Ngày mười một tháng mười là quốc khánh của đế quốc Oss. Vào ngày này, trên đường cực kỳ náo nhiệt, trên quảng trường từ sớm đã tụ tập rất nhiều người, mỗi người trong tay đều cầm một lá cờ, quốc ca du dương vang lên, mọi người bắt đầu phất cờ, hoan hô lên.
Ngày này, cũng là ngày tướng quân đế quốc Corrine đến trấn Johan.
Có lẽ là vì tiếng huyên náo bên ngoài, Iven tỉnh dậy rất sớm, lại thấy không thể ngủ được nữa. Trong lòng Ryan đang ngủ say, hai tay nhỏ bé nắm áo ngủ của Iven thật chặt. Iven cẩn thận lấy tay của Ryan ra, từ trong chăn bò ra. Iven mặc áo ngủ rộng, mở cửa ban công, đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Y chống hai tay trên lan can, nhìn ra ngoài. Trời bên ngoài vẫn đen, thế nhưng trên đường đã có rất nhiều người, vì là ngày quốc khánh, toàn bộ trấn Johan thức tỉnh rất sớm. Sáng sớm có chút lạnh, Iven khép chặt áo ngủ, liền đứng như vậy, hít thở không khí sáng sớm, chờ trời từng chút từng chút sáng lên.
Buổi sáng tám giờ, ăn sáng xong, Mary liền dẫn James và Ryan đến trung tâm quảng trường rộng lớn trong trấn giúp vui, Iven một thân một mình ở nhà.
Tám giờ rưỡi, tiếng chuông cửa vang lên, Iven đi tới trước bệ cửa sổ, đã nhìn thấy Elise đối diện y vẫy tay. Iven ra dấu, cầm đồ liền đi xuống lầu dưới.
Giáo viên đại diện được đại học Wriston chọn chính là Iven và Elise, Elise học thuật nghiêm cẩn, đồng thời vóc người đẹp, các nam nhân đều muốn bỏ phiếu cho Elise, Iven tính cách ôn hòa, xử sự nghiêm túc, các nữ sĩ lại bỏ phiếu cho Iven. Elise hầu như vui vẻ đến điên rồi, nhất là ngày hôm nay, chỉ cần nghĩ đến muốn cùng tướng quân Corrine tiếp xúc thân mật, càng thêm kích động khó có thể tự kiềm chế.
Trường học đặt biệt phái một chiếc ô tô sức từ sa hoa, dùng để đưa đón Corrine, mà Elise và Iven đều dính quang này. Iven nhìn Elise trong xe, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Bởi vì Elise ăn mặc quá hấp dẫn, tóc màu vàng rủ bên vai, vai bán lộ, áo váy bó sát bày ra đường cong trên cơ thể, trên mặt trang điểm hơi đậm, trên chân mang một đôi giày cao gót mười phân, cả người nhìn qua tựa như nữ lang khiêu gợi trong quán bar.
Hoàn toàn tương phản với trang phục của Elise, Iven mặc trên người một bộ tây trang xám tro, bộ tây trang là bộ tốt nhất trong tất cả đồ của y, tuy rằng đồ hạ giá, thế nhưng được là phẳng cực kỳ chỉnh tề, một thân cũng không phải hàng hiệu, thế nhưng rất sạch sẽ. So với Elise, lại có chút quá mộc mạc.
"Elise, cậu là muốn đi bar sao?" Iven nhìn Elise lộ rõ cả chân, không khỏi nói.
Bây giờ là cuối mùa thu, Elise thậm chí ngay cả tất cũng không mang, Iven triệt để sợ ngây người, phong độ của thân sĩ khiến y cởi áo khoác, đưa cho Elise.
Elise ghét bỏ nhìn áo của Iven: "Iven thân ái, chỉ cần nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy tướng quân Corrine anh tuấn, toàn thân tớ đều nổi lên một ngọn lửa!"
Iven lặng lẽ đem áo khoác mặc lại trên người, sau đó nói: "Ngọn lửa này cũng không thể ngăn cản cậu bị cảm mạo."
Elise trừng Iven: "Thân ái, ánh mắt của cậu sao? Y phục trên người tớ giống với phu nhân Carine, mười năm trước, tướng quân Corrine đã từng tại quốc yến khen cách ăn mặc của phu nhân Carine!"
Elise nói gợi lên hồi ức của Iven, Carine đúng là một mỹ nữ gợi cảm. Nếu như không phải bởi vì gen đặc thù, Carine sớm đã là vợ của Corrine. Thế nhưng trên thế giới này không có nhiều quả như vậy, Corrine đã định trước không thể hưởng thử diễm phúc kia.
"Iven, Corrine là nhân vật anh hùng của đế quốc, cậu nhìn thấy hắn sẽ không vui sao?" Elise tò mò hỏi.
Vui vẻ? Iven chống cằm nghiêm túc suy tư, quan hệ giữa y và Corrine, lần thứ hai gặp mặt, cũng không phải là gặp lại niềm vui, mà là một loại xấu hổ, thì có cái gì vui vẻ chứ? Hơn nữa Iven rất lo lắng, nếu như y nhịn không được đi tới đánh tướng quân đế quốc một trận sẽ như thế nào?
Bởi vì chuyện của Ryan, Iven có oán hận, thế nhưng loại oán hận sâu đậm này, chính hắn cũng không biết.
Không có chờ mong, thế nhưng Iven vẫn còn có chút khẩn trương. Loại khẩn trương này chẳng biết từ đâu nổi lên, từ sáng sớm, Iven liền bắt đầu tâm thần bất định. Iven hít sâu một hơi, sau đó dựa lưng vào ghế. Xe bình ổn lái đi, thậm chí khiến người không thể cảm giác được là đang chuyển động.
"Tướng quân Corrine là tình nhân trong mộng của nữ nhân, cho nên đối với nam nhân đế quốc mà nói, hắn không chỉ có là thần tượng, mà còn là tình địch." Iven nhắm mắt lại, thanh âm bình ổn nói, "Tiểu thư Elise thân ái, cậu sẽ mong chờ gặp mặt tình địch sao?"
"Iven, lẽ nào cậu thích người thầm mến tướng quân Corrine?" Nhiều chuyện là thiên tính của nữ nhân, Elise đương nhiên cũng không ngoại lệ. Iven hiện tại một mình nuôi con, cô cơ hồ có thể tự não bổ mẹ của đứa bé vì Corrine mà vứt bỏ chồng...
"Thân ái, đến sân bay rồi." Iven nói.
Lực chú ý của Elise trong nháy mắt bị dời đi, cô hầu như không thể chờ đợi liền xuống xe, hướng phòng chờ khách mà chạy đi. Iven ở sau lưng nàng, cước bộ bình ổn. Trấn Johan gần như một nửa số người đều tập trung ở quảng trường trung tâm, vì thế sân bay cũng có chút vắng vẻ. Iven nhìn đồng hồ một chút, chín giờ mười phút, mà máy bay của Corrine đến lúc chín giờ rưỡi.
Từ thành này đến thành khác, phương tiện chủ yếu có hai loại: máy bay và phi hành khí, máy bay dân dụng giá rẻ, thích hợp cho người dân bình thường, mà phi hành khí lại là lựa chọn của quý tộc. Corrine vì đi công tác, ngồi chính là phi hành khí do quân đội cung cấp. Pháp luật đế quốc quy định, để duy trì sinh hoạt bình thường, phi hành khí và máy bay đều phải đáp xuống sân bay.
Chín giờ rưỡi, một phi hành khí quân dụng đúng giờ đáp xuống sân bay, mười lăm phút trước Elise vẫn là người điên đột nhiên an tĩnh lại, biến thành mỹ nữ lãnh diễm, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, ngồi ở phòng chờ khách, an tĩnh đợi. Iven hầu như không nhịn được nghĩ sẽ tiến đến khích lệ cô một phen.
Mặt Elise đột nhiên đỏ, Iven như có cảm giác quay đầu lại, xuyên qua cửa kính phòng chờ nhìn ra ngoài, cửa phi hành khí mở ra, Corrine từ phía trên đi xuống. Corrine mặc một thân quân trang xanh đậm, bên hông thắt lưng màu trắng, eo thon dài cứng cỏi, trên tay mang bao tay da màu đen, cả người đều mang vẻ oai hùng, lại thêm khuôn mặt anh tuấn, đủ để khiến người điên cuồng.
Xa cách năm năm, vốn có có thể vĩnh viễn không gặp lại, hai người lần thứ hai gặp mặt. Ở một khắc kia, trong lòng Iven cực kỳ vi diệu. Người kia, hầu như chiếm cứ toàn bộ thời niên thiếu của Iven. Sau đó y toàn tâm toàn ý yêu năm năm, lại tốn năm năm, không phải quên, mà là chôn cất, chôn cất mối tình đơn phương tuyệt vọng này.
Chôn cất là một quá trình thống khổ, Iven mất ngủ qua, uất ức qua, thế nhưng y cuối cùng tới đỉnh điểm. Tâm tư dần dần phai nhạt, quan trọng nhất là, y có Ryan.
Tình yêu phai đi, chỉ còn cảm giác hận.
Người đợi ở đại sảnh đã thấy người bên ngoài, thế nhưng ánh mắt của Corrine vẫn chưa rơi trên người bọn họ. Corrine cởi bỏ bao tay, bắt đầu hướng phòng chờ khách đi tới.
Elise lập tức đứng dậy, đi về phía trước.
Ngay ở một khắc đó, di động của Iven đột nhiên vang lên, tiếng chuông đột ngột khiến Iven có cảm giác cực kỳ sợ hãi. Lòng bàn tay Iven đổ chút mồ hôi, nhận điện thoại.
"Iven, mau tới y viện Scott, Ryan ngất xỉu!" Thanh âm lo lắng của Mary vang lên.
Ở trong nháy mắt đó, trong đầu Iven nháy mắt trống rỗng, cả người cũng bắt đầu không thể khống chế run rẩy! Trong chốc lát, Iven liền ra bên ngoài!
Elise vẫn chưa chú ý tới Iven rời đi, mà là đến bên Corrine, gần như ưu nhã nói: "Tướng quân Corrine, xin chào, tôi là giáo viên số học của đại học Wriston, Elise Dander, ngài có thể gọi Elise, vị này chính là đồng nghiệp của tôi, Iven..."
Elise nhìn lại bên người, bên cạnh mình lại là trống không! Iven người này thế nào không thấy!
Lúc nghe hai chữ 'Iven' kia, Corrine anh tuấn đột nhiên nhíu mày. Ở trong nháy mắt đó, trong lòng của hắn hiện lên một tia tâm tình khác thường. Iven, trong đầu của hắn hầu như có thể tưởng tượng ra bộ dạng của người kia...
"Tướng quân Corrine?"
Corrine hoàn hồn, lộ ra một nụ cười mê người nói: "Nữ sĩ thân ái, những ngày kế tiếp làm phiền cô."
Mặt Elise trong nháy mắt đỏ lên.
Iven bị Elise nguyền rủa vô số lần lúc này đang tùy tiện ngăn một chiếc xe chạy đến y viện Scott. Sắc mặt của Iven rất khó coi, cả người trở nên luống cuống, Iven lần đầu tiên hận lái xe quá chậm, trên xe mỗi một phút đồng hồ đều thập phần gian nan, Iven nhìn nhà cao tầng ngoài xe thoáng qua, dùng sức nắm tóc mình.
Xe dừng ở cửa y viện Scott, sau vài phút, Iven liền chạy ra, chạy vào trong y viện.
Mary đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Iven đầu đầy mồ hôi, lập tức đứng lên.
"Ryan đâu?"
"Ryan còn ở bên trong, đã vào một giờ." Mary nói, trên mặt có chút hổ thẹn, "Iven, xin lỗi, là ta không có chiếu cố tốt Ryan."
Iven hít sâu một hơi, ngồi xuống bên người Mary, ánh mắt thẳng tắp trừng cửa phòng cấp cứu.
"Thân ái, cái này cũng không trách bác." Iven thấp giọng nói.
Iven không nói gì thêm, y đột nhiên rất muốn hút thuốc. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một phút đều là một loại dày vò. Chuyện như vậy, Iven cũng không phải là lần đầu tiên, thế nhưng mỗi một lần cũng khiến y cảm giác ở sát biên giới của cái chết.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở, Iven đứng mạnh dậy.
"Bác sĩ, con tôi thế nào?" Iven khẩn trương hỏi.
Bác sĩ mặc áo khoác trắng diện vô biểu tình nhìn Iven: "Bệnh nhân vốn chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, vì hưng phấn mà khiến cho tim tạm thời cung cấp máu không đủ, sau đó dẫn đến hôn mê, hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm."
Lòng của Iven vẫn treo cao rốt cục để xuống, ở trong nháy mắt đó, cả người đều sống lại.
Ryan được chuyển đến phòng săn sóc đặc biệt. Iven cẩn thận đi vào, Ryan nằm ở trên giường bệnh, nhắm chặc hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào, môi xanh tím, đứa bé nho nhỏ, vô cùng yếu đuối.
Iven đột nhiên rất muốn khóc.
Thế nhưng Iven không khóc, mà là trợn to hai mắt, không nháy mắt nhìn chằm chằm Ryan. Y không thể mất đi Ryan, y cũng sẽ không mất đi Ryan, thế nhưng trước lúc này, y phải kiên cường, kiên cường đợi ngày nào đó Ryan khá hơn.
—-¤—-