nó chính là rất đồng đều, không có điểm nổi bật cũng không có nơi yếu hại, có thể DPS (damage per second) cũng có thể làm phó T (tank), phân hóa người chơi thành hai giai cấp vô cùng khác biệt – chơi tốt chính là thần, vạn người mê, chơi kém là kẻ cặn bã, ai ai cũng khinh ghét.

Minh Âm thuộc về bộ phận thiểu số, là Kỵ sĩ thuộc hàng vương giả.

Ba người còn lại theo thứ tự là Chuối Tiêu Thẳng Tắp, Liên Chiến, Phong Tử, lần lượt ứng với chủ T – Thủ hộ giả (người bảo vệ), DPS – Chiến sĩ cuồng và Triệu hoán sư. Ba người đều là thành viên lão làng của công hội, thao tác nhanh nhẹn chuẩn xác, mỗi lần đi phó bản Hàn Tịch đều có thể trông thấy bóng dáng ba người này.

Phó bản còn chưa mở, mà lòng bàn tay Hàn Tịch đã lấm tấm mồ hôi.

Tất cả đều chờ đợi sự chỉ huy của Minh Âm, kết quả Minh Âm đột nhiên im lặng, Hàn Tịch pm hắn cũng không trả lời.

YY yên tĩnh một hồi, ba người còn lại bắt đầu không chịu nổi quạnh hiu.

“Ehehe, chắc lão đại có việc gì rồi, chúng mình nói chuyện đi?” một giọng nữ vô cùng anh khí cất lên, Hàn Tịch đoán chắc cô là Chuối Tiêu Thẳng Tắp.

“Hửm, nói gì cơ?” giọng nam thẳng thắn mạnh mẽ này là Liên Chiến.

“Ai da ~~~ tất nhiên là nói về chị dâu rồi ~~~” giọng điệu khác thường này chính là Phong Tử, đến giờ Hàn Tịch vẫn không biết người này rốt cuộc là nam hay nữ. Có điều, cuộc trò chuyện vừa bắt đầu đã bị điểm mặt chỉ tên, Hàn Tịch nghĩ đến bản thân phải đối phó với ba người, trong lòng lặng lẽ thở dài.

“Em chào chị dâu ~~~ chị dâu nói chuyện đi ~(≧▽≦)/~”

“Xin chào”

“Chị dâu lên tiếng rồi!!! Em thích giọng của chị dâu quá!!!” con gái đang high vô cùng kinh khủng, Hàn Tịch cảm giác như sắp bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi.

“Cảm ơn”

Thật ra so với lần đầu tiên Hàn Tịch lên tiếng trong YY công hội, phản ứng này đã coi như tốt lắm rồi.

Lần đó Minh Âm giới thiệu cậu với rất nhiều người, cậu chỉ tùy tiện chào hỏi một câu, kết quả làm cho mọi người ồn ào như cắt tiết gà. Bọn họ nói nhiều đến mức Hàn Tịch không thể nhớ nổi, chỉ nhớ một câu được lặp lại rất nhiều lần “Rõ ràng là con trai!”.

Về sau Hàn Tịch mới biết vì sao mọi người lại ngạc nhiên như vậy, bởi vì cậu đã thần kì trở thành chị dâu trong truyền thuyết.

Cậu cố gắng giải thích, kết quả càng sửa càng sai, thế nên cậu đành mặc kệ.

Dù sao bị họ gọi là chị dâu cũng không mất đi miếng thịt nào, hơn nữa bình thường cậu ít khi lên tiếng, cũng không onl, khi onl cũng sẽ đi cùng hội trưởng, bởi vậy cậu còn tự cho rằng bản thân hiếm khi xuất hiện.

Không ngờ ít xuất hiện kiểu này, lại càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn.

Dù sao đã là nhân vật trong truyền thuyết, càng bí ẩn lạnh nhạt lại càng được tôn thành thoát tục cao quý, đừng nói Hàn Tịch còn có một chất giọng lạnh lùng đẹp đẽ như thế.

“Chị dâu ~~~ tôi muốn biết quá trình yêu đương của anh với hội trưởng ~~~~”

Hàn Tịch cảm thấy vị nhân yêu (nam chơi nhân vật nữ) Phong Tử này rất dị, mỗi lần lên tiếng đều có thể giết người không đền mạng. Cậu cùng Minh Âm yêu đương bao giờ, hai chữ đó làm cậu nổi hết cả da gà.

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Hàn Tịch biết chuyện này không thể tùy tiện trả lời, bất kể cậu nói thế nào, người khác cũng có biện pháp bẻ ngoặt ý tứ của cậu. Cho nên Hàn Tịch quyết định đổi chủ đề.

“Hôm nay mời mọi người đi phó bản cùng tôi thật ngại quá.”

“Vì sao lại nói vậy?”

“Kỹ thuật của tôi không tốt.”

“Cái đó…Chị dâu! Thật ra bọn em phải sứt đầu mẻ trán mới giành được cơ hội tiếp xúc thân mật với anh đó!”

“…” Hàn Tịch không còn lời nào để nói nữa.

Đúng lúc đó, thanh âm của Minh Âm đột ngột vang lên.

“Xin lỗi mọi người, hôm nay có việc đột xuất, có lẽ không đi phó bản được.”

Trong lòng Hàn Tịch bừng nở muôn ngàn đóa hoa, tưng bừng tiếng trống, pháo nổ rộn ràng.

“Bé Thịt Viên cậu đọc tin nhắn YY đi”

= =||| Hàn Tịch mặt đầy sọc đen mở khung trò chuyện.

Minh Âm: Có người bạn ở nước ngoài đã lâu hôm nay về nước, bây giờ mới thông báo cho tôi. Bởi vì ở xa nên không thể hẹn nhau một bữa, hắn đang tụ tập hát hò trên YY. Cậu đi cùng tôi nhé.

Nguyệt Vô Ảnh: = = bạn của anh về nước đâu có liên quan gì đến tôi?

Minh Âm: Càng đông càng vui mà

Nguyệt Vô Ảnh: Chẳng liên quan.

Minh Âm: Không đi tôi sẽ mách Con Thỏ, cậu không tập đoạn H lại còn đi chơi game.

Nguyệt Vô Ảnh: …

Nguyệt Vô Ảnh: Là ai bắt tôi chơi game! Tố cáo tôi tôi cũng không đi!

Minh Âm: Vậy thì bố cáo thiên hạ cậu luyện H với tôi bởi vì thẹn thùng mà mãi không đạt ~

Nguyệt Vô Ảnh: …

Minh Âm: Đi hay không tùy cậu nha ╮(╯_╰)╭

Nguyệt Vô Ảnh: Số bao nhiêu?

Minh Âm: xxxxxxx

Hàn Tịch mở clone vào thẳng kênh YY đó, trong lòng vô cùng hậm hực. Vất vả lắm mới không phải đánh phó bản, kết quả lại phải phụng bồi đại thần tham gia hát hò.

Bản thân mình không phải là “Ba cùng” sao?! Cùng chơi game cùng trò chuyện cùng ca hát!

Trái tim Hàn Tịch có chút rối bời.

___________

[1] Thịt viên:



[2] Ngã tư : biểu cảm tức giận thường gặp trong manga

Bình luận

Truyện đang đọc