Gặp phải sự quần công của những Kim Chúc thú cường đại, bị buộc phải di dời nơi ở của thôn. Ở Kim Hình tinh vực tại Ám Tinh giới, hầu như trong tất cả các
"Trọng Tụ tinh" đều thường xuyên phát sinh cảnh tượng này.
-Kim Phong, ngươi đến chào hỏi Tang Nạp thôn của ta đi một mình là được, vì sao lại mang một nhóm đông người như vậy? Vài trăm người, hơn nữa đều là những hảo thủ vương cấp, hẳn là ba phần mười số cao thủ của Kim Dương thôn ngươi.
Cùng với thanh âm hùng hậu, một nam tử cường tráng mình trần đi ra. Đó chính là Ti Lưu -- -- đệ nhị hào nhân vật của Tang Nạp thôn.
Thôn trưởng Kim Dương thôn Kim Phong cười nhạt nói:
-Chúng ta đến, một là để chào hỏi, hai là muốn hỏi các ngươi một chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Chuyện gì?
Ti Lưu nhíu mày.
Kim Phong lạnh mặt lại:
-Lần này khi di dời, người của Kim Dương thôn ta đã phân thành nhiều nhóm di chuyển. Trong đó có một nhóm hơn trăm người đi cùng nhau…nhưng toàn bộ bọn họ đều đã bị chết.
-Chết toàn bộ?
Ti Lưu sắc mặt đại biến, ngay cả nhóm người trẻ tuổi vây quanh bao gồm Tu Nhã cũng đều kinh hãi.
Đột nhiên chết nhiều người như vậy, đúng là chuyện phi thường ít thấy. Bởi vì Kim Chúc thú trí tuệ rất thấp kém, muốn giết được hơn một trăm cao thủ, gần như là chuyện không thể.
-Chúng ta đã tiến hành điều tra. Trong nhóm người đó, ngoại trừ Húc Tông ra, những người khác đến cả thi thể cũng không có tìm ra. Còn từ thương thế làm chết Húc Tông thì thấy, Húc Tông có lẽ là bị nhân loại giết chứ không phải là Kim Chúc thú.
Thanh âm Kim Phong phát lạnh:
-Thôn của con người gần đây, chỉ có Tang Nạp thôn các ngươi. Do đó, ta muốn biết có phải là người của các ngươi đã giết chết Húc Tông, giết chết hơn trăm người đó hay không?
Kim Dương thôn và Tang Nạp thôn có chút đối lập. Đó là cừu oán không biết đã kéo dài bao nhiêu năm rồi. Thêm nữa, từ những gì đã thấy trên thi thể của Húc Tông, không trách được Kim Phong lại hoài nghi Tang Nạp thôn.
Ti Lưu kiên định đáp:
-Không, chúng ta không làm vậy.
Kim Phong cười lạnh nói:
-Tuy là Kim Dương thôn chúng ta và các ngươi có đôi chút cừu oán, nhưng cũng không đến mức một hơi giết hơn trăm tộc nhân của ta chứ.
Lúc này, một vị ngân phát lão giả từ Tang Nạp thôn đi ra, bên cạnh ông ta chính là Tần Vũ.
-Trưởng thôn.
Mấy người Ti Lưu, Tu Nhã đều khom người. Bấy giờ những tu luyện giả luôn ở trong Tang Nạp thôn tĩnh tu cũng từng người lần lượt đi ra, hơn nghìn người đã tập trung tại đây.
Ngân phát** lão giả đó truyền âm cho Tần Vũ:
-Lưu Tinh đại nhân, ta trước hết phải giải quyết chuyện này đã.
Tần Vũ nhẹ gật đầu. Hắn mới ra khỏi Khương Lan giới có hai ngày. Trong hai ngày này, hắn luôn ở cùng chỗ với thôn trưởng Tang Nạp thôn, cũng chính là phụ thân của Ti Lưu -- --Ti Tự. Tần Vũ đã hơi biểu lộ phần nào thực lực, Ti Tự thấy được liền đối đãi cung kính với Tần Vũ.
Trưởng thôn Kim Dương thôn Kim Phong lạnh giọng hỏi:
-Ti Tự trưởng thôn, phải chăng ngươi cũng không thừa nhận hơn trăm người của thôn ta là do Tang Nạp thôn của ngươi giết?
Ti Tự liền nhếch ngân my, cười nhạt nói:
-Ta thừa nhận Húc Tông là bị người của ta giết chết, nhưng những người khác thì tuyệt đối không phải.
-Phụ thân.
Ti Lưu nhíu mày nhìn phụ thân mình. Thừa nhận Húc Tông là do phe mình giết chết, chuyện này sẽ rất lôi thôi.
Kim Phong cười lớn lên:
-Thật là trò cười. Ngươi thừa nhận Húc Tông là do các ngươi giết, sao lại không có can đảm thừa nhận hơn trăm người còn lại cũng bị các ngươi giết luôn đi? Ti Tự, ngươi có lẽ không phải là loại người đó chứ.
Hốt nhiên một thanh âm rõ ràng sắc bén vang lên.
-Trưởng thôn Kim Dương thôn, Húc Tông thừa cơ lúc ta bị trọng thương muốn giết ta để cướp lấy Kim Hạch, cuối cùng mới bị giết chết. Còn những người khác, ta căn bản không gặp qua.
Tu Nhã nhìn chằm chằm Kim Phong nói.
-Tiểu nha đầu, ta không hỏi ngươi, ngươi không được xen vào.
Kim Phong lạnh lùng liếc Tu Nhã một cái:
-Hơn nữa, ngươi đừng có vũ nhục tôn nghiêm của con cháu Kim Dương thôn ta. Chúng ta thà chết chứ không làm loại chuyện đó.
Ở một bên, Tần Vũ chỉ cười nhạt trong lòng. Một người bất quá thực lực chỉ tiếp cận cửu cấp yêu vương, không ngờ lại bá đạo như vậy.
Tần Vũ đạm nhiên nói:
-Kim Phong đúng không, Húc Tông là do ta giết, ta có thể làm chứng…Húc Tông thành viên của Kim Dương thôn ngươi, đích xác là muốn thừa lúc Tu Nhã gặp nguy hiểm mà giết nó.
-Ngươi là…
Kim Phong vừa muốn quát lên. Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Tần Vũ, sắc mặt liền nhẹ biến, rồi tức thì thái độ của hắn thay đổi hẳn, trở nên rất là lễ phép nói:
-Không biết đại nhân người là….
Nghe thấy lời đó, đám thiếu nam thiếu nữ vừa mới cùng Tu Nhã tranh biện đều kinh hãi. Đặc biệt là kim phát** thiếu nữ đó, khó mà tin được thấp giọng nói với Tu Nhã:
-A Nhã, Lưu Tinh đó, thực là rất mạnh à? Ngay cả trưởng thôn của Kim Dương thôn cũng phải gọi hắn là đại nhân ?
Tu Nhã rất khẳng định đáp:
-Lưu Tinh đại nhân, quả thật là rất ghê gớm.
Tại Ám Tinh giới, nói chung đều xưng hô các cường giả là
"đại nhân". Ám Tinh giới càng sùng bái cường giả hơn so với Tiên Ma Yêu giới. Tại Tiên Ma Yêu giới, có thể là một vài người có bối cảnh phi thường sẽ nhận được sự tôn kính, nhưng ở Ám Tinh giới, dù cho có là con của quân chủ, nếu công lực quá kém, thì vẫn bị mọi người xem thường.
-Vị này là Lưu Tinh đại nhân.
Ti Tự lên tiếng:
-Lưu Tinh đại nhân vừa đến Tang Nạp thôn ta. Trên đường đã cứu Tu Nhã. Kim Phong, không lẽ ngươi không tin lời nói của Lưu Tinh đại nhân ?
Kim Phong nhất thời thấy khổ não trong lòng. Thứ nhất, linh hồn chi lực của hắn căn bản không phát hiện được gì ở Tần Vũ, nên ít nhất Tần Vũ phải tương đương với hắn. Thứ hai, trên người Tần Vũ phát tán ra một loại khí tức mà chỉ có ở đế cấp cường giả. Kim Phong cũng chỉ là đã từng tới
"Tam Thập Lục Thí Luyện Ám Tinh" gặp được một vài đế cấp cao thủ nên mới cảm thụ qua loại khí tức đó.
-Kim Phong đương nhiên không dám hoài nghi lời của Lưu Tinh đại nhân. Chỉ là hơn trăm người khác làm sao lại chết?
Kim Phong nói tiếp:
-Hơn nữa, Húc Tông đi cùng với bọn họ, làm sao có thể phát sinh được chuyện như Lưu Tinh đại nhân đã nói.
Lúc này, một nam nhân trung niên đứng bên cạnh Kim Phong ngẩng đầu nói:
-Lưu Tinh đại nhân thực lực mạnh, địa vị cao quý, ta đương nhiên không dám hoài nghi đại nhân. Nhưng Húc Tông là con cháu của Kim Dương thôn ta, ít nhất cũng có tôn nghiêm của thành viên Kim Dương thôn. Loại hành vi mà đại nhân đã nói, ta căn bản không thể tin được là Húc Tông đã làm.
Tần Vũ cười nhạt nói:
-Tri nhân tri diện bất tri tâm, các ngươi có lẽ cũng hiểu rõ đạo lý đó.
Nhóm người của Kim Dương thôn đích xác có phần cố chấp.
Tần Vũ tiếp tục nói:
-Ngoài ra, nếu quả thực như các ngươi đã nói là người của Tang Nạp thôn đã giết người của các ngươi, hơn trăm người đó đều đã bị hủy thi diệt tích. Nhưng vì lẽ gì lại không có làm như thế với Húc Tông kia?
Mấy người Kim Phong sững người.
Đúng a, hơn trăm ngươi đều đã bị hủy thi diệt tích, nhưng vì sao thi thể của Húc Tông vẫn còn?
Tần Vũ đạm nhiên nói:
-Hơn nữa, lúc ta đang đến Tang Uyên tinh, có dùng linh hồn chi lực thăm dò, thì đã từng phát hiện có một nhóm đông Kim Chúc thú đang vây công thi thể của hơn trăm người. Chỉ là lúc đó ta không hề để ý, nếu ta đoán không sai, hơn trăm người đó có lẽ chính là người của Kim Dương thôn các ngươi.
Trong Ám Tinh giới, đều gọi chung tiên thức, yêu thức mấy thứ đó là linh hồn chi lực. Cái vốn được dùng để tìm kiếm chính là linh hồn chi lực. Do đó Tần Vũ nói 'linh hồn chi lực" là lẽ tự nhiên.
Người của Kim Dương thôn biến sắc. Kim Phong lạnh giọng nói:
-Lưu Tinh đại nhân, ngài nói linh hồn chi lực của ngài đã tìm thấy có một nhóm đông Kim Chúc thú vây công hơn trăm người, vậy đại nhân vì sao đã không cứu tộc nhân của ta?
-Cứu?
Tần Vũ nín thinh. Hắn không có nghĩ tới việc cứu!
Điều này không thể trách Tần Vũ. Khi hắn phiêu bạt ở Tiên Ma Yêu giới, dùng tiên thức thăm dò một vài tinh cầu, thì thường xuyên phát hiện thấy trên những tinh cầu này có hàng trăm hàng nghìn trường chém giết. Tần Vũ không thể cứ luôn phải đến cứu từng người một như vậy chứ?
Qua một thời gian dài, Tần Vũ đã hình thành thói quen đối với chuyện này. Chính khi đi tới Tang Uyên tinh, dùng tiên thức thăm dò cả Tang Uyên tinh, Tần Vũ đã phát hiện ra vài chục trường chém giết đang diễn ra. Không lẽ Tần Vũ nhất định phải đi cứu những người yếu? Cứu hết mấy chục trường chém giết đó?
Nếu mỗi cuộc đều phải cứu, thì lúc Tần Vũ lang thang ở Tiên Ma Yêu giới, chỉ việc cứu người thôi cũng đủ làm hắn chết vì mệt rồi.
-Ngươi nghĩ ta là ai? Người bảo hộ cho Kim Dương thôn của ngươi sao ?
Tần Vũ lạnh giọng nói :
-Khi ta phiêu bạt ở Ám Tinh giới, mỗi lần đi qua một tinh cầu, phát hiện thấy bao nhiêu trường tư sát, ngươi nghĩ là ta phải cứu từng cuộc chém giết đó ư ?
Đám người Kim Dương thôn bế khẩu. Chỉ là sâu trong đáy lòng, họ đều có lửa giận. Dù sao thì…Tần Vũ đã từng có cơ hội cứu người của họ.
Tần Vũ hốt nhiên hỏi:
-Cái thôn đang được kiến thiết ngoài trăm dặm kia chính là Kim Dương thôn các ngươi?
Kim Phong ứng tiếng:
-Đúng.
Tần Vũ cười nhạt nói:
-Nói cho các ngươi một chuyện, lúc này chính đang có một nhóm Kim Chúc thú, số lượng không dưới một nghìn. Chúng phân thành hai đội từ hai phía một trước một sau tới giết thôn của các ngươi đó.
-A?
Kim Phong cả kinh, rồi tức thì linh hồn chi lực của hắn phát tán ra, sau đó hờ hững cười một tiếng:
-Tổng cộng hơn một nghìn Kim Chúc thú. Tuy cũng khá khó đối phó, nhưng muốn giết sạch bọn chúng, thì vẫn có khả năng.
Tần Vũ cười nhạt nói:
-Đừng quá tự tin.
Tần Vũ sớm đã phát hiện ra, số lượng đám Kim Chúc thú đó có thể coi là không đáng sợ. Nhưng…bọn chúng có một thủ lĩnh. Thủ lĩnh đó là Kim Chúc thú mạnh nhất trong cả Tang Uyên tinh – một Kim Chúc thú đế cấp!
Kim Phong lại có dáng vẻ đầy tự tin:
-Lưu Tinh đại nhân, không lẽ ngài không biết…Kim Chúc thú chính là đối tượng thí luyện cho sự trưởng thành của người Ám Tinh giới ta? Vô luận thế nào, bọn chúng cũng không thể diệt thôn chúng ta được, ít nhất trưởng lão sẽ không thể không để ý.
-Ồ?
Tần Vũ nghi hoặc hỏi:
-Đối tượng thí luyện?
Trưởng thôn Ti Tự bên cạnh nhìn Tần Vũ nói:
-Lưu Tinh đại nhân, chuyện này ngài có thể không hiểu. Đó là lời mà trưởng lão đã nói với chúng ta. Lý do mà Kim Chúc thú tồn tại, chính là để rèn luyện tộc nhân của chúng ta. Nhưng Kim Chúc thú đều nằm trong sự kiểm soát của trưởng lão, sẽ không thể gây nguy hiểm tới an toàn của một thôn.
Tần Vũ đã hiểu rõ trong lòng. Tác dụng của mỗi một "trưởng lão
" của Trọng Tụ tinh chính là thủ hộ cho Trọng Tụ tinh đó. Đồng thời giám sát các chuyện xảy ra trên Trọng Tụ tinh, tránh cái loại đại tai nạn mà cả thôn bị diệt hết. Chung quy, nhân khẩu của Ám Tinh giới vốn đã rất thưa thớt rồi.
"Nhưng thực lực của trưởng lão các ngươi cũng không bằng đế cấp Kim Chúc thú kia a!
" Tần Vũ thầm nói trong lòng.
Trưởng lão điện đặt trên đỉnh một ngọn núi ở "Tang Uyên tinh". Trưởng lão đó đích xác là có thực lực đế cấp, nhưng nhìn linh hồn cảnh giới thì cũng chỉ là thực lực của nhị cấp yêu đế thôi. Còn đế cấp Kim Chúc thú kia thực lực lại gần bằng tứ cấp yêu đế! Trưởng lão, căn bản không thể phát hiện được đế cấp Kim Chúc thú đó thì làm sao mà bảo hộ được bọn họ đây?
Tần Vũ cười nhạt nói:
-Ta nói rồi, các ngươi đừng quá tự tin.
Kim Phong tức thì nói với nhóm người xung quanh:
-Chúng ta trước hết hãy quay về đã. Hơn nghìn Kim Chúc thú đó tuy không tính là tai họa gì, nhưng nếu chúng ta không về, người trong thôn ứng phó sẽ có phần khó khăn.
-Vâng, trưởng thôn.
Lập tức, vài trăm người cực tốc bay về phía Kim Dương thôn.
Tần Vũ hốt nhiên nói:
-Ti Tự, ngươi theo ta đi xem xem.
Tần Vũ biết rõ chỉ bằng vào nhóm người mà thực lực kẻ mạnh nhất mới tiếp cận cửu cấp yêu vương của Kim Dương thôn, căn bản không thể đối phó được Kim Chúc thú có thể so sánh với tứ cấp yêu đế đó.
Ti Tự gật đầu nói:
-Được, ta cũng muốn xem xem Kim Dương thôn làm sao để ứng phó công kích của Kim Chúc thú.
Sau đó, Ti Tự cùng Tần Vũ hai người trực tiếp đi về phía Kim Dương thôi.
Ti Lưu nói với người Tang Nạp thôn vây quanh:
-Mọi người hãy quay về trước. Hiện giờ Kim Chúc thú đang quần công Kim Dương thôn, nói không chừng lúc nào đó có thể tác động tới nơi này của chúng ta. Mọi người phải cảnh giác một chút.
Bấy giờ, mấy người trẻ tuổi bọn Tu Nhã còn đang đàm luận với nhau.
-A Nhã, Lưu Tinh đại nhân đó lợi hại quá a. Vừa rồi ta thấy trưởng thôn chúng ta và trưởng thôn của Kim Dương thôn đối với y rất là cung kính.
Kim phát thiếu nữ hai mắt phát sáng:
-Không lẽ y là đế cấp cao thủ?
Tu Nhã không lên tiếng, vọng nhìn về phía Tần Vũ ly khai.
Tần Vũ nghi hoặc hỏi:
-Ti Tự, ta hỏi ngươi một chuyện. Kim Chúc thú nói chung trí tuệ thấp kém, rút cục nguyên nhân là vì sao? Phải chăng tất cả bọn chúng trí tuệ đều như vậy?
Ti Tự cười nói:
-Đại nhân có phải là thường ở trên một tinh cầu nào đó khổ tu hay không?
-Đúng.
Tần Vũ biết vấn đề mình nêu ra có phần kém hiểu biết.
Ti Tự gật đầu nói:
-Không trách đại nhân đối với chuyện này không rõ. Kim Chúc thú chỉ có ở "Nguyên Động tinh
" mới sinh ra được. Thực lực của chúng rất mạnh, bất quá không biết xảy ra chuyện gì, trí tuệ bọn chúng lại rất thấp. Nhưng…Kim Chúc thú một khi đạt đến đế cấp thì sẽ sở hữu trí tuệ tương đương với chúng ta.
"Đế cấp?" Tần Vũ hoàn toàn hiểu ra. Bảo sao lúc nhóm Kim Chúc thú đó đánh tới Kim Dương thôn, phối hợp với nhau lại tốt như vậy, không hề loạn một chút nào.
-Nhưng đế cấp Kim Chúc thú cực kỳ ít. Số lượng đạt đến đỉnh phong vương cấp thì rất nhiều. Cái quan ải đó, một khi đột phá được, bọn chúng sẽ có trí tuệ! Kim Chúc thú không có trí tuệ thì tịnh không đáng sợ, nhưng nếu đã có rồi, dù cho độ cứng rắn của thân thể của đế cấp so với vương cấp chỉ đề cao hơn hai lần, thực lực lại chênh lệch tới hơn mười lần. Có khi còn mạnh hơn nữa!
Ti Tự trịnh trọng nói:
-Ngay cả Thánh tinh, cũng đã tổ chức "chấp pháp đội
" chuyên môn đi truy sát những đế cấp Kim Chúc thú. Bởi vì bọn chúng có thể rất dễ dàng làm cho người của "Nguyên Động tinh" toàn bộ chết hết. Ít nhất một trăm triệu năm trở lại đây, đã có năm Nguyên Động tinh bị diệt rồi.
Tần Vũ cười nói:
-Lần này nếu không phải là ta tới đây, Tang Uyên tinh chính là thứ sáu.
Ti Tự liền biến sắc:
-Ý tứ của đại nhân là, nơi này đã có đế cấp Kim Chúc thú? Không thể nào, trưởng lão làm sao chưa có phát hiện chứ?
Ánh mắt Tần Vũ hướng về Kim Dương thôn phía không xa:
-Trưởng lão? Thực lực của trưởng lão các ngươi cũng khoảng tứ tinh đế cấp. Còn Kim Chúc thú kia, lại là khoảng thất tinh đế cấp rồi! Trưởng lão các ngươi sao có thể phát hiện được đây?
------------
* Kim Chúc: chỉ sự vật, con vật có thuộc tính kim loại.
** Kim phát, ngân phát : tóc vàng, tóc bạc