-Bồng!
Năm quyền đầu đánh thật nặng lên năm khuôn mặt đang giương ra. Thanh âm của tiếng gãy xương mũi gần như đồng thời vang lên, tiên huyết bắn ra. Bằng Ma Hoàng, Vũ Hoàng, Huyền Đế, Ngao Khô, Lưu Đồ, khuôn mặt của năm người nhuộm đầy máu.
Chín Thanh Đế hốt nhiên dung hợp lại, hóa thành một Thanh Đế.
Thanh Đế cười nhạt nhìn mấy người Bằng Ma Hoàng:
-Tông Duyên, Phong Vũ, Huyền Hi, mấy người các ngươi làm loạn ở đây. Một quyền đó coi như là trừng phạt, hi vọng các ngươi biết tiến thoái, nếu không…ta tịnh không ngại tặng thêm mấy quyền còn nặng hơn vừa nãy.
Màn nước màu xanh biếc đã hoàn toàn thu nhập vào trong người Thanh Đế. Bọn Bằng Ma Hoàng cũng đã được giải trừ trói buộc, nhưng không có ai hoài nghi rằng Thanh Đế không thể trực tiếp trói lại mấy người Bằng Ma Hoàng thêm một lần nữa.
Tần Vũ, Tùng Thạch tiên đế cùng với Long Hoàng, Ngao Vô Hư, Đại Viên Hoàng, nhóm đông người đã đến phía sau, đều nhìn năm người Bằng Ma Hoàng phải chịu nhục nhã.
Năm người Bằng Ma Hoàng gần như nháy mắt đã chữa trị lại thương thế trên mặt, nhưng cảnh tượng vừa rồi cả cuộc đời bọn họ sẽ không thể quên được.
-Hô!
Lồng ngực Bằng Ma Hoàng hít sâu một hơi mãnh liệt kêu vang như tiếng sấm, sắc mặt rất nhanh biến thành tím tái, nhãn thần càng giống như muốn ăn thịt người. Sức mạnh của sự giận dữ, tất cả mọi người tại đó đều cảm thụ được. Sự nhục nhã, từ trước tới giờ chưa từng chịu nhục nhã, Bằng Ma Hoàng đích xác đã tới cực hạn rồi.
-Thanh Đế, ngươi quả nhiên lợi hại.
Bằng Ma Hoàng thở ra một hơi, sắc mặt tím tái đã trở nên trắng bệch.
Hai vợ chồng Vũ Hoàng, Huyền Đế sắc mặc cũng rất khó coi. Chỉ là bọn họ không có xuất thủ, vì vừa rồi bọn họ đã cảm nhận được sự chênh lệch của mình so với Thanh Đế. Nếu xuất thủ, căn bản là tự tìm nhục mà thôi. Còn Ngao Khô và Lưu Đồ, đứng phía sau Bằng Ma Hoàng không hề nói câu nào.
-Tần Vũ
Vũ Hoàng nhìn Tần Vũ:
-Có bản sự thì…cả đời hãy bám vào Thanh Đế.
Rồi tức thì Vũ Hoàng lạnh lùng nói:
-Trì Thanh huynh khổ tu nhiều năm như vậy quả nhiên là ghê gớm. Trước mặt ngươi, đến cả năng lực di động ta cũng không có. Phong Vũ tự nhận không bằng. Nhận một quyền hậu đãi này của Trì Thanh huynh, ta đã không còn mặt mũi nào để tham gia yến tiệc của huynh nữa, giờ xin cáo từ…
Còn chưa dứt lời, Bằng Ma Hoàng đã xen vào.
Bằng Ma Hoàng nhìn Thanh Đế:
-Thanh Đế, tu luyện nhiều năm như vậy. Công lực ngươi không ngờ đã đạt đến mức đó. Ta hiện giờ phát hiện ra…có một chuyện mà ta đã nghĩ sai rồi, rất sai là đằng khác.
Trong mắt Bằng Ma Hoàng lộ ra nét tà dị, liếc nhìn Tần Vũ bên cạnh một cái.
Tần Vũ không tự chủ được nheo mắt lại.
Thanh Đế đạm nhiên hỏi:
-Tông Duyên, ngươi muốn nói cái gì?
Bằng Ma Hoàng Tông Duyên lại nhìn Long Hoàng, Đại Viên Hoàng:
-Ngao Phương, Tôn Viên, chúng ta yêu tộc tam hoàng, vốn nghĩ là nhờ vào truyền thừa bảo vật thì có thể ngạo thị được tiên ma yêu giới. Ta đối với Mê Thần điện vẫn luôn xem thường. Chỉ là không ngờ được năm xưa Trì Thanh ở Mê Thần điện lấy được một kiện bảo bối, lại có thể khiến hắn tăng công lực đến mức thế này. Xem ra nhiều năm qua, chúng ta coi thường những thần khí của Mê Thần Điện là một sự sai lầm.
Tần Vũ, Tùng Thạch tiên đế cùng với những đế cấp cao thủ tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều đều kinh hô lên.
Thì ra Thanh Đế lợi hại như vậy là vì thần khí của Mê Thần Điện a.
Vũ Hoàng kinh hãi thốt:
-Cái gì? Thanh Đế đã từng đến Mê Thần Điện?
Huyền Đế trên mặt cũng có vẻ khó mà tin được. Trong trí nhớ của Vũ Hoàng và Huyền Đế, Thanh Đế chưa từng tới Mê Thần Điện, thậm chí cũng chưa từng tranh đoạt Mê Thần đồ quyển.
Thanh Đế đạm nhiên đáp:
-Đúng, ta đã tới. Nhưng đó đã là chuyện của vài nghìn vạn năm trước. Năm đó ta và ba vị cao thủ tiên đế khác cùng đi, còn các ngươi bấy giờ mới chỉ là những tiểu nhân vật ở tiên ma yêu giới mà thôi.
Vũ Hoàng, Huyền Đế nhìn nhau một cái, trong lòng có chút nổi giận.
Bọn họ cảm thấy mình đứng trước Thanh Đế chỉ như những đứa trẻ đứng trước một người thành niên vậy. Vài nghìn vạn năm trước giữa mấy người đã chênh lệch như thế, đến hiện giờ…khoảng cách đó đã trở nên rất lớn. Dù cho bọn họ đều đã là cửu cấp tiên đế.
-Thanh Đế có được thành tựu như vậy, tất cả đều nhờ Mê Thần Điện. Còn bảo vật trọng yếu nhất để thăm dò Mê Thần Điện "Mê Thần đồ quyển" hiện tại lại đang trên người Tần Vũ. Tần Vũ….hi vọng ngươi đem nó giấu cho kỹ. Ta ước chừng sẽ có không ít người muốn cướp Mê Thần đồ quyển của ngươi đâu.
Bằng Ma Hoàng ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.
Sắc mặt Tần Vũ phát lạnh.
"Tên hỗn đản âm hiểm này." Ánh mắt Tần Vũ quét nhìn bốn phương tám hướng. Lúc này có hơn trăm vị đế cấp cao thủ tập trung ở xung quanh, tuyệt đại bộ phận đều nhìn về Tần Vũ, trong ánh mắt lộ ra một tia động tâm,
"Bằng Ma Hoàng nói như vậy, có lẽ để gây chú ý của nhiều người hơn tới Mê Thần đồ quyển."Đúng lúc này -- --
-Bằng Ma Hoàng, Mê Thần đồ quyển quả thực đang ở trên mình Tần Vũ?
Một vị hắc y lão giả hốt nhiên lên tiếng hỏi. Hắc y lão giả đó diện mục mơ hồ, xung quanh thân thể tự nhiện phát tán ra một loại hàn ý. Những đế cấp cao thủ khác không tự chủ được phải giữ khoảng cách với hắn. Lão giả đó chính là một vị ẩn sĩ cao thủ của ma giới, công lực đã đạt đến cửu cấp ma đế! Thực lực chân chính ra sao, không người nào có thể nói rõ được. Chung quy có trường hợp của Ngân Hoa mỗ mỗ khi trước, thực lực của ẩn sĩ này rất khó xác định.
Bằng Ma Hoàng quay đầu nhìn hắc y lão giả, lập tức ánh mắt sáng lên đáp:
-Đó là hiển nhiên. Nếu Tần Vũ không có Mê Thần đồ quyển, lúc trước Vũ Hoàng vì sao lại bỏ nhiều khí lực như thế để truy sát hắn chứ? Phong Vũ huynh, ngươi nói có phải không?
Vũ Hoàng và Bằng Ma Hoàng liếc nhau một cái, cũng mỉm cười nói:
-Chính thế, hiện giờ bí mật này ta cũng không giấu nữa. Mê Thần đồ quyển đích xác đang ở trên mình Tần Vũ. Không chỉ Mê Thần đồ quyển, ngay cả Vạn Thú Phổ cũng đang trên người hắn.
Tập trung ánh mắt!
Hơn trăm vị đế cấp cao thủ đồng thời nhìn Tần Vũ, ánh mắt thấp thoáng có một sự sáng chói.
Thực lực của Thanh Đế đã hiển lộ ra, ngay cả Bằng Ma Hoàng trước mặt ông cũng phải buông tay chịu trói. Còn nguyên nhân của thực lực đó lại chính là vì Mê Thần Điện. Đừng nói những tiên đế kia, dù là mấy người Long Hoàng, Ngao Vô Hư, Ngưu Ma Hoàng cũng phải có lòng tham đồ trong bụng. May mắn là họ mỗi người đều đã có thứ để dựa vào, nên lòng tham với Mê Thần Điện tịnh không lớn lắm.
"Bằng Ma Hoàng, Vũ Hoàng quả nhiên âm hiểm." Tần Vũ cảm thấy tình thế có phần bất diệu, chỉ là hiện giờ hắn cũng chưa có biện pháp gì.
Những đế cấp cao thủ tụ tập xung quanh càng lúc càng đông, không ít người nhìn Tần Vũ với ánh mắt tham lam sát ý. Điều này làm cho Tần Vũ thấy phẫn nộ trong lòng. Ánh mắt băng lãnh của Tần Vũ hung dữ quét qua những người đó, trong lòng thầm nói:
"Các ngươi đám gia hỏa tham lam này, tốt nhất chớ đụng đến ta. Chọc giận ta, ta sẽ trực tiếp ở trong Khương Lan giới khổ tu vài nghìn năm, tu luyện đến đệ cửu tầng Cửu Chuyển Ám Kim Thân, lúc đó thì…Đối địch với ta, ta sẽ giết hết không tha."Cặp mắt sung mãn sát ý của Tần Vũ làm cho đám đế cấp cao thủ kia cả kinh.
Bọn họ nhớ tới, Tần Vũ chính là kẻ đã không phân cao thấp với Vũ Hoàng. Tiên đế, yêu đế nhị cấp, tam cấp, ngũ cấp, lục cấp, muốn cướp Mê Thần đồ quyển của Tần Vũ căn bản là tìm chết. Những đế cấp cao thủ tương đối yếu kém đó không khỏi nén lại lòng tham ở trong bụng. Chỉ là bọn họ cũng có chuẩn bị, một khi Tần Vũ
"hổ lạc bình dương" (hổ lạc xuống đồng bằng), bọn họ sẽ đồng loạt ra tay tranh đoạt.
-Hừ.
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng.
Tiên ma yêu giới này, có lúc phải cậy thế mạnh một chút. Không đụng tới mình thì thôi, chứ nếu ai muốn tới giết người đoạt bảo, mình cũng không thể mềm lòng nương tay được.
-Chư vị.
Thanh Đế cười nhạt nói:
-Ta có thành tựu như ngày hôm nay, đích xác là có quan hệ với Mê Thần Điện đó.
Thanh Đế vừa nói lời này, mọi người vây quanh đều nhìn về Thanh Đế, còn Tần Vũ lại nhíu mày.
-Chỉ là ta lấy được kiện bảo vật đó, trên thực tế tịnh không phải là thần khí. Thậm chí còn làm cho ta dừng lại ở bát cấp tiên đế, khổ tu vài nghìn vạn năm mới đại công cáo thành. Nếu không phải vì bảo vật đó, hiện giờ ta đã sớm tới được thần giới rồi, có được tất có mất a.
Thanh Đế vang giọng nói:
-Được rồi chư vị, yến tiệc đã chuẩn bị xong. Hay là chư vị hãy cùng ta đi tới Nguyệt Nha loan nhé.
Tùng Thạch tiên đế cũng cười tươi nói:
-Đúng, chư vị mời phó yến (dự tiệc).
Vũ Hoàng hốt nhiên nói:
-Chúng ta không đi, cáo từ.
Huyền Đế vẫn đứng ở bên cạnh Vũ Hoàng.
Thanh Đế chỉ mỉm cười gật đầu.
-Trì Thanh, ta cũng cáo từ đây.
Bằng Ma Hoàng cũng chắp tay, sau đó mấy người Bằng Ma Hoàng, Vũ Hoàng liền cực tốc bay đi.
Trên Nguyệt Nha loan, trong đình viện ở một nơi thông thoáng đã bày đặt hơn trăm cái bàn. Ba huynh đệ Tần Vũ đang ngồi ở một cái bàn trong góc.
Bàn đó chỉ có Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, ba người bọn họ. Xung quanh đã bị Tần Vũ bố trí cấm chế, thanh âm không thể truyền ra được. Hầu Phí và Hắc Vũ tuy là bị Tần Vũ thu vào trong Khương Lan giới, nhưng chuyện vừa nãy phát sinh, bọn họ đã biết.
-Tình huống là như vậy. Những ngày sau này của chúng ta có lẽ sẽ khó khăn hơn. Các đệ nói xem, nên xử lý thế nào.
Tần Vũ mới nói lại tường tận câu chuyện, cũng đã đem tình huống hiện tại nói rõ ra.
-Cần gì phải lo phiền, ai dám đến đoạt Mê Thần đồ quyển, thì giết luôn là xong. Đánh không lại thì chạy, ba huynh đệ chúng ta sợ gì chứ?
Hầu Phí mặt đầy nộ khí.
Hắc Vũ cũng âm trầm vẻ mặt:
-Đại ca, người muốn giết chúng ta, thì không cần phải nương tay.
Tần Vũ gật đầu.
Tần Vũ minh bạch, từ lúc Bằng Ma Hoàng nói những chuyện đó ra, nhiều cao thủ đế cấp đã biết. Ước chừng hơn nửa đế cấp cao thủ cả tiên ma yêu giới đều sẽ biết chuyện này, bọn họ rất có thể đối mặt với sự vây sát.
-Ha ha…
Tần Vũ hốt nhiên cười lên, nâng chén uống rượu:
-Tiểu Hắc, Phí Phí, không cần quá để ý việc đó. Chúng ta tu luyện cho tốt, an tâm hưởng thụ cuộc sống. Những người đó tuân theo quy củ thì thôi, nếu chúng thật muốn giết chúng ta đoạt Mê Thần đồ quyển, chúng ta quyết không thể buông tay đế cho chúng giết được.
Ý của Tần Vũ rất rõ ràng.
-Được rồi, chúng ta trước hết ly khai đã.
Tần Vũ hốt nhiên đứng lên.
Ba huynh đệ Tần Vũ đứng lên, những đế cấp cao thủ khác đang đàm tiếu không hẹn cùng nhau nhìn về ba người họ. Tần Vũ nhẹ quét mắt một cái, ba người liền nhắm trước bàn phía trước nhất đi tới. Đó là bàn của nhóm người Thanh Đế, Long Hoàng, Nghê Hoàng, Đại Viên Hoàng.
Tần Vũ chắp tay nói:
-Thanh Đế tiền bối, chư vị, ba huynh đệ chúng ta còn có việc nên xin ly khai trước.
Thanh Đế nhìn ba huynh đệ Tần Vũ, rồi mỉm cười gật đầu:
-Vậy ta không tiễn. Tần Vũ, ta vẫn sẽ ở lại Nguyệt Nha loan khoảng nửa năm. Nếu ngươi muốn đến thì có thể tìm ta trong khoảng thời gian này. Sau nửa năm…muốn gặp ta, có lẽ phải gặp lại ở thần giới thôi.
Sau đó ba huynh đệ Tần Vũ dưới ánh mắt của nhiều đế cấp cao thủ rời khỏi Nguyệt Nha loan.
Trên tinh cầu hoang vu, đột ngột xuất hiện một nhân ảnh duy nhất, chính là Tần Vũ.
Tần Vũ đang một mình thi triển Đại Na Di, dùng tốc độ cực hạn đi tới Lưu Lam tinh thuộc Thanh Hỏa tinh vực. Nếu ba huynh đệ cùng đi, mục tiêu sẽ lớn, rất dễ tiết lộ thân phận. Dẫu sao Tần Vũ đi một mình thì an toàn hơn chút.
Khoảng nửa tháng, Tần Vũ đã từ Nguyệt Nha long tới được Lưu Lam tinh.
Bên trong Ngũ Liễu cung ở Lưu Lam tinh.
Mấy người Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, Bạch Linh đang tụ tập cùng nhau.
-Phí Phí, Tiểu Hắc.
Tần Vũ nhắc nhở:
-Ở Lưu Lam tinh coi như an toàn. Tiểu Đồng, Quách Phàm bọn chúng ở lại đây, các đệ có thể yên tâm. Ta chuẩn bị tiến nhập Khương Lan giới bắt đầu tu luyện "Cửu Chuyển Ám Kim Thân", các đệ chuẩn bị sẽ làm gì?
Tần Vũ cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ. Nếu thực lực chân chính đủ mạnh, ai lại dám đụng vào mình, có lẽ ngược lại còn sợ mình đụng tới bọn chúng.
Hầu Phí cười hi hi nói:
-Đại ca, huynh phải tu luyện, chúng đệ còn dám lười biếng sao?
Hắc Vũ cũng gật đầu nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ không khỏi bật cười.
-Linh Nhi, xin lỗi muội.
Hắc Vũ nhìn Bạch Linh bên cạnh mình. Bạch Linh chỉ cười nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng biết với tốc độ tu luyện của mình, căn bản không theo kịp Hắc Vũ. Có lẽ lúc Hắc Vũ phi thăng lên thần giới, nàng cũng không thể đi cùng được.
Do đó Bạch Linh sẽ cùng ở với con gái Hắc Đồng.
Ba huynh đệ Tần Vũ lại vào trong Khương Lan giới an tĩnh tu luyện. Còn mấy người Bạch Linh, Hắc Đồng thì sinh sống an nhàn ở Lưu Lam tinh. Còn về việc lần tới ba huynh đệ Tần Vũ xuất quan là lúc nào, ít nhất hiện giờ họ cũng chưa có xác định.
Trên tinh cầu hạch tâm Hắc Ô tinh của Phi cầm nhất tộc, tại Hoàng thành.
-Cút!
Một cái phẩy tay áo, hai thị nữ liền bị nhấc bay đi, tiên huyết bắn lên trên bực thềm ngoài tẩm cung.
Đầu đội kim quan, chân đi giầy vàng, thân mặc kim y, Bằng Ma Hoàng vẫn đứng trong tẩm cung như trước:
-Không có mệnh lệnh của ta, các ngươi không cần vào nơi này nữa.
-Vâng, bệ hạ.
Hai thị nữ run run sợ hãi cung kính nói, sau đó vội vàng rời khỏi nơi đó. Lúc này bốn nhân ảnh đã xuất hiện tại phía xa tẩm cung, đang vọng nhìn nơi đó. Đó chính là Ngao Khô, Lưu Đồ, Vũ Hoàng, Huyền Đế.
Vũ Hoàng dò hỏi:
-Ngao Khô, Lưu Đồ, Tông Duyên huynh sao vậy?
Ngao Khô, Lưu Đồ đều cười bất đắc dĩ, sau đó Ngao Khô giải thích:
-Bệ hạ nhiều năm qua chưa từng chịu qua một nỗi nhục nào lớn như thế. Lần này bị Thanh Đế sỉ nhục, bệ hạ vẫn luôn chứa đầy tức giận trong bụng.
-Phong Vũ huynh, các người muốn vào thì cứ vào, đừng đứng ở phía ngoài. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bằng Ma Hoàng bỗng quay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía này.
Mấy người Vũ Hoàng nhìn nhau một cái rồi liền đi tới tẩm cung của Bằng Ma Hoàng.