Vào tháng mười, công việc của Iven dần dần bận rộn. Bởi vì kế tiếp, sẽ có một việc lớn phát sinh, chuyện này đối với đại học Wriston mà nói thì cực kỳ quan trọng. Chế độ giáo dục của đế quốc rất thông dụng, đào tạo cơ sở sáu năm, bốn tuổi nhập học, đến mười tuổi tốt nghiệp, sau đó là trung cấp sáu năm, mười tuổi nhập học, mười sáu tuổi tốt nghiệp, đại học thì bắt đầu từ mười sáu tuổi, thời gian như nhau là tám năm, hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp.
Cứ mỗi năm năm, trung tâm chỉ huy quân sự đế quốc đều sẽ tiến hành một lần tuyển chọn trên toàn bộ đế quốc, từ mấy trăm trường đại học trên toàn bộ đế quốc tuyển ra vài vạn học sinh ưu tú, trực tiếp cử đến học ở học viện chỉ huy quân sự hàng đầu đế quốc. Ở học viện quân sự hàng đầu đế quốc, với bồi dưỡng học nghiệp, có thể trực tiếp tham gia diễn luyện thực chiến, hai ngành tuyển chính là chiến sĩ và chỉ huy, sau khi tốt nghiệp liền có thể vào bộ đội tác chiến của đế quốc. Đây là cơ hội mà rất nhiều người tha thiết ước mơ, số lượng từng trường học cử đi học cũng được coi là giới hạn của khả năng khảo hạch, vì thế lần chọn lựa này, đối với trường học mà nói cũng cực kỳ trọng yếu.
Iven mặc dù là dạy học sinh năm nhất, thế nhưng học sinh năm nhất cũng có thể tham gia tuyển chọn, hơn nữa chỉ huy chiến đấu để làm chỉ huy là một môn quan trọng, coi như là trọng điểm của khảo hạch.
Colin hầu như gặp phải Iven sẽ than ngắn thở dài.
"Iven a, giáo viên của đại học Wriston lão sư đều được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ có cậu là không được bồi dưỡng. Thật là khiến tôi lo lắng, học sinh năm nhất, nếu như một người cũng không được chọn, sau này còn có ai sẽ chọn đại học Wriston chúng ta a!" Colin mặt lo lắng nói.
Colin không chỉ ở trước mặt Iven và đồng nghiệp của gã oán giận, hơn nữa còn đến trung tâm giám sát của trường, cường liệt yêu cầu đổi chức vụ của Iven.
Ý kiến của Colin kéo sự chú ý của những người cao tầng của trường học, dù sao đối với lần tuyển chọn, ai cũng không dám phớt lờ. Nhưng mà cách thời gian tuyển chọn cũng chỉ còn một tháng, nếu chỉ đơn giản đổi giáo viên, lại sợ đối học sinh tạo ảnh hưởng không tốt. Trung tâm giám sát cuối cùng quyết định để Iven tiếp tục dạy, nếu như đến lúc đó có học sinh bởi vì thành tích môn chỉ huy chiến đấu không tốt mà rớt, thì trực tiếp sa thải Iven.
"Iven, đám lão già kia tìm cậu làm cái gì?" Thấy Iven từ phòng làm việc của trung tâm giám sát ra, Elise liền xẹt tới, lo âu hỏi.
"Iven a, nếu như lần này học sinh năm nhất không có ai được chọn, cậu liền tự lo liệu đi!" Iven mặt không chút thay đổi nói.
"Iven..."
"Học trò của tớ, không có khả năng dù một người cũng không được chọn." Iven cười nói.
Mặt Elise giãn ra, như nghĩ tới điều gì, đem thanh âm hạ thấp hơn: "Iven, cậu nói lần này, tổng thống sẽ phái ai chịu trách nhiệm tuyển chọn ở thành Klims? Tớ nhớ rõ năm năm trước là công tước Luther, công tước Luther là một người nghiêm cẩn nghiêm túc, lúc đó còn phê bình hình thức giáo dục của Wriston. Trong trường, đám lão già kia sắc mặt cực kỳ xấu xí, cậu không được nhìn thấy a!"
"Tớ cũng không phải thư ký của tổng thống, làm sao biết quyết định của tổng thống?" Iven nghiêm túc nói.
Elise trừng Iven, suy nghĩ một chút lại nói: "Iven, cậu nói có phải là tướng quân Corrine không? Tướng quân Corrine thật là đẹp trai a, đáng tiếc tớ chỉ thấy hắn ở trên ti vi!" Một bộ dạng mê trai.
Bút trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Iven ngồi xổm người xuống, nhặt bút lên, liếc Elise: "Cậu cầu nguyện nhiều chút, có thể thượng đế sẽ nghe thấy."
"Được, tớ đây phải đi!" Con gái mê trai thì chỉ số thông minh vĩnh viễn thấp hơn người bình thường.
Elise đạp giày cao gót rời đi, ánh mắt Iven lại kéo về video thực chiến trong máy tính, đem các phận đặc sắc chú thích ra.
Vừa mới tan tầm, Iven liền nhận được điện thoại của Daniel. Iven dần dần bắt đầu tin lời James nói, Daniel hình như là thực sự coi trọng y, hầu như mỗi một ngày đều sẽ gọi cho y một cuộc, hẹn y đi ăn cơm xem phim. Tuy rằng mỗi một lần, Iven đều lễ phép cự tuyệt, thế nhưng Daniel không hề buông tha, mỗi ngày gọi điện thành thói quen.
Đồng dạng, Iven ngày hôm nay cũng cự tuyệt Daniel. Chỉ mới ra khỏi cổng trường học đại, Iven liền thấy một chiếc ô tô so với chiếc của mình cao cấp hơn nhiều dừng trước mặt y. Trong xe Daniel mặt không thay đổi nhìn y, khóe miệng kéo ra một nụ cười quỷ dị.
"Iven, anh trong điện thoại nói phải dạy thêm. Thế nhưng hiện tại xem ra tình huống có thay đổi, không bằng cùng đi ăn một bữa cơm đi." Daniel nói, uyển chuyển phơi bày lời nói dối của Iven.
Iven mặt không đổi sắc: "Tôi muốn đi đón con tôi tan học, đáp ứng nó buổi tối xem triển lãm tranh triển, vì thế xin lỗi..."
"Trùng hợp vậy, tôi cũng đang có hứng thú với tranh, không bằng cùng đi chứ." Daniel nói.
Vì thế vốn Iven chỉ bịa một cái cớ, kết cục lại biến thành hai cha con bọn họ cùng Daniel cùng đến phòng triển lãm tranh lơn nhất trấn Johan, xem triển lãm tranh.
Ryan đối Daniel hứng thú hiển nhiên lớn hơn tranh, dọc đường đi đều tò mò nhìn hắn. Daniel khóe miệng cong lên càng quỷ dị hơn.
Daniel cười đến khóe miệng đều cứng, bị Ryan thấy có chút không biết làm sao, sau đó vội vã từ trong lòng ngực móc móc, lấy ra cái gì đó liền đưa cho Ryan.
Ryan tò mò nhìn cái hộp gì kia.
"Ngượng ngùng, Ryan không hút thuốc." Một bên Iven nói.
Hắn cư nhiên lấy ra một gói thuốc lá cho một đứa nhỏ, trời ạ! Daniel lúng túng thu hồi lại, thập phần ảo não. Daniel đi theo đối với cặp cha con bên người, nhìn một lớn một nhỏ nhìn xung quanh, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào một chỗ, cực kỳ hài hòa, khiến người ta rất khó dung nhập vào đó.
Iven đi toilet, để lại Daniel và Ryan, một lớn một nhỏ hai mặt nhìn nhau hồi lâu, vẫn là Ryan mở miệng nói: "Chú, chú là bạn của ba ba sao?"
Daniel ngồi xổm xuống , gật đầu một cái nói: "Đúng vậy." Nhìn khuôn mặt tròn vo của Ryan, Daniel nhịn không được đưa tay ra chọt chọt.
Ryan cũng không có né tránh, lông mi nhỏ nhăn lại: "Ba ba gần đây không mấy vui vẻ, là bởi vì chuyện công việc sao?"
Lời này khiến Daniel khó trả lời, hắn và Iven không phải đồng sự, chuyện công việc của y cũng biết rất ít.
"Chú không biết, thế nhưng chú sẽ hỏi những người khác một chút." Daniel nói.
Iven xuất hiện cắt đứt đối thoại của một lớn một nhỏ.
"Bảo bối, các con đang nói cái gì?" Iven đến gần, cười hỏi, ánh mắt vẫn rơi trên người Ryan.
"Cục cưng đang hỏi chú một vài vấn đề." Ryan nghiêm mặt nói, hai cái tay lại ôm lấy đùi Iven.
Iven bế Ryan lên, ở trên gò má nó hôn một cái: "Bảo bối thích những bức tranh này sao?"
Ryan dùng sức gật đầu, ôm Iven cổ của nói: "Thích." Sau đó lại thêm một câu, "Chỉ cần cục cưng và ba ba ở một chỗ, làm cái gì đều thích."
Iven sửng sốt một chút, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp, sau đó ở trên trán Ryan hôn một cái.
Xem tranh xong, ba người cùng đi ăn cơm, sau đó, Daniel liền đưa một lớn một nhỏ về nhà.
James thấy Daniel đưa Iven và Ryan trở về, chờ bọn họ vào phòng, liền có chút ngạc nhiên mà xông tới.
"Iven, em nói rồi, Daniel thích anh." James nói.
Iven gật đầu. Iven là một người trì độn trong chuyện tình cảm, y vừa được hơn ba mươi tuổi, cũng chỉ thích qua một người, đối với việc được người khác thích rất trì độn. Thế nhưng chậm thế đi nữa cũng nhìn ra Daniel đang lấy lòng. Thế nhưng...
Mary nhận lấy Ryan trong tay Iven, đưa nó đi tắm rửa. Trong phòng khách chỉ còn Iven và James.
"Iven, anh có nghĩ tới tìm một bạn đời không, thay Ryan tìm một người cha khác?" James nghiêm túc hỏi.
Iven lắc đầu: "Hiện tại đã vô cùng tốt. Ryan, không nhất định cần một người cha không có máu mủ."
"Iven, anh quá mệt mỏi rồi. Daniel rất thích Ryan, nếu có một người cùng anh, áp lực của anh sẽ giảm đi rất nhiều. Cơ thể của Ryan... Cần một số tiền lớn, thế nhưng số tiền này chỉ dựa vào một mình anh, thực sự quá khó khăn. Tiếp tục như vậy, Iven, thân thể của anh sớm muộn cũng sẽ suy sụp. Thân thể của anh suy sụp, Ryan phải làm sao bây giờ? Anh không nên lắc đầu, lời của em, anh suy nghĩ thật kỹ." James nói xong liền xoay người vào phòng.
Tối hôm đó, Iven ôm Ryan trong lòng, lại mất ngủ. Y đang suy nghĩ lời James nói. Trước kia y nghĩ, Ryan cần tình yêu toàn tâm toàn ý, vì thế y cũng chưa từng có nghĩ tới việc tìm một bạn đời. Thế nhưng y hiện tại, không chỗ nương tựa, quả thực quá mệt mỏi. Y cần tiền dùng gấp, mười triệu Oss tệ đã tốn hơn phân nửa.
Nếu như có một người thật tình đối với y và Ryan, có thể suy nghĩ một chút.
Một đêm kia, Iven đột nhiên mơ thấy giấc mộng nhiều năm rồi chưa từng mơ. Trong mơ mặt người có chút không rõ.
"Iven, mong cậu sau này có thể tìm thấy hạnh phúc của mình."
Trong những mơ, trước mắt Iven đều là vách núi không đáy, thế nhưng lần này đây, trên vách đá đột nhiên xuất hiện một con đường.
Con đường này có nên đi hay không?
—-¤—-