TINH THẦN BIẾN



Qua ba ngày.
Đằng Long đại lục gặp phải sự đả kích từ trước đến giờ chưa từng có. Phe tán tiên và phe tán ma đã từng trải qua một cuộc đại chiến vì Phá Thiên Đồ, nhưng tổn hại của trường đại chiến đó gây ra không bằng với tổn thất trong ba ngày này.
Trong ba ngày này, một cao thủ vô địch như giống như ma thần không ngừng điên cuồng dùng thủ đoạn tàn khốc giết chết vô số tán tu cao thủ.
Cao thủ bị giết yếu nhất cũng là lục kiếp tán tu.
Chỉ trong ba ngày, số lượng tán tu từ lục kiếp trở lên của Đằng Long đại lục đã bị tử thương tám thành.
Đây là do Man Càn phát tiết sự phẫn nộ.
- Lần này trở về chắc chắn sẽ bị lũ khốn đó cười nhạo, đến cánh cửa Nghịch Ương Cảnh mà cũng không vào được.
Trong lòng Man Càn phẫn hận đến cực điểm, hắn hận không thể xẻ thịt lột da Đỗ Trung Quân.
Vì thế hắn đã giết tới tám thành số lượng tán tu từ lục kiếp trở lên.
Tại yêu giới, dù cho huỷ cả một tinh cầu cũng chẳng được xem là chuyện lớn. Đương nhiên tiền đề là phải ứng phó với sự báo thù của một số cao thủ có quê hương ở tại tinh cầu đó.
- Tần Vũ?
Trong lòng Man Càn vừa động, trong tay xuất hiện một khối truyền tấn lệnh.
Nhìn thông tin thứ hai mà Tần Vũ gửi đến, Man Càn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
- Tần Vũ huynh đệ, chuyện này không thể đùa được đâu, vào Nghịch Ương Cảnh là chuyện trọng đại đó.
Man Càn vẫn thấy khó tin, vừa dùng yêu thức truyền câu này đi lại tiếp tục,
- Huynh đệ… quả thật có phương pháp vào Nghịch Ương cảnh?
- Man Càn huynh yên tâm, vì sao tiểu sư thúc tôi đã đoạt được Phá Thiên Đồ lại mang đi đấu giá? Nếu không phải vì có biện pháp khác để vào Nghịch Ương Cảnh liệu tiểu sư thúc tôi có bằng lòng đi đấu giá Phá Thiên Đồ?
Thấy tin tức Tần Vũ truyền tới, Man Càn có chút tin tưởng.
Ban đầu Man Càn cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Kiếm tiên Lan Phong này liệu có phải là đầu óc có vấn đề không mà lại đem đấu giá bức Phá Thiên Đồ trân quí như vậy. Bây giờ nghe Tần Vũ nói, y cảm thấy hiểu ra nhiều.
Hóa ra… người ta đã sớm có cách vào Nghịch Ương Cảnh, Phá Thiên Đồ đối với người ta chả có mấy tác dụng.
- Thế nào? Man Càn huynh vẫn không tin những gì tôi nói ư?
Trong lời Tần Vũ có chút bực dọc.
- Tần Vũ huynh đệ, huynh đệ đã nói như thế đương nhiên là ta tin rồi.
Man Càn liền truyền tấn đáp.
Man Càn này cũng biết đạo lý, bất kể ra sao cũng cứ nên tin trước đã rồi nói sau, vả lại hiện nay y cũng chẳng có cách nào để vào Nghịch Ương Cảnh. Tin rằng Tần Vũ tốt xấu gì cũng có biện pháp, nếu không tin thì Man Càn hắn chỉ còn cách đứng giơ mắt nhìn ba đại sứ giả kia tiến vào Nghịch Ương Cảnh.
- Man Càn huynh hãy mau mau đến Tuyết Ngư đảo, Tông Quật của Bạo Loạn Tinh Hải cũng sắp đến đây. Vì ta có chín chỗ để vào Nghịch Ương Cảnh, bên ta cần ba chỗ, bên Bạo Loạn Tinh Hải cần ba chỗ, Man Càn huynh cũng chỉ có thể có ba chỗ thôi.
Tần Vũ dặn dò.
Ba chỗ?
Đối với Man Càn mà nói, bây giờ có được một chỗ đã là chuyện vô cùng đáng mừng rồi.
Man Càn nghe Tần Vũ nói trong lòng thêm khẳng định. Có người của Bạo Loạn Tinh Hải tham gia, xem ra chuyện này có đến tám chín phần mười là thật rồi. Hơn nữa đối với Tần Vũ mà nói, cố ý lừa Man Càn, Tông Quật cũng chẳng có gì hay.
- Tuyết Ngư đảo, được, người của ta sẽ tới ngay.
Man Càn lập tức truyền tin cho Tần Vũ.
- Vậy ta sẽ mang hai huynh đệ tới đó chờ Man Càn huynh.
Sau đó Tần Vũ thu hồi truyền tấn lệnh.

***
Trên Tuyết Ngư đảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Vũ sau khi đã sử dụng Kiếm tiên Khôi Lỗi để giết Minh Lương chân nhân, lập tức âm thầm quay lại Tuyết Ngư đảo. Lúc này ba huynh đệ Tần Vũ đang đứng cạnh hồ Tuyết Ngư gần vị trí của truyền tống trận chia tay với ba anh em Sử Tín.
- Sử Tín, các người hãy đến Tiềm Long đại lục chiếu cố cho đám người phụ vương ta là được, còn các người muốn làm gì khác, chắc chẳng có ai dám, cũng chẳng ai có năng lực để can thiệp đâu.
Tần Vũ cười nói.
Nghe vậy ba huynh đệ Sử Tín vô cùng mừng rỡ. Cuối cùng cũng được tự do tự tại mà ngao du một chuyến.
Tuy bọn chúng cũng muốn đến Nghịch Ương Cảnh lắm nhưng trong lòng bọn Sử Tín hiểu rõ rằng, nếu không có sự giúp đỡ của Tần Vũ, chỉ dựa vào sức riêng mình thì vào bao nhiêu chết bấy nhiêu.
- Ầy, Sử Bỉnh tiểu tử, đừng có mải chơi quá. Đến lúc nào đó bản Hầu gia đột nhiên phi thăng, ngươi thân là linh thú của ta lại sớm đạt tới Đại Thành kỳ chắc chắn cũng sẽ phi thăng, cho nên hãy chú ý một chút.
Hầu Phí dặn dò.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Sử Bỉnh cung kính đáp.
Ba huynh đệ Tần Vũ, cũng tương ứng với ba đại linh thú bọn Sử Tín. Trong đó linh thú của Tần Vũ là lão đại Sử Tín, của Hầu Phí là lão nhị Sử Bỉnh, còn của Hắc Vũ là lão tam Sử Chiến.
- Phí Phí, đừng quá lo lắng, tuy năng lượng của ngươi và Tiểu Hắc chuyển đổi nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng Đại Thành kỳ ít nhất là cũng phải mất vài năm. Tuy thời gian vài năm rất ngắn, bất quá tra xét Nghịch Ương Cảnh một chuyến chắc cũng chẳng lâu đâu, có khi ra ngoài rồi vẫn chưa phi thăng đâu.

Tần Vũ nói.
Tốc độ tu luyện của Hầu Phí và Hắc Vũ vô cùng nhanh, tốc độ hoán chuyển năng lượng trong thể nội cũng cực nhanh.
Khi năng lượng trong cơ thể hoàn toàn chuyển hóa thành "yêu nguyên lực" của yêu giới, đó chính là thời điểm Hầu Phí và Hắc Vũ phi thăng.
- Đúng, phải mất vài năm.
Hầu Phí gật đầu nói,
- Nhưng vài năm thì rất ngắn, chỉ cần bế quan là có thể dễ dàng qua rồi.
Với tu vi như Hầu Phí, bế quan hàng trăm năm là chuyện rất bình thường, cho nên vài năm đối với bọn họ chỉ là khoảng thời gian rất ngắn.
Hắc Vũ cũng gật đầu nói:
- Thời gian vào Nghịch Ương Cảnh chắc không dài, cho nên Hầu tử đừng quá vội vàng dặn dò bọn Sử Chiến như thế.
- Được rồi, ba anh em Sử Tín các ngươi đừng ở đây nghe bọn ta nói linh tinh nữa, mau vào truyền tống trận đến Tiềm Long đại lục đi.
Tần Vũ cười nói.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Sử Tín cúi người đáp, sau đó mang hai huynh đệ bước vào truyền tống trận, những đạo quang mang bao bọc lấy họ, trong chốc lát, quang mang của truyền tống trận tiêu tan, phảng phất như không có biến hoá gì ngoại trừ việc ba anh em Sử Tín đã biến mất.
Tuyết Ngư đảo toàn một màu trắng xóa, dưới ánh sáng mặt trời, toàn bộ Tuyết Ngư đảo trông như một thế giới tuyết, khung cảnh tĩnh mịch, những bông hoa tuyết trong suốt như thủy tinh lấp lánh hơn khi có ánh dương chiếu rọi.
- Ha ha, Tần Vũ huynh đệ!
Khắp Tuyết Ngư đảo đột nhiên vang lên một đạo thanh âm hồn hậu, to lớn kinh nhân làm cho hằng hà sa số những bông hoa tuyết rụng lả tả.
Ba người Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ như ba đạo hắc sắc lưu quang từ trang viện bên dưới phóng ra, đứng lơ lửng trên không mỉm cười nhìn ba người đối diện.
- Ha ha, quả nhiên là Man Càn huynh, ta vừa nghe thấy giọng nói này đã nghĩ ngay, ở phàm nhân giới ngoài Man Càn huynh còn ai có giọng nói đặc biệt đầy bá khí đến vậy chứ?
Tần Vũ cười nói.
Vào Nghịch Ương cảnh, phe mình ít nhất cũng đủ vững vàng…
Lúc trước Tần Vũ kéo Tông Quật về phe mình, hiện tại Tần Vũ rất hứng thú khi có được Man Càn - người có thực lực mạnh mẽ đứng đầu trong bốn đại sứ giả.
- Tần Vũ huynh đệ đừng đưa ta lên cao nữa, đến hiện tại ta còn chưa tìm được lấy một chỗ để vào Nghịch Ương Cảnh nữa là, bây giờ phải chạy theo huynh đệ tới đây. À, đúng rồi, Tông Quật đâu?
Man Càn hỏi.
Vừa rồi Man Càn đã dùng yêu thức tra xét một lượt nhưng hắn phát hiện trên Tuyết Ngư đảo không có bất kì cao thủ nào của Bạo Loạn Tinh Hải. Lẽ nào Tần Vũ lừa hắn ư?
- Huynh nói Tông Quật tiền bối ư? Ông ấy là người của Bạo Loạn Tinh Hải, vùng nước của Bạo Loạn Tinh Hải rộng lớn, cho dù ông ấy có lập tức khởi hành thì cũng phải mất một thời gian nữa.
Tần Vũ cười nói.
Đột nhiên…
- Ai nói là phải mất một thời gian nữa.
Tiếng của Tông Quật vang lên, Tần Vũ chấn kinh nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Tông Quật dắt hai đại hán đi tới. Hai đại hán này Tần Vũ đã từng gặp mặt, đó là hai đảo chủ của Hắc Phong đảo trong ba đại đảo của Bạo Loạn Tinh Hải - huynh đệ Thạch Hóa và Thạch Biến. Hai huynh đệ Thạch Hoá và Thạch Biến là thần thú, bản thể là một loại thần thú cực kỳ quái dị - Hoá Thạch Thú.
- Tông tiền bối!
Tần Vũ kinh hoảng.
Tần Vũ hiểu rất rõ, khu vực Bạo Loạn Tinh Hải rất rộng lớn, cự ly từ Bằng Ma đảo đến Tuyết Ngư đảo cũng phải vài trăm tỷ dặm, một khoảng cách xa như vậy mà chỉ trong chốc lát đã có mặt, quả là không thể nào.
- Đừng ngạc nhiên như vậy chứ, thứ nhất là vừa rồi ta không phải ở Bằng Ma đảo mà đang ở trên Hắc Phong đảo, thứ hai là tốc độ của ta cao hơn cậu nghĩ nhiều.
Tông Quật cười bình thản nói.
Man Càn đứng một bên gật đầu nói:
- Tần Vũ, tốc độ của Kim Sí Đại Bằng Điểu quả thực siêu phàm dù là thuấn di hay phi hành, thậm chí là kết hợp sử dụng cả hai. Các loại tuyệt kỹ trên phương diện tốc độ này các siêu cấp thần thú khác muốn học cũng không được.
- Được rồi, tất cả mọi người đều đã có mặt, mời mọi người đến trang viên nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ nói về địa đồ tới Nghịch Ương cảnh.
Tần Vũ vừa dứt lời, cả Man Càn và Tông Quật đều gật đầu tán đồng.
- Man Càn huynh, mời ngồi!
- Tông Quật tiền bối, mời ngồi!
Ba người Tần Vũ, Tông Quật, Man Càn ngồi thành một vòng quanh cái bàn tròn.
- Man Càn huynh, Tông tiền bối, trước khi nói về địa đồ vào Nghịch Ương Cảnh, tôi xin nói về một số chuyện liên quan đến Phá Thiên Đồ trước đã. Mọi người vẫn chưa từng trích huyết nhận chủ với Phá Thiên Đồ, nên chắc không rõ lắm.
Tần Vũ cười nói.
Hai người Tông Quật và Man Càn lắc đầu cười khổ rồi gật đầu.
Hai người họ đều là những nhân vật không tầm thường, tài năng xuất chúng, nhưng đáng tiếc vẫn chưa được một lần nắm giữ Phá Thiên Đồ.
Tần Vũ gật đầu nói:
- Theo tình báo của Man Càn huynh và Bạo Loạn Tinh Hải của Tông Quật tiền bối, khẳng định là biết trong ba bức Phá Thiên Đồ có một tấm là của ta. Do vậy ta thập phần hiểu rõ bí mật của nó.
Man Càn và Tông Quật khẽ gật đầu. Tấm Phá Thiên Đồ của Tần Vũ chẳng phải đã gây nên một trận chiến giữa tán tiên và tán ma sao.
- Ba bức Phá Thiên Đồ ghép với nhau sẽ trở thành bức địa đồ chỉ dẫn đến Nghịch Ương Cảnh, ngoài ra Phá Thiên Đồ còn là tư cách để vào Nghịch Ương Cảnh. Mỗi bức Phá Thiên Đồ đều ẩn chứa Phá Thiên kiếm khí tinh thuần, tới lúc đó chỉ có những người được bao trùm trong Phá Thiên kiếm khí mới vào trong được. Phá Thiên kiếm khí của một bức Phá Thiên Đồ có thể bao trùm tối đa là sáu người.
Tần Vũ giải thích một cách cặn kẽ.
Man Càn và Tông Quật ở bên cạnh vừa nghe vừa khẽ gật đầu.
- Ta đang có một tấm địa đồ, đồng thời… cũng có Phá Thiên kiếm khí tinh thuần do Nghịch Ương tiên đế lưu lại. Một bức Phá Thiên Đồ chỉ có thể đưa được sáu người nhưng riêng ta có thể bao quát chín người.
Tần Vũ tự tin nói.
Nghe Tần Vũ nói cứng cỏi như thế, Man Càn và Tông Quật bắt đầu tin vào Tần Vũ.
- Tin rằng Man Càn huynh và Tông tiền bối đã hiểu ý của tôi?
Tần Vũ cười nhìn hai người.
Man Càn gật đầu nói:
- Tần Vũ huynh đệ chẳng phải đã nói, để vào được Nghịch Ương Cảnh cần có hai điều kiện: thứ nhất là địa đồ, thứ hai là tư cách vào.
Tần Vũ gật đầu:
- Phải, bây giờ ta cho hai vị xem điều kiện thứ nhất: địa đồ.
Tần Vũ giơ tay, hai khối ngọc giản xuất hiện bay lơ lửng trước mặt của Man Càn và Tông Quật. Hai người cùng giơ tay ra đón lấy chúng, đồng thời dùng yêu thức của mình xem lướt qua địa đồ.
- Tần Vũ, tấm bản đồ này có phải là giả không?
Man Càn trừng mắt hỏi Tần Vũ:
- Liệu chỗ này có thể tồn tại Nghịch Ương Cảnh sao?
Tần Vũ lắc đầu mỉm cười:
- Đừng ngạc nhiên, đừng thấy kỳ quái cũng đừng thấy khó tin. Địa đồ này là thật, thật tới mức không còn gì thật hơn. Nghịch Ương Cảnh ở tại Tử Vong thâm uyên trong truyền thuyết!
Tần Vũ nhớ lần đầu tiên quan sát tấm địa đồ, cũng thấy khó tin.
Tinh cầu của phàm nhân nơi Tần Vũ ở là một tinh cầu thuộc dạng lớn nhất.
Tại đông bán cầu của tinh cầu này có Tiềm Long đại lục, hải vực phổ thông của Bạo Loạn Tinh Hải phía bắc, Bạo Loạn Tinh Hải, hải vực phổ thông của Bạo Loạn Tinh Hải phía Nam cùng với Đằng Long đại lục.
Nhưng tại nửa kia của tinh cầu này lại là một địa ngục gọi là – cực địa!
Luận mức độ nguy hiểm, Bạo Loạn Tinh Hải chỉ là một phần nhỏ so với cực địa.
Cực địa chiếm một nửa tinh cầu, diện tích của nó bằng tất cả Bạo Loạn Tinh Hải, Tiềm Long đại lục, Đằng Long đại lục, hải vực phổ thông… cộng lại.
Cực địa được phân thành hai vùng là Hàn vực và Viêm vực (có nghĩa là vực lạnh và vực nóng).
Từ Tiềm Long đại lục đi thẳng về phía Bắc vài trăm vạn dặm là tiến vào cực địa Hàn vực, đồng thời từ Đằng Long đại lục đi về phía Nam cũng một khoảng cách như thế là đến cực địa Viêm vực nguy hiểm trùng trùng.
Bề ngang bề dọc của cực địa Hàn vực và cực địa Viêm vực đều lớn, ước chừng vài tỷ dặm.
Càng tiến vào sâu càng đồng nghĩa với sự nguy hiểm tăng lên, ngay cả tán tu bình thường cũng không dám tùy tiện tiến vào, sự nguy hiểm đạt đến mức xưa nay chưa từng có.
Nhưng nơi nguy hiểm nhất không phải ở đây mà là nơi giao nhau giữa Hàn vực và Viêm vực, đó là vực thẳm mà không một sinh vật nào có thể sống tại đây, nơi mà người ta vẫn gọi là Tử Vong thâm uyên (vực thẳm tử thần).
Trong truyền thuyết xa xưa của hạ giới đã từng nói kẻ nào bước vào Tử Vong thâm uyên ắt phải chết.
Theo bản đồ của Tần Vũ, vị trí của Nghịch Ương Cảnh chính là trong Tử Vong thâm uyên.

Bình luận

Truyện đang đọc