TÌNH CUỐI LÀ QUAN HỆ CÔ TRÒ

" Ẩy, tiểu Phù sao em lại đến đây? Bác đang bận việc gì à?

" Dạ phải, baba bảo em qua nhà chị ở tạm vài tháng... không làm phiền chị? "

" Không phiền, không phiền, có điều ngày mai sáng thì đi học, tối lại đi làm em có phiền không khi hàng ngày phải canh nhà giúp chị? Hahaha! " – Ngôn Thanh Lãng sờ đầu người con gái trước mắt, đó là Ngôn Phù – con gái duy nhất của bác Ngôn Thanh Lãng đồng thời theo vai vế là chị nhưng Ngôn Thanh Lãng lớn hơn 6 tuổi nên xem người chị này là em mà trêu chọc thôi.

Từ nhỏ Ngôn Phù rất dịu dàng lại cứng đầu luôn bám theo Ngôn Thanh Lãng nên Ngôn Thanh Lãng rất thương chị gái nhỏ này, càng lớn Ngôn Thanh Lãng có càng ít thời gian để chơi cùng Ngôn Phù, bây giờ có dịp "chị gái nhỏ" ở lại vài tháng, tất nhiên Ngôn Thanh Lãng sẽ rất vui.

" Lãng Lãng, người hồi nãy cùng chị diễn drama à? "

" Gì cơ? "

" Khi mở cửa ra em thấy 2 mắt cô ấy đỏ có vẻ như vừa mới khóc xong? "

Ngôn Thanh Lãng trầm mặt, chỉ là nghỉ học thêm thôi mà, Trạch Tịnh Cơ đâu cần thiết phải khóc... Có thể tình cảm Trạch Tịnh Cơ dành cho Ngôn Thanh Lãng hẳn sâu đậm...

" Cô ấy vừa nhỏ mắt, em đừng bận tâm " – Ngôn Thanh Lãng cười bảo.

" Dạ! " – Ngôn Phù cười lộ hàm răng khểnh ra quả thật rất đáng yêu.

" Đưa hành lí của em đây, chị đem cất trên phòng giúp ".

Ngôn Phù từng vài lần đến căn nhà nên hẳn rõ nội thất bên trong, vẫn không thay đổi...

< Chị ấy vẫn ở một mình, mình sẽ không để cho ai tiếp cận chị ấy kể cả người hồi sáng > Ngôn Phù cười mỉm nhưng trong nụ cười đó có gì không bình thường.

" Nhà chỉ có 1 căn phòng ngủ em biết đấy, cơ mà giường đủ cho 2 người nằm, được không? "

" Không sao mà, được ở cùng chị là điều tuyệt vời nhất đối với em rồi " < Điều tuyệt vời nhất là khi em chiếm được cả tâm hồn và thể xác của chị đấy! >.

Cả hai là chị em mà Ngôn Phù vẫn còn tuổi nhỏ, Ngôn Thanh Lãng nghĩ nàng vẫn là trẻ con cho nên không để tâm những từ ngữ thân mật cho lắm. Đơn giản cười cười đáp lại.

" Em thật dẻo miệng! Xem ra càng lớn không những em đẹp hơn mà còn biết cách ăn nói hơn hẳn nha! "

Ngôn Thanh Lãng và Ngôn Phù vui vẻ đùa giỡn đâu biết rằng ở trong phòng tối có 1 người mở điện thoại ngắm những tấm hình được chụp lén của Ngôn Thanh Lãng mà khóc....

******------******

" Em ấy rõ là không có tình cảm gì với tôi, lý trí bảo tôi phải buông tay, con tim lại điều khiển tôi cứ yêu em ấy, tôi phải nghe theo thứ gì để làm chủ bản thân mình đây! "

Trạch Tịnh Cơ khóc lủi thủi một mình không ai bên cạnh, xin nhà trường nghỉ dạy 1 buổi, Trạch Tịnh Cơ ôm người chặn những cơn lạnh buốt do cô đơn mang lại, nhắm mắt cho 2 hàng nước mắt cứ tuông ra, cố ngủ 1 giấc dài để mặc đời...

6 h 45 pm.

Hơn vài tiếng liền không thể nhắm mắt được nữa, Trạch Tịnh Cơ chỉ vô hồn trong thời gian đó nhìn không gian tối đen, tia máu nổi lên có chút rát mắt.

Mở đôi mắt đỏ quét dày cộm nước mắt, hình ảnh người đó lại ập về, làm sao để vứt bỏ tình cảm của Trạch Tịnh Cơ dành cho Ngôn Thanh Lãng đây.

Trạch Tịnh Cơ mở tủ đồ lấy chiếc quần màu hồng, áo màu hồng có hàng chữ trắng " Smile at you life* " để chứng tỏ mình còn yêu đời, buộc cao tóc, sọt chân vào đôi giầy bata hồng trắng, cô là đang gần full hồng, thể hiện lên sự trẻ trung tuổi 23 của mình, Trạch Tịnh Cơ bây giờ thật theo kiểu nữ tính của giới trẻ, một chút không thích ứng được vẫn cố gượng bản thân quyết định đi chơi để giải khuấy, xuống gara lái chiếc Vision trắng đi...

*: Mỉm cười với cuộc sống của bạn.

Đến siêu thị, thật đông đúc sôi nổi. Đi vào trong KFC, Trạch Tịnh Cơ chọn 2 phần gà rán, 2 phần mỳ ý, 2 phần khoai tây chiên, 2 ly pepsi, nhân viên nhìn mỹ nhân chọn món đến há hốc mồm, có nhiều tiền thật lợi hại!

Dừng lại suy nghĩ một chút, hỏi bản thân rốt cuộc đang làm gì ở đây vậy, tuổi trẻ ăn chơi giống như vậy căn bản không phải là chính mình! Một âm thanh quen thuộc phát ra, cô xoay đầu nhìn thấy người con gái lúc sáng gặp.

" Lãng Lãng, chị muốn ăn cái gì? ". Ở đằng quầy kia, nghe có người nhắc đến cái tên quen thuộc, Trạch Tịnh Cơ giươn mắt tìm kiếm thì ra trái đất nhỏ như vậy... Nhận món mình gọi, không quan tâm quay lưng đi lại bàn trống.

" Cô Trạch! "

Định nhanh chóng thoát khỏi lại nghe giọng ấm áp gọi tên, Trạch Tịnh Cơ xoay người thấy Ngôn Thanh Lãng nắm tay Ngôn Phù cùng đi đến, Trạch Tịnh Cơ nhìn thật chướng mắt. Ngôn Thanh Lãng nhìn thẳng đôi mắt đỏ của Trạch Tịnh Cơ mà e thẹn.

" Thật trùng hợp, lại gặp cô chỗ này hay là chúng ta cùng ăn tại 1 chỗ được không? "

Trạch Tịnh Cơ nhìn nụ cười trên mặt Ngôn Thanh Lãng, thật không muốn phá vỡ sự bình yên nằm trên đó, mắt liếc ngang cái nắm tay chặt của 2 người Trạch Tịnh Cơ cắn chặt môi.

" Được, nếu em thích "

" Cảm ơn cô! Ngôn Phù chúng ta qua kia ngồi ".

...?!! Ngôn Thanh Lãng là rủ Trạch Tịnh Cơ ăn cùng, bây giờ lại chủ động dắt người khác đi trước, Trạch Tịnh Cơ thương tâm nặng nề nhấc chân theo bước Ngôn Thanh Lãng.

Bình luận

Truyện đang đọc