TIỂU MẸ KẾ

Sáng hôm sau Tước Miên thức dậy thì Tần Tuyết Phùng đã đi rồi, chỉ để lại cho y một món quà trên bàn.

Gần đây Tần Tuyết Phùng luôn có việc phải xử lý, chỉ buổi tối mới đến tìm y. Bình thường có thể để y tự do một chút nhưng đến lúc cần quy củ thì vẫn phải tự giác.

Tước Miên vội vàng bật dậy mặc quần áo tử tế rồi chạy tới phòng người hầu.

Tiểu Linh quỳ hơn một canh giờ giữa đêm khuya rét buốt, sau đó còn nằm co ro trên giường lạnh như băng ngủ một đêm, ngày hôm sau không đứng dậy nổi.

Tước Miên vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi."

Tiểu Linh xoa mũi hắt hơi liên tục: "Không, không sao...... là ta không đúng......"

Tước Miên ôm chăn mền của mình tới đắp lên người nàng rồi chạy tới chạy lui. Y tới nhà bếp hỏi xin nước nóng, giống như con ruồi không đầu bị lạc đường một hồi, sau đó níu người hầu đi ngang qua hỏi chỗ nào có thuốc.

Người hầu liếc y: "Ta không biết, phu nhân tìm quản gia hỏi xem."

Mặc dù rất ghét kiểu xưng hô "phu nhân" này nhưng giờ không phải là lúc so đo. Tước Miên lại chạy đi tìm quản gia, nhưng tìm một vòng mới biết quản gia đã rời phủ.

Y đành cúi đầu ủ rũ trở về nói với Tiểu Linh: "Thật xin lỗi."

Trong nhà Tước Miên không giàu có nên cũng biết cách chăm sóc người khác, y lau mặt cho Tiểu Linh, cho nàng uống nước rồi ngồi một bên trông chừng nàng.

Rõ ràng y mới là chủ tử, kết quả lại biến thành y hầu hạ tỳ nữ.

Lúc sáng Tiểu Linh còn hơi tỉnh nhưng càng sốt càng mê man, Tước Miên lại không lấy được thuốc nên quýnh đến sắp khóc, cũng may đến chiều nàng hơi đỡ một chút rồi dần tỉnh lại.

Tước Miên lại đến nhà bếp xin chút cháo về cẩn thận đút nàng ăn.

Đến khi mặt trời sắp xuống núi, Tước Miên cảm thấy nàng đỡ hơn mới rời đi.

Chắc giờ này quản gia về rồi! Nếu không đến hỏi thì lát nữa hiệu thuốc đóng cửa sẽ không kịp nữa.

Quản gia đúng là đã về thật.

Hắn nhíu mày bắt bẻ Tước Miên: "Phu nhân lấy thuốc làm gì?"

"Tiểu Linh đang sốt, vừa mới đỡ hơn một chút...... Ta muốn cho nàng uống thuốc hoặc mời đại phu!"

"Tiểu Linh là ai?"

Tước Miên: "Là tỳ nữ ngài đưa tới cho ta đó!"

Quản gia tặc lưỡi: "Người hầu thôi mà, cần gì phiền toái vậy, ngươi cũng nói nàng hạ sốt rồi còn gì, ngủ thêm một giấc là khỏi ngay thôi."

Tước Miên biện luận: "Người bị bệnh thì phải xem bệnh, cứ mặc kệ lỡ xảy ra biến cố gì thì sao......"

Quản gia khoanh tay, chợt nhớ lại chuyện xưa nên tỏ ra ghét bỏ: "Lúc trước lão gia bị bệnh cưới ngươi về xung hỉ, kết quả thế nào? Ta thấy phu nhân không cần lo đâu, chỉ cần phu nhân cách xa tỳ nữ kia một chút, ngày mai đợi nàng ta tỉnh lại sẽ ổn cả thôi."

Tước Miên bị châm chọc thì lộ vẻ khó xử, sắc mặt đỏ ửng.

Việc này là gai nhọn ghim trong lòng Tước Miên, y khó nhọc há miệng nhưng không nói được gì, cuối cùng khổ sở gục đầu xuống quay lưng ra ngoài. Đi tới cửa lại va vào ngực một người.

Đầu y bị áp chặt vào lồng ngực kia, thanh âm lạnh lùng của Tần Tuyết Phùng vang lên trên đỉnh đầu: "Quản gia đang nói gì vậy?"

Hắn vừa trở về phủ, Tước Miên lại không có trong phòng mình, hắn nhìn Tiểu Linh ngã bệnh rồi hỏi mấy câu mới tìm đến chỗ quản gia, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.

Quản gia giật mình vội vàng thu lại vẻ khinh thường, ấp úng nói: "Thiếu gia sao đột nhiên......"

"Ta đến tìm tiểu mẹ kế của ta mới nghe thấy quản gia sỉ nhục y như thế." Tần Tuyết Phùng nói, "Làm quản gia lâu rồi nên ngay cả tôn ti trên dưới cũng không phân biệt được nữa à?"

Dù sao thân phận Tước Miên cũng cao hơn bọn hắn, chính là thê tử được lão gia cưới hỏi đàng hoàng.

Quản gia đâu ngờ Tần Tuyết Phùng không nể mặt mình như vậy, nhưng hắn lại chẳng cãi được gì. Trên trán hắn rịn mồ hôi, trước mắt Tần Tuyết Phùng ôm Tước Miên chướng mắt vô cùng, con trai hắn đứng sau lưng Tần Tuyết Phùng lại lắc đầu ra hiệu với hắn.

Hắn đành phải ngượng ngùng nhận lỗi: "Ta, ta sai rồi, ta không nên bất kính với phu nhân."

Tước Miên không ngờ hắn sẽ cho mình chỗ dựa nên thoáng sửng sốt, lát sau lấy lại tinh thần mới nhận ra mình bị Tần Tuyết Phùng ôm ngay trước mặt mấy người kia, xấu hổ thật sự.

Nhưng cánh tay Tần Tuyết Phùng quá mạnh nên y giãy dụa không nổi.

Tần Tuyết Phùng liếc nhìn quản gia, đến khi quản gia sắp quỳ xuống thì hắn mới ung dung mở miệng: "Thân là quản gia một phủ mà lại xem nhẹ mạng người như thế thì làm sao khiến người hầu kính trọng được? Ta thấy chi bằng quản gia tự mình đi mời đại phu cho tỳ nữ kia để mọi người thấy quản gia đối tốt với người hầu cỡ nào, như vậy mới cam lòng nghe ngươi sai bảo chứ đúng không?"

Mồ hôi quản gia tuôn như mưa, vội vã đáp: "Vâng vâng vâng, thiếu gia nói rất có lý, ta sẽ đi ngay!"

Quản gia vừa trở về chưa bao lâu đã xám xịt đi ra.

Lúc này Tần Tuyết Phùng mới buông Tước Miên, quay đầu hờ hững nhìn tùy tùng một cái, tùy tùng run lên, đành phải tự giác lui ra.

Vành mắt Tước Miên đỏ bừng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Tần Tuyết Phùng nắm cằm bắt y ngẩng mặt lên, nhìn kỹ một lát mới nói: "Khi tiểu mẹ kế đanh đá với ta vẫn đẹp hơn nhiều."

Tước Miên giụi mắt. Tần Tuyết Phùng lại nói: "Tiểu mẹ kế ngày nào cũng cãi lý với ta, sao gặp người khác lại vô dụng thế?"

"Ta...... Hắn nói cũng không phải không có lý," Tước Miên nói, "Phụ thân của ngươi sau khi cưới ta về mới......"

Tần Tuyết Phùng véo mặt y cười nhạo: "Ta thấy tiểu mẹ kế bình thường rất thông minh lanh lợi, sao lại tin vào lời ngụy biện này chứ."

Tước Miên: "Hả?"

Tần Tuyết Phùng: "Người bị bệnh thì phải trị bệnh, cha ta lại cứ tin đám thầy bói giang hồ lừa đảo, cũng đáng đời ông ta thôi."

Tước Miên: "Sao ngươi lại nói cha mình như vậy......"

Tần Tuyết Phùng: "Chẳng phải trong mơ ngươi cũng mắng cha mình khốn kiếp à?"

Tước Miên lập tức bịt miệng, không ngờ đã bị hắn phát hiện, mạnh miệng cãi: "Đó là, đó là nói thật, ngươi thì khác!"

Tần Tuyết Phùng: "Có gì khác? Ta cũng chỉ nói thật thôi."

Tước Miên vắt óc suy nghĩ nên phản bác hắn thế nào, bỗng nhiên hắn chọt vào mặt Tước Miên cười nói: "Ta vẫn quen nhìn dáng vẻ này của tiểu phu nhân hơn, đùa rất vui."

Tước Miên hất mặt lên: "Ta không phải để ngươi đùa nha!"

Tần Tuyết Phùng: "Hừ hừ."

Tước Miên đột nhiên nhận ra có chỗ không đúng nên hỏi hắn: "Sao có lúc ngươi lại gọi ta là tiểu phu nhân vậy?"

"Thấy vui thì gọi thôi, có gì mà không được?" Tần Tuyết Phùng nhàn nhã đáp.

Tước Miên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nghĩ ra.

Quản gia bị thiếu gia phạt tự mình chạy đi mời đại phu cho một tỳ nữ, việc này ngay đêm đó đã truyền ra khắp phủ. Quản gia này tính tình cũng không quá xấu nhưng bệnh vặt rất nhiều, lại còn keo kiệt nên không được lòng người cho lắm, mọi người lập tức xem chuyện này như trò cười, làm việc cũng hăng hái hơn trước.

Sau khi Tước Miên mời đại phu cho Tiểu Linh mới yên tâm.

Nhưng toàn bộ chăn đệm của y đều đã mang tới cho nàng, trên giường mình rỗng tuếch. Tần Tuyết Phùng nói đêm nay muốn ngủ chung với y, thế thì phải lấy lại chăn đệm để dùng chung với lão gia.

Hình như cũng quái lạ.

Tước Miên cứ tưởng Tần Tuyết Phùng sai người đi lấy chăn đệm, nào ngờ Tần Tuyết Phùng lại nói: "Vậy ngươi tới phòng ta ngủ đi."

"!!!"

"Sao, có vấn đề gì không?"

Tước Miên: "Lão gia ngươi cũng quá không che giấu rồi!"

Nói cứ như hai người ở chung đã từng che giấu chuyện gì không bằng.

Da mặt Tần Tuyết Phùng vốn dày nên chỉ nói: "Ta từ nhỏ đã không được mẹ yêu thương, bồi đắp tình cảm với mẹ kế nhiều một chút thì đã sao? Có vấn đề gì không?"

Cực kỳ có vấn đề đấy biết không! Tước Miên bị lời lẽ khẳng khái của hắn làm chấn kinh.

Cảm thấy có vấn đề cũng vô ích, đến giờ đi ngủ, Tước Miên bị hắn túm về phòng như thường lệ.

Tần Tuyết Phùng là chủ nhà nên phòng hắn tất nhiên là tốt hơn nhiều, vô cùng ấm áp, trang trí hoa lệ. Vào phòng cứ như bước vào một thế giới khác, hết sức thoải mái.

Lúc đầu Tước Miên còn làm bộ thận trọng, nhưng y nhanh chóng lộ ra tính hiếu kỳ của mình, bắt đầu ngạc nhiên nhìn cái này ngó cái kia, còn kích động hỏi có thể sờ được không.

Tần Tuyết Phùng: "Tiểu mẹ kế đang tham quan đấy à?"

Tước Miên: "Nhìn một chút có sao đâu, ta chưa thấy những vật này bao giờ mà!" Y nhìn một bức tranh chữ nổi tiếng treo trên tường với ánh mắt thèm thuồng, hai mắt tỏa sáng, "Vẽ đẹp quá......"

Đó là bút tích thật của một vị đại sư nào đó thời tiền triều, nét vẽ tinh xảo, điều hiếm có là vẫn được bảo quản rất tốt.

Tần Tuyết Phùng hào phóng nói: "Vậy thì tặng ngươi đấy."

Tước Miên giật mình: "Sao tự nhiên lại tặng ta?!" Y điên cuồng lắc đầu, "Không có công thì không hưởng lộc, ta không muốn không muốn, nhận không nổi đâu!"

Tần Tuyết Phùng nhíu mày nhìn y rồi lấy từ trong ngực ra một tờ giấy dúm dó.

"Tiểu mẹ kế vẽ cho ta bức tranh này ta càng thích hơn," hắn nói, "Thưởng cho ngươi đấy."

Đó chính là bản nháp hôm đó bị Tước Miên vò nhàu, hắn giữ lại càng xem càng thích nên luôn mang theo trong người.

Tước Miên sửng sốt nhìn chằm chằm bức tranh, nhìn một lát mới nhận ra, bên tai đột nhiên đỏ bừng. Y xoay người sang chỗ khác, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta...... Ta vẽ xấu như vậy sao có thể so sánh với đại sư...... Ta không nhận không nhận đâu."

Tần Tuyết Phùng đi tới phía sau y, cảm thấy bộ dạng thẹn thùng này của y rất thú vị nên hôn lên tóc y một cái: "Ta thấy xứng đáng là được rồi. Ta nói tặng ngươi chính là tặng ngươi. Nếu tiểu mẹ kế không dám lấy về thì tạm thời gửi ở chỗ ta, lúc nào muốn xem cứ sang đây mà xem."

Tước Miên không nói gì, đầu cúi thấp đến nỗi cằm sắp đụng vào ngực.

Chẳng biết tại sao tim y bắt đầu đập mạnh, toàn thân nóng lên...... Đầu óc hình như cũng không còn tỉnh táo cho lắm.

Tước Miên cứ thế bị Tần Tuyết Phùng ôm lên giường.

Giường Tần Tuyết Phùng rất lớn, chăn đệm cũng mềm mại. Tước Miên ngồi một hồi thì trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ:

Lão gia dài tay dài chân, dáng người cao lớn, nằm trên giường y có vẻ hơi chật. Nằm trên giường này chắc sẽ thoải mái hơn một chút......

Đầu Tước Miên lập tức nóng lên, y lắc đầu xóa sạch ý nghĩ đáng xấu hổ này, trong lòng đột nhiên có chút kháng cự.

"Lão gia," y lí nhí nói, "Hôm nay...... Hôm nay đừng làm chuyện kia được không?"

Tần Tuyết Phùng cũng không nhìn y mà cởi giày ra, bất ngờ dễ dãi: "Được thôi."

Tước Miên lập tức sáng mắt, lúc này mới cởi giày leo lên giường.

Tần Tuyết Phùng: "Nhưng đêm dài đằng đẵng, không làm gì sẽ chán lắm."

Hiện giờ Tước Miên chỉ cần không lên giường với hắn thì cái gì cũng chịu, tràn đầy phấn khởi nói: "Có nhiều việc để làm lắm chứ! Khi ở bên nhau nếu chỉ có thể làm chuyện kia thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa gì nữa!"

Lời này của y rất có đạo lý.

Thân thể cao lớn của Tần Tuyết Phùng nhích lại gần y, cười nói: "Thứ ví dụ xem?"

Tước Miên nói: "Ta có thể nói chuyện phiếm với lão gia!" Ánh nến trong phòng hơi tối, ánh mắt y lại sáng ngời như hai ngôi sao, "Nói thật chúng ta đã quen biết lâu như vậy mà vẫn chưa trò chuyện được bao nhiêu cả......"

Bình luận

Truyện đang đọc