TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

☆,39.

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo nghe thấy chữ “được”, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng cô không biết kế tiếp, rốt cuộc sẽ có cuộc đời như thế nào đang chờ đợi chính mình, cô chỉ biết là, tối thiểu ngắn ngủi hiện tại, cô bảo toàn chính mình.

Cuối cùng, vẫn là Lương Thần lái xe đưa Cảnh Hảo Hảo trở về như trước.

Tuy rằng Lương Thần chỉ đến tiểu khu Cảnh Hảo Hảo hai lần, nhưng lại có vài phần tư thế ngựa quen đường cũ, lúc này đây ngay cả hướng dẫn cũng không dùng, liền lưu loát lái xe chạy đến cửa tiểu khu Cảnh Hảo Hảo.

Xe dừng lại vững vàng, Cảnh Hảo Hảo liền cởi dây an toàn, lúc cô đang chuẩn bị đẩy cửa xe ra xuống xe, Lương Thần dọc theo đường đi vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng, nói: “Hảo Hảo, tôi đã đáp ứng cho em thư thả vài ngày, cho em mấy ngày chia tay với Thẩm Lương Niên, em có phải cũng nên bày tỏ một chút, biểu lộ rõ thành ý của em không?”

Cảnh Hảo Hảo quay đầu liếc mắt nhìn Lương Thần ung dung chờ cô bày tỏ thành ý, mấy máy môi, liền hai tay gắt gao cầm lấy túi xách của mình, hơi ngẩng đầu lên, hôn thật nhanh ở trên mặt của anh.

Giống như là chuồn chuồn lướt nước.

Vừa chạm liền rời đi.

“Thành ý như vậy cũng không thể thỏa mãn tôi, tôi muốn là như vậy......” Lương Thần nói xong, liền nâng tay lên, nắm cằm Cảnh Hảo Hảo, hơi hơi nâng lên, sau đó không hề có dấu hiệu liền ngăn chận môi của cô......

Lúc Lương Thần buông Cảnh Hảo Hảo ra, cả người còn có chút thỏa mãn ước nguyện, toàn thân như là ẩn dấu một ngọn lửa, hanh khô khó an, yết hầu anh hung hăng chuyển động hai cái, nhìn chằm chằm môi của cô, giọng nói có chút ám ách nói:“Hảo Hảo, đêm sinh nhật em, tôi chờ điện thoại của em.”

Dừng một chút, Lương Thần lại hỏi:“Số điện thoại của tôi, em biết đúng không?”

“Biết.” Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói:“Vậy tôi có thể đi rồi chứ?”

Lương Thần gật gật đầu, không nói gì.

Một tay Cảnh Hảo Hảo liều mạng nắm túi xách của mình, một tay đẩy cửa xe ra, cũng không quay đầu lại liền xuống xe, sau đó giống như là chạy trối chết, vội vội vàng vàng chạy vào trong tiểu khu.

......

Về nhà, Cảnh Hảo Hảo theo thói quen lại trực tiếp chạy vội tới trong phòng tắm, cô cầm lấy cốc đánh răng, rót một ly nước lạnh, liều mạng đổ vào trong miệng mình, sau đó liều mạng xúc miệng, muốn xua tan sạch sẽ hương vị Lương Thần ở trong miệng mình.

Trước kia lúc cô hôn môi với Thẩm Lương Niên, cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.

Thẩm Lương Niên đối với cô rất ôn nhu, cho cô cảm giác thật thoải mái.

Nhưng Lương Thần không giống, nụ hôn của anh, giống như là người của anh, tràn ngập bá đạo, như là hận không thể cắn nuốt cô.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, nhịn không được nâng tay lên, dùng sức lau cánh môi bị Lương Thần hôn có chút sưng đỏ của mình

Cảnh Hảo Hảo đi ra từ toilet, mở túi của mình ra trước, theo bên trong lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Lương Niên ở trên đó, liền hít sâu một hơi, đi đến cửa sổ trước ban công, gọi lại một cuộc điện thoại cho Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên tiếp điện thoại rất nhanh, bên kia có chút loạn, có thể nghe được mơ hồ vài tiếng nói chuyện đánh bài của đàn ông: “Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo nắm di động, nghe âm điệu của Thẩm Lương Niên, không khỏi có chút ủy khuất, cô dùng sức hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, mới mở miệng nói:“Lương Niên, anh mới vừa gọi điện thoại cho em nha?”

Bình luận

Truyện đang đọc