TIÊM BẠCH THÂM UYÊN

Oscar vắt chanh rưới lên bánh mì thịt của mình: “Vậy ai sẽ làm việc này?”

“Một cảnh sát bí mật.”

“Anh ta phải rất cuốn hút, anh tuấn còn phải trẻ tuổi, tương tự những nạn nhân kia, như thế sẽ khơi dậy hứng thú của hắn… Hắc, trước mặt tôi có một người.”

_____

Mike Elvis cảnh quan đang nhâm nhi tách cà phê đầu tiên của y.

Tựa như mỗi người đều có thói quen của riêng mình, Mike thích uống cà phê lúc xem ảnh, y cho rằng ảnh chụp khác biệt rất lớn với hồ sơ, ảnh chụp mang lại khái niệm trực quan cho y nhiều hơn, nhưng y cần thứ tương đối đủ hiệu quả định thần làm dịu cảm giác đập vào thị giác này.

Xấp ảnh kia là đồng nghiệp Eric đưa tới, ảnh chụp nạn nhân trong vụ giết người hàng loạt.

“Coi ra thực sự không ổn.”

Mike nhíu mày, cảnh quan trẻ tuổi này bộ dạng nhíu mày phi thường cuốn hút, có loại biểu tình vô cùng chuyên chú. Khi nói “không ổn”, đôi mắt màu xanh nhạt trong suốt của y chuyển hướng nam nhân trước mặt.

Oscar Samuel lắc đầu, chống tay dựa lên tủ thấp, bắt đầu xoay tới xoay lui mớ cúp đặt bên trên.

“Vấn đề ở đây không phải không ổn, mà là, anh biết đó, tôi muốn nói hung thủ này rất khó nhằn, hắn rất tàn nhẫn, hơn nữa tính cách biến thái, ngược đãi những thiếu niên kia, sau đó giết chết bọn họ cực kỳ tàn nhẫn.”

Mike dùng ngón tay xoa thái dương, bắt đầu so sánh tấm ảnh cuối cùng của từng nạn nhân với ảnh tư liệu lúc còn sống, thoạt nhìn mỗi người đều là thanh niên khỏe mạnh tuấn tú, tuổi chừng 22 – 25.

“Đều là con trai.”

“Hiển nhiên như vậy, đây cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, tính dục của hắn xuôi theo con đường chật hẹp này dần mở rộng phương hướng đặc biệt.” Oscar ngẩng đầu thử nhìn gì đó từ trong tay Mike, hất cằm chỉ một bức ảnh trong đó nói: “Hơn nữa tôi cho rằng có lẽ hắn cũng không phải một mình.”

“Alex nói gì?”

“Đúng vậy, lúc anh ta khám nghiệm phát hiện trên người nạn nhân Shawn một ít… tinh dịch, cậu ta ngoại trừ bị trói bị đánh thì không chịu thêm xâm phạm nào khác, hung thủ thử tiến vào nhưng không thành công, có thể là không đủ thời gian, bị người phát hiện, hoặc là…”

“Hắn di tinh?”

Mike nhìn đồng nghiệp của y nói: “Anh đang nói hắn làm nhiều chuyện khiến người buồn nôn, tàn nhẫn, biến thái như thế, nhưng thực chất hắn không chỉ sớm tiết, hơn nữa còn có thể là bị liệt dương?”

“Cho nên tôi nghĩ hắn chắc hẳn có đồng bọn, mục tiêu của hắn đều là thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh, anh chắc sẽ không xem bọn họ giống như mấy thiếu nữ mười bảy mười tám dễ đối phó chứ.”

“Có lẽ suy nghĩ của anh chính xác, chúng ta nên mở rộng phạm vi tìm kiếm, tôi biết việc này rất khó, nhưng phải làm như vậy, tránh càng có thêm nhiều nạn nhân.”

Mike đặt cốc y xuống, bắt đầu sắp xếp hồ sơ cùng ảnh chụp trên bàn.

Oscar gõ ngón tay lên môi, suy nghĩ một hồi nói: “Mike, có lẽ chúng ta có một kẻ tình nghi.”

“Andrew Keith? Tên điên mắc chứng hoang tưởng nặng kia?”

Oscar đồng ý nói: “Đúng vậy, quả nhiên chúng ta đều nghĩ đến cái tên này, còn nhớ hắn đăng tìm bạn tình trên tuần báo không?”

Mike lộ vẻ mặt không làm được gì: “Nó thật buồn cười.”

“Nhưng sự thật không chỉ vậy, hắn gửi rất nhiều bức thư cho những người giống như hắn, những bức thư đó vô cùng trắng trợn.”

“Tôi chưa từng xem mấy thứ này.”

“Mike, được rồi, tên này lúc trước bị bắt giam bởi vì hắn bạo hành ngược đãi bạn tình của hắn, gần như giết chết đứa nhỏ kia, bây giờ đã ra tù, việc này không giống như giết người, nam nhân rất khó chống lại bản tính của mình, hắn không kiểm soát được bản thân.”

“Kiểm tra DNA có thể chứng thực cách nghĩ của anh, nhưng nếu như hắn có đồng bọn, rất có khả năng bởi vì bị cảnh sát gọi đến mà bỏ chạy, nhưng theo tôi biết Andrew từng tham gia chiến tranh vùng vịnh, công việc của hắn… là giao lưu với tù nhân.”

Oscar làm vẻ mặt thì ra là vậy cũng biểu thị đã hiểu: “Hắn phụ trách bức cung.”

“Cho nên ngược lại, muốn từ miệng hắn cạy ra khẩu cung là việc khó khăn bậc nhất, có lẽ chúng ta cần làm cuộc kiểm tra với hắn.”

“Ha, kiểm tra.”

Oscar gật đầu: “Thú vị lắm.” Hắn nhìn Mike gật đầu, lại giống như đang nói với chính mình: “Rất thú vị.”

Nếu phải bảo Oscar Samuel thử nói khuôn mặt cùng nghề nghiệp rốt cuộc liên quan gì với nhau, vậy hắn nhất định sẽ theo thói quen dùng động tác suy nghĩ, ngón trỏ gõ lên môi, cũng như Mike, tồn tại của hắn khiến phụ nữ trẻ tuổi đối với cảm giác bài xích ngành cảnh sát giảm đến mức thấp nhất, hơn nữa vì vậy mà sản sinh sự huyễn tưởng cùng mến mộ nghề này.

Mike Elvis cảnh quan năm nay hai bảy tuổi, thân hình kiểu mẫu do thường xuyên luyện tập cùng da thịt màu lúa mạch, một phần tư huyết thống phương đông càng nổi bật nét phương tây của y, ngũ quan hết sức rõ rệt không mang cảm giác nhu hòa đặc biệt, Oscar cho rằng chỗ hắn không thể hiểu nhất chính là đôi mắt màu xanh nhạt kia, thông thường mà nói màu sắc nhạt khá dễ bị vấy bẩn, nhưng một phần tư huyết thống phương Đông không hề ảnh hưởng chút nào đến màu sắc đôi mắt.

“Bây giờ bàn thử nội dung kiểm tra.”

Oscar rắc tiêu lên phần sandwich phô mai của hắn, Mike lại đang uống nước soda của mình.

Giờ cơm bàn chuyện công việc hiển nhiên cũng không phải chuyện vui vẻ, Oscar cắn một miếng chờ đợi cộng sự của mình vào đề.

“Rất đơn giản, chúng ta thông qua thư từ thiết lập quan hệ với Andrew Keith, cuộc kiểm tra này có thể khiến hắn tẩy sạch mọi hiềm nghi, hoặc có thể khiến hắn không thoát được liên can tới hung án.”

Oscar cũng uống một ngụm nước soda, nhìn cộng sự của mình qua rìa cốc.

Mike nói tiếp: “Kiểm tra này dùng để hiểu rõ hung phạm đặc biệt biến thái nào đó cho hắn một không gian, để hắn cùng với người hắn cảm thấy an toàn thiết lập một mối quan hệ.”

“Nói như vậy, cần có người tiếp cận hung phạm.”

“Bắt đầu chỉ là tiếp xúc trên thư từ, trong những bức thư này chúng ta có thể bày tỏ cùng sở thích với hắn, hoặc thậm chí bài xích cách làm của hắn.”

“Chà, khiến người buồn nôn quá.”

Oscar nhướn mày tiếp tục uống nước soda của mình: “Sau đó dụ hắn dần nói ra vài chi tiết mà mọi người không biết? Nếu như trong thư hắn nói dối thì sao?”

Mike nhún vai: “Điều này khó lòng phòng được, mỗi lần giết người đối với hung thủ mà nói đều là kỷ niệm đáng giá, hắn ghi nhớ mỗi một chi tiết, trong lúc vô tình sẽ để lộ điểm nào đó, hắn là người mắc chứng hoang tưởng, trong quá trình thư từ qua lại với người khác tưởng tượng càng nhiều càng bại lộ chính hắn, những tưởng tượng này dần dần chồng chất đến khi không thể ngăn cản được nữa, hắn sẽ hồi tưởng quá trình giết người, hơn nữa tái diễn vài phần quan trọng, từ đó đạt được thỏa mãn cực độ, nếu như không có, vậy hắn tự mình xóa sạch hiềm nghi.”

“Ừm, hay, rất hay.”

Oscar vắt chanh rưới lên bánh mì thịt của mình: “Vậy ai sẽ làm việc này?”

“Một cảnh sát bí mật.”

“Anh ta phải rất cuốn hút, anh tuấn còn phải trẻ tuổi, tương tự những nạn nhân kia, như thế sẽ khơi dậy hứng thú của hắn… Hắc, trước mặt tôi có một người.”

Mike gật đầu: “Anh chọn tốt lắm, rất tinh mắt.”

“Anh điên rồi.”

“Không, anh hẳn biết tôi không phải loại người đưa ra chủ ý nhưng đẩy người khác đi mạo hiểm.”

“Nhưng vậy phải dấn thân vào nguy hiểm, nếu anh tiếp cận Andrew Keith, sau đó chứng minh được hắn chính là hung thủ, chẳng khác nào bóc trần bản thân trong nguy hiểm.”

“Cuộc sống nghề nghiệp của chúng ta vốn tràn ngập nguy hiểm.”

“Anh thực sự điên rồi Mike, anh định dâng mình cho một thằng cha biến thái sao.”

“Không, chúng ta còn cần chuẩn bị một nữ cảnh sát.” Mike mỉm cười: “Đây là quyền lựa chọn dành cho Andrew Keith, nếu như hắn chọn nữ, vậy cuộc kiểm tra đã kết thúc.”

Oscar đặt tay trên trán, biểu thị điều này không có khả năng.

Mike mỉm cười: “Giống như một trò chơi, giữa cáo và chó săn.”

Bình luận

Truyện đang đọc