TÌNH YÊU BẮT ĐẦU TỪ LỜI NÓI DỐI

”Huân Thần? Anh có ổn không?”

“A Nguyên?” Lương Huân Thần chớp chớp đôi mắt khô khốc, trong đầu hắn truyền đến đau đớn, điều này khiến cho hắn phản ứng có chút chậm, “Em thế nào lại ở đây..”

“Em nghe nói anh tỉnh, nên tới xem một chút.” Thanh âm A Nguyên rất ôn hòa, giống như là người bạn thân thiết nhất, dáng vẻ nửa điểm không nhẫn nại, “Em nghe Mộc Nhan nói, đầu óc của anh có vấn đề? Mấy năm nay chuyện gì cũng quên sạch, không nghĩ tới anh vẫn còn mặt mũi, còn biết em là ai.”

Lương Huân Thần đối với sự chế giễu như vậy từ chối cho ý kiến. Hắn biết Omega trước mặt này đã hơn hai mươi. Tính luôn mấy năm bị hắn quên gần đây, có thể là sắp ba mươi tuổi rồi.

Hắn với A Nguyên gọi là thanh mai trúc mã cũng không nói quá, thậm chí khi người kia ra đời, Lương Huân Thần năm tám tuổi còn tận tay ôm Omega nhỏ nhỏ mềm mềm này.

Quan hệ của hai nhà bọn họ rất tốt, lại còn là hàng xóm, thường xuyên lui tới. Hắn tận mắt chứng kiến Omega từ trong vòng tay bảo mẫu ngày ngày lớn lên, cuối cùng “dậy thì” thành một Omega rung động lòng người.

Y khiêm tốn, dịu dàng, giống như một dòng suối mát, rì rào lan tràn đến mọi người.

Hầu hết mọi người đều cho rằng, một ngày nào đó bọn họ sẽ trở thành một đôi bạn đời, lại không nghĩ rằng…

Thế sự khó lường.

”Anh với em đã quen biết bao nhiêu năm, cũng không đến nỗi em mà anh cũng quên.” Lương Huân Thần dần dần nhích ra sau, nửa ngồi nửa nằm dựa ở trên giường bệnh.

Hắn hơi cười cười, miễn cưỡng nén mệt mỏi trong lòng. Lương Huân Thần vừa nói, một bên nhìn ngoài cửa thấy lộ ra mảnh vạt áo, khép hờ đôi mắt, “Em với Uông Mộc Nhan bay giờ quan hệ vô cùng tốt?”

“Mộc Nhan là em trai em, sao em với cậu ấy quan hệ lại không tốt được.” A Nguyên bất đắc dĩ cười nói, “Anh đấy, chớp mắt đối với Uông Mộc Nhan, lại quên đi mất.”

Lương Huân Thần nhíu mày, đoạn trí nhớ đứt đoạn làm cho tâm lực [1] hắn mệt mỏi, giấc mộng vừa rồi bị hắn quên mất khiến lòng hắn như bị khuyết một nơi, vô cùng đau đớn, nhưng không thể nói ra là tư vị gì.

“Đúng rồi, nhắc tới…” Lương Huân Thần cố gắng nhớ lại trí nhớ trong đầu dừng lại ở khoảnh khắc nào, cuối cùng hỏi, “Em kết hôn bao lâu rồi?”

“Bao lâu ư? Đã sắp bảy năm..”

Lương Huân Thần thở ra một hơi

—— hóa ra hắn đã mất trí trong bảy năm.

Lương Huân Thần ấn tượng sau cùng chỉ dừng lại ở ngày hôn lễ kia.

“Lương Huân Thần? Lương Huân Thần anh tỉnh lại đi, tiệc cưới đã kết thúc rồi, anh tỉnh lại đi!”

“Ai đó..” Lương Huân Thần cả người mang mùi rượu, mơ hồ mở mắt ra, “Uông… Uông Môc Nhan?”

Uông Mộc Nhan huých bả vai hắn một cái, muốn kéo hắn đứng lên: “Đừng ngủ ở đây, mau dậy đi.”

“Đừng có đụng vào tôi!” Lương Huân Thần lập tức bật dậy, dọa người kia giật mình.

“Anh quát cái gì?” Uông Mộc Nhan trợn to hai mắt, vị Alpha gắt gỏng trước mắt này và ngày thường nhìn hoàn toàn bất đồng, “Tiệc cưới đã kết thúc, anh…”

“Cậu bây giờ rất đắc ý nhỉ?” Lương Huân Thần hất tay người kia ra, rồi dồn người kia vào cạnh bàn.

“Anh tính làm gì?!” Uông Mộc Nhan đụng phải cạnh bàn sau lưng, đau đến trán cậu ngấm ra mồ hôi lạnh, “Lương Huân Thần anh say rồi, anh tỉnh táo chút đi!”

“Cậu bây giờ rất vui vẻ đúng không?” Thân thể Lương Huân Thần nghiêng về trước, khiến Uông Mộc Nhan không thể không ngã nhào ra sau, hắn dùng giọng khàn khàn thâm trầm, chất vấn người trước mặt, “Cậu bỏ thuốc với Omega vô tội, hủy hoại hạnh phúc suốt đời của em ấy, để cho em ấy không thể không gả cho gã anh trai tốt kia… Uông Mộc Nhan, cậu chịu chơi thật, vì muốn đẩy A Nguyên cho người khác, ngay cả anh ruột mình cũng không màn.”

“Anh…anh đang hồ ngôn loạn ngữ [2] cái gì?” Sắc mặt Uông Mộc Nhan tái mét, ngay cả một tia huyết sắc cũng không còn, “Đang ở bên ngoài, anh nói lời đó cho ai nghe, hơn nữa… hơn nữa A Nguyên bây giờ đã có bé con, không thể để cho anh ấy chịu đả kích, anh…”

“Uông Mộc Nhan! Cậu tại sao lại như vậy?” Men rượu làm mê man thần kinh của Lương Huân Thần, hắn nắm bả vai người trước mặt, đã không thể khống chế sức lực, “Tôi vẫn còn cho là cậu tính tình kiêu căng chút thôi, đến giờ biết được thật khiến người ta nôn mửa, tôi đúng là nhìn lầm cậu…”

“Lương Huân Thần! Anh buông em ra!”

“Tôi sẽ không..”

“Anh buông ra! Buông ra!!”

Lương Huân Thần không quan tâm Uông Mộc Nhan đang giãy giụa, đột nhiên chợt thả tay ra, khiến cho Omega trước mặt như con cừu non.

“Đừng! Anh đừng tới đây!” Omega đứng trước Alpha đang giận đùng đùng không hề có phần thắng nào, vào lúc đó, Uông Mộc Nhan thậm chí cảm thấy mạng sống của mình đang bị uy hiếp.

Cậu sợ, cậu rất sợ khuôn mặt xa lạ như muốn đoạt mạng mình của Lương Huân Thần, cậu ở trên bàn lục lọi qua loa, chai rượu chưa khui nắp như cọng rơm cứu mạng của Omega.

Bang ——

Lương Huân Thần nằm trên giường bệnh môi khô mấp máy, đến khắc này từ từ dừng lại.

“Anh bây giờ, chỉ nhớ những điều này.”

Hắn nhìn qua khe cửa kia, mảnh vạt áo run rẩy sà xuống đất.

Tựa như có người mất hết ý chí ngồi bệch xuống đất lạnh lẽo vậy.

——-

[1] Tâm lực: Tâm tư và sức lực

[2] Hồ ngôn loạn ngữ: Nói bậy nói bạ

Bình luận

Truyện đang đọc