TÔI KHÔNG MUỐN LÀM ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA NAM CHÍNH CỐ CHẤP ĐÂU



Buổi hẹn hò cuối cùng cũng có thể diễn ra suôn sẻ.
Khẩu vị nhà hàng Lục Chẩn chọn vẫn rất tốt, bữa trưa vô cùng ngon miệng.

Đặc biệt là sau khi biết cái bóng đèn nào đó vốn muốn đến phát sáng giờ đây đang phải học thuộc bài, Sở Ân lại càng thêm vừa đau lòng vừa thoải mái.
Cơm nước xong xuôi, hai người dắt tay nhau đi đến rạp chiếu phim gần đó hệt như những cặp đôi yêu đương bình thường.

Bởi có giá trị nhan sắc nổi bật, lúc hai người đi ngang qua quảng trường còn bị chú nhiếp ảnh đường phố vác máy ngồi xổm ven đường cản lại.
Lục Chẩn lạnh nhạt, nghiêng người chắn Sở Ân: "Không chụp."
Chú nhiếp ảnh đường phố ngồi không cả ngày mới gặp được một đôi đẳng cấp như vậy, thái độ tương đối nhiệt tình: "Tôi không lấy tiền được không!"
Sở Ân hơi dao động: "Cũng không phải không——"
Sắc mặt Lục Chẩn bình tĩnh: "Không được."
Sở Ân "chẹp" một tiếng, được thôi, hôm nay cho sếp Lục định đoạt.
Chú nhiếp ảnh đường phố vô cùng thất vọng.

Kì thực ông cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao nhìn trang phục của thiếu niên này là biết không giàu thì cũng quyền thế, chắc chắn sẽ không vì chút tiền mà dao động.
Ông lắc đầu quay về ven đường, mấy cô bé vừa chụp ảnh phố xong không nhịn được chạy đến.
"Chú ơi, chú mới nói chuyện với anh đẹp trai kia ạ?"
"Chú có xin được phương thức liên lạc không ạ?"
Chú nhiếp ảnh kinh ngạc: "Mấy đứa không thấy bên cạnh cậu ta có bạn gái sao?" Xinh đẹp tựa như thể tiên nữ!
Không ngờ mấy cô bé càng kích động hơn: "Vậy phương thức liên lạc của tiên nữ cũng được ạ!"
—— Tuy anh đẹp trai rất tốt! Nhưng chị gái càng tốt hơn! Tiên nữ không chỉ xinh đẹp mà còn ngầu nữa!!
Trong thực tế, những người trông như vậy thật sự rất hiếm.

Ban nãy khi hai người đi tới, mọi người trong quảng trường đều dán mắt vào bọn họ.

Tuy không phải minh tinh, nhưng nếu họ là người nổi tiếng trên mạng xã hội thì đào mấy lovestagram để đớp đường cũng được!
Đời đã lắm đắng cay, ai chẳng muốn nhìn thần tiên yêu đương chứ?!
Chú nhiếp ảnh đứng cạnh các cô nở nụ cười: "Hai người kia mấy đứa không đu tới đâu."
"Tại sao ạ?"
Chú nhiếp ảnh là dân địa phương, bí hiểm lắc đầu.
Rồng trên mặt đất, tình yêu của "thái tử gia[1]", đâu phải là thứ người phàm có thể xem——
[1] Thái tử gia: ám chỉ người có cha mẹ là quan chức cấp cao, có thế lực hoặc người có tiền.
...

Sau khi từ chối chụp ảnh đường phố, Sở Ân và Lục Chẩn đi dạo đến rạp chiếu phim.
Vé xem phim Lục Chẩn đặt là một bộ phim tình cảm, toàn bộ rạp chiếu bóng phần lớn là những cặp tình nhân trẻ tuổi.
Chỗ ngồi của bọn họ xếp sau hàng chính giữa.
Sở Ân tựa lưng vào ghế xem một lúc, tình tiết trong phim cũng không có gì thú vị, chủ yếu là để tô điểm bầu không khí cho các cặp tình nhân nói chuyện yêu đương.
Thất thần được một lúc, cô chợt nhớ đến một chuyện, quay đầu hỏi: "Vậy còn một quyền hạn nữa thì sao?"
Hiệu ứng âm thanh trong rạp rất tốt, giọng cô bị áp chế, buộc phải nhích lại gần hơn một chút.
Tay vịn ở giữa đã được nhấc lên từ lâu, cả người cô đều tựa vào lồng ngực Lục Chẩn.
"...Chủ động thế này" Lục Chẩn rủ mắt cười khẽ, dán vào tai cô: "Là đền bù anh hả?"
Sở Ân nắm chặt cổ áo anh: "Em thèm vào—— em nói là, anh vẫn còn một quyền hạn nhỉ?" Vẫn còn cái quyền hạn lớn nhất kia.
Lục Chẩn cười đáp: "Ừm."
Sở Ân dò xét nét mặt anh, hiểu ra: "Anh dùng rồi?"
Lục Chẩn nhéo vành tai cô: "Đúng thế."
Sở Ân ngước mắt lên: "Anh viết gì?"
Lục Chẩn đưa mắt xuống nhìn cô, sườn mặt phản chiếu ánh sáng màn hình lớn, cười quyến rũ: "Em đoán xem."
Sở Ân quan sát biểu cảm của anh, lập tức cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Cô chọc vào mặt Lục Chẩn, trừng mắt: "Chắc anh không làm ra thao tác cợt nhả nào đâu nhỉ."
Nghệ sĩ kịch bản nổi danh đang ở ngay trước mặt, đồng nghiệp không được phép lỗ mãng!!
Lục Chẩn cố tình trêu cô, anh ôm lấy người nọ, hơi nghiêng đầu: "Kiểu cợt nhả nào cơ?"
Lòng Sở Ân càng ngày càng chắc chắn anh không làm chuyện gì tốt trong kịch bản——
Này, tên đàn ông chó sẽ không viết H văn đấy chứ...???
Ánh sáng trong rạp phim mờ ảo, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Tai Sở Ân sắp nổ tung, trong đầu hiện lên một số hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ.
Dù sao cũng là nguyên một đoạn, cô biết cái quyền hạn này lớn cỡ nào, nếu Lục Chẩn muốn thì hoàn toàn có thể kích thích ra sao.
"Anh, anh..." Cô ngập ngừng nói.
Lục Chẩn khoác tay lên bên cổ cô, chợt nở nụ cười: "Em làm gì mà tim nhanh như vậy."
Sở Ân lập tức ngoảnh đầu đi, giả bộ chuyên chú xem phim: "Em không có."
nbsp;
Lục Chẩn không hề có hứng thú với phim điện ảnh, cúi đầu nhìn cô.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô sát dần đến, mi mắt mảnh dài, khẽ run rẩy.
Lục Chẩn vừa đoán đã biết cô đang nghĩ đến gì.
Con ngươi người đàn ông sẫm lại, mỉm cười áp đầu xuống: "Em muốn không?"
Tim Sở Ân nhảy dựng, theo bản năng nói: "Không muốn—— không phải, em không nghĩ tới phương diện kia."
Tốc độ phản ứng của cô gái nhỏ rất nhanh, Lục Chẩn cười ôm cô, cúi đầu hôn lên thái dương cô một cái: "Anh cũng không viết về phương diện kia."

Sở Ân bình tĩnh thầm thở phào.
Lục Chẩn khẽ cười, hỏi: "Anh làm em thất vọng hả?"
Sở Ân cương quyết không thừa nhận: "Đâu có? Thất vọng gì cơ, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Ngón tay Lục Chẩn cuốn lấy đuôi tóc cô, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười, tâm trạng cực kì tốt.
Mãi đến khi bộ phim đến đoạn cao trào, đi về phía kết thúc, nhạc nền cảm động vang lên, Lục Chẩn mới nói: "Anh viết rất đơn giản."
Sở Ân vẫn không nén nổi tò mò, liếc anh: "Viết cái gì?"
Các cặp tình nhân xung quanh ôm hôn trong bóng tối, trong tiếng nhạc đan xen lẫn tiếng cười nói thân mật.
Lục Chẩn lấn đến gần, lặng lẽ nói cô biết.
"Chỉ có chúng ta, không bị quấy rầy, làm tất cả những chuyện muốn làm."
Sở Ân ngẩn người, tiếp đó không khỏi cảm thấy tiếc quyền hạn theo thói quen.
"Quyền hạn cả một đoạn mà viết có vài chữ như thế, đồ tiêu xài phung phí!——"
Lục Chẩn cười: "Có câu cuối cùng là đủ rồi."
Làm tất cả những chuyện muốn làm.
Không biết tại sao, rõ ràng anh viết rất đứng đắn, không bỉ ổi tẹo nào nhưng trái tim Sở Ân vẫn hệt như bị thiêu đốt.
Lăn qua một trận tê dại.
-
Địa điểm bữa tối là Sở Ân chọn, đến ăn một quán trà mà cô vẫn luôn muốn đến nhưng không có thời gian để đi.
Đến khi ăn xong, sắc trời đã ngả tối.
Cuộc sống về đêm của người trưởng thành sắp bắt đầu.
Sở Ân ngước mắt nhìn anh: "Đi uống một chén không?"
Bây giờ bọn họ đã có thể sống một cuộc sống của người lớn.
Lục Chẩn dắt tay cô, đáy mắt đen kịt lóe lên một tia sáng: "Về nhà uống."
Đầu ngón tay Sở Ân khẽ cuộn lại, sau đó xoay mặt sang chỗ khác.
...Về uống thì về uống.
Dù sao uống ở đâu cũng vậy, quan trọng là con người mà thôi.
Về chung cư, hai người ngầm hiểu ý cùng về nhà Lục Chẩn.
Ở bên ngoài một ngày, không tắm rửa Sở Ân không ngồi được.

Vật dụng tắm rửa hai nhà giống nhau, bên Lục Chẩn vẫn còn để một vài bộ quần áo của cô.
Sở Ân đặt túi da xuống: "Anh đi lấy rượu đi, em đi tắm trước."
Lúc nói cô không nghĩ nhiều, nhưng trên mặt Lục Chẩn lại nở nụ cười: "Lần này có ý ám chỉ sao?"
Sở Ân ngẩn ra, nhớ đến lần đã nói như vậy—— là ngày tuyết đầu mùa trong khách sạn hôm đó.

Thực sự là chưa làm gì, song cũng quấn quýt rất lâu.
Cô toan nói không có, nhưng Lục Chẩn đã đi tới, nhéo eo rồi ôm người nọ vào phòng tắm: "...Cùng vào."
Sở Ân đá anh: "Tại sao——"
"Bởi vì...!anh muốn." Lục Chẩn cười, đoạn trở tay đóng cửa phòng tắm lại.
Giới hạn siêu năng lực ngày hôm nay.
Tất cả những việc muốn làm, đều có thể làm.
...
Hơi nước bốc lên, tản ra khắp phòng tắm.
Không khí nóng, gạch men sứ mát.

Nước ấm trong vòi hoa sen hãy còn chảy, mà người đã không còn bên dưới.
Cánh tay Sở Ân khoác lên vai Lục Chẩn, Lục Chẩn cúi đầu hôn rất sâu.
Trong phòng đều là hơi nước, hai mắt mông lung đầy sương mù, tất cả cảm quan đều được phóng đại cực hạn.
Đến khi tắm rửa xong đã không ai nhớ tới chuyện uống rượu.
Dù cho không uống cũng tựa như đang say.
Sự thân mật đã lâu không gặp và cuộc chia ly sắp tới đều khiến con người ta mê man, chỉ muốn đắm chìm.
Hết thảy sắp thành thật mà chưa phải thật, ám muội đến điểm giới hạn.
Lục Chẩn nhìn ra sự mờ mịt và nôn nóng trong mắt cô, cúi đầu hôn lên môi cô: "Bây giờ đã thay đổi."
"...Gì cơ?" Giọng Sở Ân trầm nhỏ.
"Từ chuyện anh muốn làm" Giọng Lục Chẩn mê hoặc: "Trở thành...!chuyện em cũng muốn làm."
Thời khắc này, tim Sở Ân dồn dập reo hò.
...
Yêu nên là sự công bằng giữa đôi bên.

Sở Ân nghĩ.
Có người chủ động xuất kích, có người không cam chịu yếu thế.
Lục Chẩn cúi đầu xuống giữa khe hở, nhìn vẻ mặt cô, không khỏi bật cười: "Ánh mắt gì vậy?"
Sở Ân không thể không thừa nhận, cô đã hơi bị Lục Chẩn trước mắt cổ xuý rồi.
Cô liên tục chớp chớp mi, bỗng nhiên xoay người đè anh, đáy mắt lóe lên ánh sáng, nói: "Anh nói đúng—— Lục Chẩn, là chuyện em cũng muốn làm.

Em, muốn, chà, đạp, anh."
Lục Chẩn ngẩng đầu lên, lộ ra đường nét yết hầu lưu loát, mỉm cười: "Hoan nghênh."
...
Yêu hẳn là một giai điệu.
Là bản hợp tấu giữa người với người.
Là âm thanh mạnh và yếu.

Có hồi âm, cùng cộng hưởng.
Giai điệu thăng trầm, lên cao, được ngâm, được xướng.


Được khắc sâu vào kí ức, được lưu giữ tươi mới lâu dài.
Sở Ân cho rằng đây hẳn là một cuộc đọ sức kì phùng địch thủ.
Trong làn sóng cuộn trào mãnh liệt, trong giai điệu nhịp nhàng, đôi tình nhân cùng nhau đi đến bên kia bến bờ hạnh phúc.
Cô thật sự cho rằng như thế, cho đến tận đêm khuya——
Tiếng khóc xé rách màn đêm.
"Lục Chẩn! Anh là chó à—— nhẹ, nhẹ một chút!"
Có người vừa nói "đúng vậy", vừa chết cũng không chịu thay đổi.
Và thế là, một đêm hỗn loạn.
...
Tận đến khi ánh mặt trời ló dạng, ngoài cửa sổ hiện lên sắc trắng, sự vận động hài hoà của âm thanh rốt cuộc cũng kết thúc.
Như một buổi hòa âm long trọng, người trình diễn cuối cùng khom lưng.
Nhưng Sở Ân chẳng hề muốn cho anh một tràng pháo tay.
"Thích không?" Anh hôn lên mái tóc vừa khô vừa ẩm của cô.
Sở Ân khàn giọng: "Tôi giết anh..."
Lục Chẩn khẽ cười bên tai cô, ngâm nga: "Được."
Sở Ân giơ tay túm tóc Lục Chẩn, khàn giọng hỏi: "Anh...!bàn tay vàng đã đến kỳ hạn rồi hả?"
Lục Chẩn cúi xuống hôn lên đôi mắt chưa khô nước mắt của cô: "Ừm."
Sở Ân nhắm mắt hừ một tiếng.
Tên chó đáng chết.

Đợi đến lúc bàn tay vàng không còn, cô lấy lại được sức, cô nhất định phải đòi thể diện về.
Cô đã hiểu, đây chính là trứng Phục Sinh hệ thống dành cho cô.

Sau nhiều lần Lục Chẩn bị ám sát đã cho anh một chút quyền tự chủ.
Mà ngoài một lần bẫy Tống Triệu Lâm, phần còn lại quả nhiên tên đàn ông chó đều dùng lên người cô.
Chẳng qua—— đến lúc mở hộp quà ra, trông thấy trứng phục sinh, hệ thống cũng sẽ thật sự không xuất hiện nữa.
Thế giới này vẫn là thế giới cô đã sửa đổi.
Lục Chẩn đại khái có thể đoán được suy nghĩ của cô, xoa đầu cô trong nắng sớm lờ mờ: "Đừng lo lắng, kết thúc rồi."
Sở Ân nhắm mắt hừ cười: "Tất nhiên là em rõ hơn anh—— bây giờ anh nên lo cho chính mình một chút đi."
Lục Chẩn ôm cô, cũng khẽ nở nụ cười.
Rất lâu sau, anh mới cúi đầu nhìn cô: "Tuy quyền hạn dừng ở đây...!nhưng anh muốn gia hạn phí với em."
Sở Ân mở mắt ra: "Gì cơ...?"
Lục Chẩn đối diện với ánh mắt của cô.
Cả thành phố vẫn chưa thức giấc, ánh trăng và nắng sớm vừa vặn luân phiên, lặng yên như tờ.
Có loại ảo giác trên thế giới này chỉ còn lại mình họ.
Lục Chẩn nói: "Chúng ta kết hôn đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc