Người bên ngoài vĩnh viễn không thể nào nghĩ ra, Iven yêu Corrine bao nhiêu. Vì Corrine, Iven nguyện ý buông tha ước vọng, buông tha sự nghiệp, trở thành vợ của hắn, hằng ngày chiếu cố hắn, làm một công việc mà bản thân không thể nào thích. Loại hy sinh này gần như hy sinh cả bản thân, thế nhưng Iven vui vẻ chịu đựng.
Nhưng mà nỗ lực và hồi báo bao giờ cũng bất đồng.
Iven đã nghĩ qua tình cảnh bọn họ gặp mặt lần thứ hai. Y nghĩ y sẽ cùng Corrine thảo luận vấn đề của đứa nhỏ, như theo lời Byrnes, hài tử nên do song thân nuôi nấng mới có thể lớn lên khỏe mạnh hơn. Y so với bất kể ai khác mong muốn đứa bé này có thể thật khỏe mạnh. Nếu Corrine rời khỏi người cải tạo gen kia, cùng hắn phục hôn, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, Iven vẫn nguyện ý.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, bởi vì y vẫn yêu Corrine, vì thể nguyện ý nhượng bộ.
Iven không có nghĩ tới, lúc cánh cửa kia mở ra, đem tất cả mộng tưởng của y đánh nát. Ở một khắc kia, y tựa như chiếc thuyền mất phương hướng trên biển rộng, bị một cơn sóng lớn lật úp, sau đó chìm vào biển rộng, trọn đời không thể thoát thân.
Tất cả mộng tưởng của Iven tại một khắc kia hoàn toàn bị đánh nát, sau đó y bắt đầu thức tỉnh, trước mặt y giờ là hiện thức đẫm máu.
Corrine cũng không yêu y, vì thế bọn họ vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ.
Corrine ngồi trên ghế sa lon, mà trong ngực của hắn ôm một cậu bé như mèo vậy, đứa bé trai kia có một đầu tóc rực rỡ (ta không rõ nó là màu gì, QT là huyễn xán đó), mắt như mắt mèo, lộ ra một cổ phong tình yêu dã, môi đỏ tươi, ngũ quan tinh xảo, lúc này đang nhu thuận dựa vào Corrine. Trong tay Corrine cầm nho, từng quả một đút cậu ăn, mang trên mặt vô cùng cưng chìu.
Mở cửa cho hắn chính là một phụ nhân tương tự như bảo mẫu, trên người mang tạp dề. Mà trước kia, trong biệt thự này chưa từng mời bảo mẫu, phần lớn đều là Iven phụ trách, thỉnh thoảng sẽ mời người làm thêm.
Đây mới là hoàn toàn xa lạ, ở một khắc kia, Iven đột nhiên cảm thấy như là mình đã rời khỏi bốn năm năm.
"Tiên sinh, ngài tìm ai?" Phụ nhân hỏi, kéo suy nghĩ của Iven trở lại.
Phụ nhân cũng để cho Corrine quay đầu lại, rõ ràng mười lăm phút trước còn mang ánh mắt tưoi cười, lúc nhìn thấy Iven, đột nhiên băng lãnh xuống. Corrine là thân sĩ, ở trước mặt nữ sĩ ôn nhu như nước, săn sóc đầy đủ, mà chỉ có đối Iven, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh như băng.
"Amanda, đó là khách của tôi, để y tiến vào, ở đây không có chuyện gì, cô về trước đi." Corrine mặt mỉm cười hướng phụ nhân kia nói.
Phụ nhân ly khai, Iven như trước đứng tại cửa.
"Có chuyện liền vào nói, đứng ở cửa làm cái gì?"
Corrine cau mày nói, thiếu niên trong ngực hắn dường như chưa từng thấy Corrine hung dữ như vậy, sợ đến rụt cổ một cái. Corrine vội vã hạ thấp giọng, ôn nhu nói: "Harry ngoan, anh không phải nói em."
Nhu tình của Corrine chưa từng cho y, Iven không khỏi mở to hai mắt nhìn, từng bước chân nặng nề đi đến, sau đó tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Mười triệu Oss tệ vào chưa vào tài khoản sao?" Corrine hỏi.
"Tôi hôm nay muốn gặp anh, không phải về chuyện tiền bạc, Corrine, tôi có lời muốn nói với anh."
Corrine cho rằng y là vì chuyện tiền, tiền, tựa hồ đem việc y năm năm làm rồi ném xuống đến cực thấp. Y năm năm săn sóc tỉ mỉ, năm năm nỗ lực, năm năm yêu say đắm, cuối chỉ chờ được mười triệu Oss tệ. Đau đớn đến cực hạn, Iven đột nhiên tỉnh táo lại, đầu óc của hắn bắt đầu vận chuyển cực nhanh.
Corrine vươn tay, tiếp nhận hạt nho từ miệng Harry nhổ ra. Harry đang tò mò nhìn chằm chằm Iven, con ngươi tò mò chuyển động.
"Có chuyện gì không?" Corrine hỏi.
"Tôi muốn chỉ hai người chúng ta nói chuyện riêng." Iven nhìn Harry.
Corrine nhìn Harry vẻ mặt ngây thơ trong lòng: "Cậu nói đi, Harry nghe xong cũng không quan hệ."
Tất cả lời nói đều nghẹn nơi cửa miệng, bên mép Iven vô số lời muốn tuôn ra, đột nhiên một chữ cũng nói không nên lời. Có thể ngay lúc mới vừa vào cửa kia, y nên hồi tỉnh.
Cho dù có hài tử thì như thế nào? Y với Corrine đã ly hôn, mà không được bao lâu, Corrine rất nhanh liền sẽ có vợ mới, hai người ân ái như vậy, cũng sẽ rất nhanh có một đứa con. Một nhà ba người, hạnh phúc mỹ mãn, người ngoài sao có thể chen vào?
Dựa theo pháp luật đế quốc, nếu Iven có hài tử, như vậy Corrine phải cùng hắn phục hôn, chồng phải tuyệt đối trung thành, vậy có nghĩa, Corrine phải vứt bỏ Harry.
Corrine nếu biết mình có hài tử, vì Harry, chỉ sợ sẽ chọn không muốn đứa bé này đi.
Nghĩ đến khả năng này, Iven đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân xuất ra, sau đó truyền khắp toàn thân.
Không, cho dù Corrine không muốn đứa bé này, y cũng muốn, đứa nhỏ này là của y, ai cũng không có thể cướp. Ở một khắc kia, Iven đột nhiên có sức lực, y thẳng lưng, nhìn thẳng người trước mắt.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Corrine đã bắt đầu không nhịn được. Hắn thích người thẳng thắn, lúc Iven dọn ra ngoài, Corrine trong lòng trầm xuống, cũng tán thưởng Iven ngay thẳng. Thế nhưng hiện tại, Iven chần chừ khiến hắn phiền chán.
Iven miễn cưỡng cười: "Kỳ thực cũng không có gì, ngày đó lúc đi cũng không cùng anh nói, cho nên, hôm nay tôi là tới nói tạm biệt với anh. Phu thê một hồi, ra đi cũng không thể không nói một tiếng 'gặp lại' đi."
Corrine biểu tình hòa hoãn một ít, trở nên nghiêm túc, chân thành nói: "Iven, năm năm này cậu làm tốt, là tôi có lỗi với cậu, mong cậu sau này có thể tìm thấy hạnh phúc của mình."
Iven gật đầu: "Cảm ơn, anh đã tìm được bạn đời thích của mình. Tôi chúc phúc anh, Corrine, chúc anh hạnh phúc." Iven nói xong hết sức nghiêm túc, mà ở một khắc kia, tựa hồ có thứ gì vậy đã được để xuống.
Iven là thật tâm, thật lòng mong muốn Corrine hạnh phúc.
Y rốt cục tỉnh ngộ.
Iven, mi thật đáng thương, cần gì phải khiến mình chật vật như vậy, mới bằng lòng bỏ qua.
Thế nhưng Iven cũng cũng không hối hận việc hôm nay tới tìm Corrine, chí ít y đã nỗ lực, cũng không khiến đứa nhỏ trong bụng thất vọng. Đứa nhỏ sau này cho dù chỉ có một người cha, Iven cũng sẽ tận lực cho nó tình thương của cả hai người.
Harry đơn thuần, Corrine cưng chìu, toàn bộ rơi vào trong mắt Iven. Iven cũng không ngồi được nữa, khách khí nói tạm biệt, liền xoay người rời đi. Lúc rời khỏi, Iven đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nam nhân tuấn mỹ vô song, niên thiếu thiên chân khả ái, thấy thế nào, cũng là một cảnh tượng hài hòa. Hai người kia thân thiết gắn bó, tựa như không người nào có thể chen vào trong đó.
Giữa y cùng Corrine, từ đó có một ranh giới lớn bắt ngang, sẽ không còn khả năng, thật là không còn khả năng. Iven cũng rốt cục hết hy vọng, không hề hy vọng xa vời. Sau này gặp lại, y cùng Corrine cũng chỉ là bạn bè bình thường. Có thể chưa đến một lúc, Corrine sẽ quên có một Iven như vậy, gặp lại, cũng không nhận ra y.
Bất quá Iven khi đó, cũng không nhất định có thể nhận ra Corrine. Thời gian có thể hòa tan tất cả, y sẽ có cuộc sống mới, tìm một người thương y, làm bạn đến già.
Bọn họ vốn là người sai lầm, cuộc hôn nhân đó là một sai lầm, hôm nay buông ra, hai người bắt đầu một cuộc sống mới.
Iven rốt cục triệt để buông tha, ở một khắc kia, Iven đột nhiên cảm thấy, thở dài một hơi.
Một trận gió thổi qua, Corrine đang dạy Harry học chữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thân ảnh Iven dần dần đi xa, đột nhiên cảm thấy, tựa hồ có thứ gì đó cũng đang dần dần biến mất.
Khi đó Corrine cũng không biết, một khắc kia thứ biến mất lại là một Iven yêu hắn. Hắn ngốc lăng chỉ chốc lát, suy nghĩ liền bị cậu nhóc trong ngực kéo về.
Iven rời khỏi biệt thự, liền trực tiếp đến chỗ xác định ID, đem thân phận của mình từ thành Oss lấy ra, sau đó dời đến Klims.
Sau khi làm xong mọi thứ, Iven gọi cho Byrnes, nói tạm biệt.
"Iven, cậu không nói chuyện đứa nhỏ cho Corrine sao?" Bên đầu kia điện thoại, Byrnes giậm chân nói.
"Bác sĩ... Byrnes." Byrnes dọa bệnh nhân của hắn sợ hãi.
"Xin lỗi, không phải nói với ngài." Byrnes hướng bệnh nhân trước mặt hắn nói, tiếp tục hướng điện thoại giận dữ hét, "Iven, cậu đây là không có trách nhiệm!"
Chờ Byrnes nói xong, Iven mới nói: "Byrnes, tớ phải rời khỏi thành Oss. Đợi khi tìm được nơi ở rồi, liền sẽ nói cho cậu biết địa chỉ và số điện thoại mới của tớ, hoan nghênh cậu đến chơi. Về phần đứa nhỏ, tớ nghĩ một mình tớ có thể đem nó khỏe mạnh nuôi lớn. Còn có, Byrnes, nhất định phải nhớ kỹ lời hứa ngày hôm ấy, không thể nói cho bất kể ai khác."
Iven nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó kéo hành lý của mình, rời khỏi chỗ thuê tạm thời, chạy tới sân bay lớn nhất thành Oss.
Thành Klims, thành phố của ước mơ.
Ở nơi đó, mọi thứ đều bắt đầu một lần nữa.
—-¤—-