TỔNG TÀI, LÀM PHẢN DIỆN PHẢI NGOAN



Cô kinh ngạc nhìn anh:"sao anh biết?".

Tịch Húc Sâm cười nhẹ:" nhìn sẽ biết, ngốc... lần sau nếu ở nhà nhàm chán thì tới đây tìm tôi, hoặc là em có thể gọi cho tôi, tôi sẽ lập tức trở về".

" em biết rồi~". Lần sau cô đến nhất định sẽ gọi cho anh, công ty của anh quản chặt quá đi...hôm may là gặp được Hứa Kình cô mới vào được chứ hôm sau là không chắc đâu.

" em có làm trễ nãi công việc của anh không?". Cô e dè hỏi.

Tịch Húc Sâm thong thả gật đầu:" xong rồi, cố gắng làm nhanh để trở về về với em... nhưng xem ra không cần nữa".


Cái người đàn ông này... luôn phải làm cho người ta phải thổn thức, thật sự không chịu nổi mà...

Khi nãy mới vừa giải quyết xong mọi chuyện hết rồi, Tịch Húc Sâm nắm chắc sẽ không có gì phát sinh.

Ở công ty đang diễn ra cảnh ân ái đút cơm cho nhau ăn rất ngọt ngào, ngược lại ở Triệu Gia, không khí đang rất căng thẳng.

Triệu chủ nhà đập một sấp giấy tờ trên bàn, chồng giấy trước mặt Triệu Dược Khanh bay tả tơi, sắc mặt của nam chính cũng tím tái.

" anh nhìn lại mà xem, chúng ta lại không thu hoạch gì với cái đám đất phế vật này, đây là lần thứ mấy anh gây ra sai lầm làm tổn thất cho công ty rồi.... đã nói với anh bao nhiêu lần, bản thân không bằng một nửa người ta thì đừng đấu đá với thằng nhóc Tịch Húc Sâm, bây giờ thì sao.... hừ... tự anh đi mà giải quyết".

" đều tại tôi chiều chuộng anh quá nên bây giờ anh muốn làm gì thì làm phải không ? sai lầm".

Ba của Triệu Dược Khanh là Triệu Hoàng đang vô cùng tức giận, ông không thể chịu được, lúc trước muốn cho Triệu Dược Khanh vào công ty để từ từ bồi dưỡng, lúc đầu còn có chút đầu óc kinh doanh, lúc sau thì ....

Ông phẩy tay:" về đi, tự kiểm điểm bản thân xem mình đã làm cái gì".

Triệu Dược Khanh bị mắng một trận, đang rất vô cũng oan ức, nỗi căm hận Tịch Húc Sâm dần dần tích tụ ngày càng nhiều.

Cái tên cáo già đó dám dụ anh ta vào bẫy, chuyện này cũng thế, vốn tưởng miếng đất lần này là mồi ngon, cả hai xâu xé, anh ta lại góp vốn bỏ vào quyết ý mua cho được, ai ngờ chỉ là một cái bẫy.

Miếng đất không có cửa thông hành ra vào, bốn phía đều là góc chết, đối phương chắc chắn đang nhắm vào Triệu gia.... anh ta sẽ không bỏ qua được cục tức này.


Một người đã có âm mưu, còn nữ chính thì sao, đương nhiên là vô cùng khốn khổ và không hề vui vẻ gì, thật giọng có tướng phê thê.

Tịch Điềm Điềm đang rất không vừa ý, cô ta hôm nay có ý đi tìm Tịch Húc Diệu xin phép ông về việc cô ta muốn dọn đồ đạc của Tịch Hân Nghiêng ra khỏi Tịch gia, nói là xin phép như thế thôi nhưng thực chất là thông báo một tiếng cho ông ấy biết thôi, Từ khi trở về cô ta đã chú ý đến căn phòng của Tịch Hân Nghiêng rồi, căn phòng của cô ta không có đẳng cấp, cô ta muốn chuyển vào căn phòng của Tịch Hân Nghiêng.

Căn phòng vô cùng tốt, đồ đạc cũng làm cô ta yêu thích, cô ta đã từng lẻn vào vài lần, thích ý chịu không nổi, nguyên nhân thứ hai là cô ta muốn tống đi sự tồn tại cuối cùng của Tịch Hân Nghiêng trong mắt Tịch Húc Diệu.

Cứ tưởng sẽ được Tịch Húc Diệu đồng ý, trước khi đi cô ta còn vui vẻ, nhưng sai rồi~ Tịch Húc Diệu lần này không đồng ý mà còn phản đối rất quyết liệt.

" con gái, phòng của con rất tốt, vì sao còn muốn chuyển?".

Bị ông hỏi như thế, Tịch Điềm Điềm cứng họng, cô ta không muốn hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu trong mắt Tịch Húc Diệu bị xóa đi, liền phủ nhận:" con không có ạ, ba à, con thấy đồ đạc trong phòng chị ấy cũng cũ rồi, chúng ta nên mua cái mới cho chị ấy".

Tịch Húc Diệu không có nhìn ra vấn đề mà Tịch Điềm Điềm vì sao lại biết được đồ đạc trong phòng đã cũ, bởi vì căn phòng đó lúc nào cũng bị khóa chặt, ông vẫn còn tốt bụng, định kỳ sẽ cho người đến quét dọn, những lúc đó ông luôn có mặt, chưa hề rời đi... nhưng ông không để ý.

Tịch Húc Diệu thở dài:" đúng vậy, có những món đã cũ rồi...".

Cô ta nghe tới đây thì vui mừng:"vậy ba...".

" không được, là ta có lỗi với con bé, ít nhất ta có thể làm là giữ cho mọi thứ khi con bé rời đi sẽ còn nguyên vẹn mà trao cho nó".

"...dạ ba, con biết rồi".


Tịch Húc Sâm đang suy tư, không chú ý đến ánh mắt Tịch Điềm Điềm lúc này đã tóe lửa, cô ta đáp lời rồi rời đi, sau đó cô ta về phòng ra sức đập phá đồ đạc.

Cô ta đang nghĩ những lời nói lúc nãy của Tịch Húc Diệu là có ý gì, ông ấy ám chỉ ai, ông ấy nói ông ấy có lỗi với Tịch Hân Nghiêng, như vậy cái lỗi lầm này chính là cô ta... cô ta chính là sai lầm của Tịch Húc Diệu.

Không thể nào, chính Tịch Hân Nghiêng mới là sai lầm của cô ta, hại cô ta thống khổ như vậy, cô ta không phải là sai lầm của ai cả.

Cô ta không muốn, hay là... Tịch Điềm Điềm suy nghĩ cái gì đó, một lúc thì bật cười điên loạn.

" Tôi muốn cô biến mất ".

Cô ta cũng không phải thuộc dạng thiểu năng, có những chuyện cô ta cũng nhìn ra được, cô ta bật cười đau khổ, sau đó cũng quyết định gửi tin nhắn cho Triệu Dược Khanh.






Bình luận

Truyện đang đọc