TRA CÔNG CHÚA HỀ HÔM NAY LẠI HÀNH TÔI

Sau khi mua quần áo cho Khâu Ngôn Chí về, Phí Tư Hạo vốn định bấm chuông cửa.

Nhưng khi ngón tay anh ta chạm vào chuông cửa, một suy nghĩ thầm kín, hèn hạ và bí ẩn chợt nảy ra trong đầu.

Anh ta hơi do dự, nhưng vẫn đỏ tai rút thẻ phòng ra mở cửa.

Anh ta vốn cho rằng mình có thể nhìn thấy cảnh đẹp trên giường của Khâu Ngôn Chí. Nhưng không ngờ cảnh tượng đập vào mắt lại là Khâu Ngôn Chí được một người đàn ông khác ôm vào lòng trên giường.

Giây phút nhìn thấy Khâu Ngôn Chí được anh họ ôm hôn trong vòng tay, Phí Tư Hạo choáng váng toàn tập, cho đến khi Hạ Châu kéo chăn lên che kín Khâu Ngôn Chí, anh ta mới phản ứng lại… hình như vừa rồi Khâu Ngôn Chí còn không mặc quần.

Phí Tư Hạo chỉ thấy máu nóng dồn lên não, anh ta thình lình ném mấy thứ trong tay, bước nhanh về phía Hạ Châu, khuôn mặt nhăn nhó.

“Đệch con mẹ mày cái loại cầm thú!! Em ấy là em họ của mày đấy!”

Nào ngờ vừa tung một cú đấm, Hạ Châu đã nghiêng người tránh đi.

Phí Tư Hạo túm lấy cổ áo Hạ Châu, nhìn Khâu Ngôn Chí trên giường, trán nổi gân xanh: “Chi Chi, đừng lo, anh đánh chết thằng khốn cơ hội này cho em!”

Vừa dứt câu anh ta lại hung hăng đấm Hạ Châu.

Hạ Châu vươn tay giữ chặt cổ tay Phí Tư Hạo, sau đó đạp thẳng vào đầu gối Phí Tư Hạo khiến anh ta quỳ rạp xuống đất.

Thật ra Hạ Châu rất cố sức, vốn dĩ tình trạng thể chất của cơ thể này không tốt, bình thường đi thêm vài bước cũng thấy không thể chịu nổi, lần này đánh nhau với Phí Tư Hạo, chưa được hai lần mồ hôi đã túa trên mặt.

Cơ thể của Tần Hạ thật kém cỏi.

Hạ Châu thầm nói vô cùng khinh bỉ.

Nhưng cũng may lúc này Phí Tư Hạo đã bị cơn giận làm lú hết đầu óc, đôi mắt đỏ kè, đánh nhau cũng quờ quạng vụng về.

Hạ Châu nhanh chóng ghì chặt Phí Tư Hạo trên mặt đất, sau đó mở hộc tủ lấy cặp còng tay tình thú bên trong ra, còng hai tay Phí Tư Hạo ra sau lưng.

Sau khi làm xong hết, hắn mới lau mồ hôi trên trán, sắc mặt hơi trắng bệch… cơ thể hắn yếu quá.

Khâu Ngôn Chí thấy sắc mặt Hạ Châu, nhíu mày lo lắng hỏi: “Sao mặt anh trắng vậy, có sao không anh?”

“Chắc do cơ thể ít vận động quá.” Hạ Châu cau mày nói thêm, “Nhưng cũng có thể mới ra viện nên cơ thể chưa hồi phục tốt.”

“Sao lại nằm viện?” Khâu Ngôn Chí hỏi.

Hạ Châu lắc đầu, hắn vốn định nói không biết, nhưng nghĩ đến việc trong phòng còn có người khác, hắn đành phải trả lời qua loa là quên mất rồi.

Phí Tư Hạo thấy hai người tán gẫu chẳng coi ai ra gì, dù có ngốc cũng nhận ra có gì đó sai sai. Anh ta ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, gần như không thể tin nổi: “Chi Chi, em… Em không bị ép, vậy em… vậy vừa rồi em định làm gì với hắn?”

Đã đến nước này Khâu Ngôn Chí cũng lười diễn với Phí Tư Hạo, cậu liếc nhìn anh ta, bất mãn trả lời: “Anh vào muộn chút nữa thì chúng tôi thực sự có thể làm gì đó rồi.” 

Sắc mặt Phí Tư Hạo hết xanh lại trắng: “Hai người không thấy tởm à? Anh em họ, hai người làm thế là loạn luân!”

Khâu Ngôn Chí mém phì cười: “Phí Tư Hạo, anh tin anh ấy là anh họ tôi thật hở? Sao tôi không biết anh ngây thơ vậy ta?”

Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí nhận được một tin nhắn, là Khâu Hoằng Thịnh, ông ta gọi cậu về nhà chính, bảo là có chuyện muốn nói với cậu.

Khâu Ngôn Chí nhớ ra chuyện Phí Tư Hạo vừa nói với mình, có lẽ Khâu Hoằng Thịnh muốn giải quyết chuyện của Khâu Hy Thành.

Phí Tư Hạo tức giận đến mức gân xanh nhảy thình thịch trên trán: “Bao lâu rồi? Em cắm sừng anh bao lâu rồi? Có phải là từ hôm hắn chuyển đến…”

“Còn sớm hơn nhiều.” Khâu Ngôn Chí đặt điện thoại xuống.

Phí Tư Hạo nhìn Khâu Ngôn Chí chòng chọc, bờ môi run rẩy, câu chửi bậy suýt thì văng ra.

Khâu Ngôn Chí không muốn nghe nên lên tiếng trước: “Phí Tư Hạo, hình như anh đâu có tư cách mắng tôi? Hứa Úy nè, Đóa Đóa nè… Số còn lại tôi chả nhớ nổi, dù sao anh hẹn hò với nhiều bạn gái như vậy, đã bao giờ tôi quấy rầy chuyện vui của các anh, lại còn chạy tới trước mặt anh mắng chửi anh chưa? Sao tới lượt tôi thì anh lại vô lý thế?”

Con ngươi Phí Tư Hạo run lên, sắc mặt tái nhợt.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, đôi mắt lóe lên: “Chi Chi… Anh không yêu những người phụ nữ đó, không hề yêu họ. Em biết những chuyện này từ bao giờ… Có phải anh đã làm tan nát trái tim em… Rồi em mới…”

Khâu Ngôn Chí nghi ngờ dòm Phí Tư Hạo, thắc mắc không biết trong đầu anh ta có phải toàn là nước hay không: “Anh yêu hay không yêu mấy cô đó thì liên quan gì tôi? Ê này, sao anh tự kỷ thế? Hóa ra anh nghĩ tôi yêu là để trả thù anh à?”

Phí Tư Hạo: “Chẳng lẽ không phải? Ban đầu em yêu anh đến vậy…”

Khâu Ngôn Chí cười nói: “Tôi yêu gì anh? Yêu anh và Khâu Hy Thành lập mưu hại tôi chắc?”

Vẻ mặt Phí Tư Hạo đột ngột thay đổi: “Em… Em biết à? Em biết khi nào?!”

Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Ngay từ đầu.”

“Vậy em… Tại sao…”

Khâu Ngôn Chí thở dài, đáp: “Vì tôi muốn tìm bằng chứng xác thực, vạch trần những chuyện Khâu Hy Thành làm với bố tôi.”

Sắc mặt Phí Tư Hạo lúc xanh lúc trắng, đờ đẫn một lúc lâu.

Khâu Ngôn Chí dừng lại rồi nói tiếp: “Dù sao hai ta diễn với nhau lâu như vậy cũng nên hạ màn rồi.”

Phí Tư Hạo im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên, biểu cảm hơi phức tạp: “Anh không diễn… Anh thích em thật lòng.”

“Thế thì không khéo rồi.” Khâu Ngôn Chí nói, “Tôi diễn nghiêm túc đó.” 

“À đúng rồi,” Khâu Ngôn Chí bỗng nhớ tới tin nhắn vừa nhận được, “Cảm ơn anh về chuyện của Khâu Hy Thành, nhưng tôi không thể mua biệt thự Tây Sơn mấy trăm ngàn cho anh đâu.”

Sau khi Phí Tư Hạo mất hồn mất vía ra về, Khâu Ngôn Chí thay bộ đồ anh ta vừa mua cho mình, sau đó chuyển tiền cho Phí Tư Hạo theo giá niêm yết trên tag.

Nghĩ một lúc lại thêm 20 tệ phí ship.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu mới xóa Phí Tư Hạo ra khỏi danh bạ.

Trùng hợp thay người nhà họ Hạ cũng đang tìm Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí đành tạm biệt Hạ Châu rồi chuẩn bị trở về nhà họ Khâu.

Khâu Ngôn Chí bước ra khỏi cửa khách sạn, lại nhận ra Khâu Hoằng Thịnh đã cử trợ lý tới đón cậu.

Lúc Khâu Ngôn Chí bước xuống xe thì thấy Khâu Hy Thành đang quỳ trước cổng trong bộ quần áo xộc xệch, biểu cảm sa sút.

Khâu Ngôn Chí đi vòng qua anh ta vào cổng chính.

Khâu Hoằng Thịnh đang ngồi uống trà trong sảnh, trông có vẻ bình tĩnh nhưng khi đặt tạch xuống bàn tay lại run lên.

Khâu Hoằng Thịnh nhìn cậu rồi nói: “Con ngồi đi.”

Khâu Ngôn Chí ngồi xuống trước mặt ông ta.

Trông Khâu Ngôn Chí vẫn như trước, nhưng lại khiến người ta cảm giác ông ta đã già thêm mấy tuổi. Ông ta im lặng một lúc mới nói chầm chậm: “Con biết chuyện anh hai của con chưa?”

Khâu Ngôn Chí khẽ gật đầu: “Trên đường tới đây, trợ lý Lâm đã nói sơ qua với con rồi.”

Khâu Hoằng Thịnh nói: “Trước đó, con biết được bao nhiêu về những chuyện anh hai con làm?”

Khâu Ngôn Chí trả lời thật: “Những chuyện khác thì con không rõ, nhưng chuyện anh ấy tìm người bỏ thuốc và quay video, con biết mấy tháng trước rồi.”

Khâu Hoằng Thịnh thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí: “Vậy sao con không nói sớm với bố?”

Khâu Ngôn Chí nhìn Khâu Hoằng Thịnh, giọng nhẹ nhàng: “Người đã dạy con rằng vạch trần người khác cần phải có bằng chứng xác thực, nhất là vạch trần anh trai con.”

Nơi Khâu Hy Thành vừa quỳ chính là nơi Khâu Ngôn Chí từng quỳ.

Nguyên nhân là vì Khâu Ngôn Chí đã “vu oan” cho anh hai mình làm vỡ giá đựng rượu vang trong hầm, còn đẩy Khâu Ngôn Chí vào đống mảnh vỡ chai rượu.

Khâu Hoằng Thịnh im lặng, sau đó bỏ qua chủ đề này: “Bao giờ con tốt nghiệp chưa?”

“Còn hai tháng nữa ạ.” Khâu Ngôn Chí đáp.

“Tốt nghiệp xong đến công ty đi.” Khâu Hoằng Thịnh nói, “Trước tiên có thể học hỏi kinh nghiệm quản lý.”

Khâu Ngôn Chí rút ra một tấm thẻ trong túi, đưa ra trước mặt Khâu Hoằng Thịnh.

“Bố, cảm ơn người tháng nào cũng gửi tiền vào tài khoản này cho con, số tiền này đã giúp con vượt qua một giai đoạn rất khó khăn, nhưng con đã bù lại rồi. Ngoài ra, tiền con nằm viện trong lúc hôn mê, tiền thuê người chăm sóc, và tiền người đã bỏ ra để nuôi dưỡng con từ năm 14 tuổi đến 18 tuổi đều ở trong này.”

Mặc dù Khâu Ngôn Chí cố gắng làm việc nhưng số tiền kiếm được vẫn chưa đủ.

Tuy nhiên với số tiền gốc khổng lồ trong tấm thẻ này, số tiền Hạ Châu kiếm được từ việc đầu tư cổ phiếu còn nhiều hơn Khâu Ngôn Chí kiếm.

Nhưng dù vậy vẫn thiếu một chút.

Vừa nãy trên đường đến đây, Khâu Ngôn Chí đã gọi điện thoại cho Trần Nhạc Tư, mượn cậu ta hai nghìn tệ, bảo cậu ta gửi vào tài khoản này, lúc đó mới góp đủ tiền.

Khâu Hoằng Thịnh nhìn tấm thẻ, nhíu mày: “Con đang làm gì vậy?”

Khâu Ngôn Chí đứng dậy, mỉm cười với Khâu Hoằng Thịnh: “Làm chuyện con vẫn luôn muốn làm.”

“Sau khi người xác minh xong, nếu phát hiện còn bất cứ khoản chi nào mà con chưa tính vào, vui lòng gửi email báo cho con, con sẽ nhanh chóng bổ sung. Nếu không…” Khâu Ngôn Chí dừng lại, khẽ nói: “Nếu không có gì, sau này chúng ta không cần gặp lại nữa.”

Bàn tay vịn lan can ghế sofa của Khâu Hoằng Thịnh chậm rãi siết chặt.

Khâu Ngôn Chí khom lưng chào Khâu Hoằng Thịnh, sau đó xoay người ra về.

Lúc Hạ Châu quay trở lại sảnh tiệc, Hạ Tiểu Tình lập tức ghé lại thì thầm với hắn: “Hồi nãy anh đi vội thế, đi đâu vậy? Sao chẳng chào hỏi câu nào?”

Hạ Châu: “Giải quyết vài chuyện, sao thế, em tìm anh có việc gì à?”

Hạ Tiểu Tình ngó xung quanh, nhỏ giọng nói với hắn: “Em nói anh chuyện này, anh đừng nóng nha.”

“Chuyện gì?”

“Nhưng anh đừng nóng nha.”

“Anh không nóng, em nói đi.”

“Vừa nãy em nghe nói, cái tên Khâu… Khâu Ngôn Chí tới đây.”

Hạ Châu: “…”

Vẻ mặt Hạ Tiểu Tình đau buồn: “Anh, em biết chắc chắn trong lòng anh rất kích động, nhưng đây là tiệc sinh nhật ông nội chúng ta, anh không được gây ra chuyện điên rồ! Dù không nhịn được anh cũng phải nhịn!”

“Ồ.” Hạ Châu chậm rãi thốt ra.

Bỗng nhiên Hạ Tiểu Tình nhìn thấy gì đó, biểu cảm chợt thay đổi, cô vội vàng nói với Hạ Châu: “Người đàn ông mặc bộ vest xám đang tiến về phía anh là con trai của chú họ nhà ta, anh gọi anh ta là anh Lăng Tường.”

Hạ Châu còn chưa kịp nghĩ ra ẩn ý sau những lời Hạ Tiểu Tình nói, người đàn ông kia đã bước tới cụng ly với Hạ Châu.

“Anh Lăng Tường.” Hạ Châu gọi.

Người đàn ông mỉm cười, giọng điệu tỏ ra rất quen: “Cậu về nước lâu như vậy mà không biết đường liên lạc với anh, vài năm rồi không gặp, sao lại thấy cậu gầy đi nhỉ?”

May là quan hệ của người đàn ông này và Tần Hạ cũng không thân thiết, lại thêm Hạ Tiểu Tình đứng bên cạnh xen lời cứu vãn tình huống, nên không có chuyện gì xảy ra trong mấy phút trò chuyện.

Sau khi người đàn ông kia rời đi, Hạ Tiểu Tình thở dài một hơi.

Tình cờ có nhân viên phục vụ bưng khay đi qua, Hạ Tiểu Tình cầm ly nước trái cây uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, Hạ Tiểu Tình đặt chiếc ly trống trở lại khay, cầm khăn giấy lau miệng rồi nhỏ giọng than phiền: “May là qua ải rồi, em đã nói với ông là tình huống hiện tại của anh không thích hợp để tham dự buổi tiệc này, thế mà ông vẫn gọi anh tới.”

Hạ Châu âm thầm tiếp tục thăm dò: “Anh thấy tình hình của anh bây giờ vẫn ổn.”

“Ổn gì mà ổn?” Hạ Tiểu Tình lẩm bẩm, “Anh còn chẳng kể tên được hơn nửa số người trong hội trường này, ổn chỗ nào? Anh có nhớ lúc anh vừa tỉnh lại, đến cả em với ông anh cũng suýt không nhận ra không?”

… Tần Hạ mất trí nhớ ư?

Hạ Châu nhớ lại thông tin đã tìm kiếm trên mạng, nhưng không tìm thấy tin tức nào liên quan đến việc Tần Hạ mất trí nhớ, xem ra nhà họ Hạ giữ bí mật rất kỹ.

Hạ Châu nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt thản nhiên: “Nhưng anh vẫn có thể nhận ra Khâu Ngôn Chí.”

Hạ Tiểu Tình lườm hắn: “Anh như thế thì nhận ra cái gì? Lúc đầu anh chỉ nhớ sơ sơ, có một số chuyện của các anh vẫn nhờ anh kể cho em đấy. Em kể anh nghe xong, anh mới bảo anh nhớ ra rồi.”

Hạ Châu vốn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Hạ Bình Phong lại bước tới.

Hạ Bình Phong đã lớn tuổi, kinh nghiệm dày dặn lại khôn như cáo già, Hạ Châu không dám thăm dò ông ta như Hạ Tiểu Tình, những câu muốn dò hỏi đành phải giữ trong lòng.

Lúc Hạ Châu trở về thì đêm đã khuya.

Dù chán ghét cơ thể của Tần Hạ, nhưng Hạ Châu vẫn phải vào phòng tắm tắm rửa, gột sạch mùi rượu khắp người.

Sau khi mặc áo choàng tắm bước ra, Hạ Châu vừa lau tóc vừa đến phòng treo đồ bên cạnh để lấy đồ ngủ, trong đầu hắn nghĩ đến chuyện Tần Hạ mất trí nhớ, vừa lơ đãng đã khiến bộ đồ ngủ tụt xuống khỏi giá. 

Lúc ngồi xuống nhặt đồ ngủ, Hạ Châu chợt phát hiện một bình thủy tinh lớn giấu trong góc tủ quần áo.

Bên trong bình là nhiều loại kẹo.

Không biết tại sao, Hạ Châu vô thức nghĩ mớ kẹo này được Tần Hạ chuẩn bị cho Khâu Ngôn Chí.

… Sao cái tên Tần Hạ này giống Khâu Ngôn Chí, cứ thích giấu đồ trong tủ vậy?

Hạ Châu hơi tức giận mở nắp ra, ngó sơ qua các loại kẹo, tâm trạng mới khá hơn một chút.

Giấu nhiều kẹo cho Khâu Ngôn Chí như vậy có ích gì đâu?

Chẳng có cái nào là kẹo trái cây Khâu Ngôn Chí thích ăn nhất.

Hạ Châu đang định đậy nắp lại thì bỗng nhìn thấy ngày tháng trên giấy gói socola.

Hắn nhíu mày cầm viên socola lên, xem ngày tháng trên đó.

Thời gian sản xuất là 4 năm trước… Quá hạn lâu rồi.

Hạ Châu lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Bình kẹo này tuy được đặt trong góc tủ, nhưng rất sạch sẽ, rõ ràng là được nhân viên vệ sinh lau chùi thường xuyên.

Hơn nữa những viên kẹo trong bình kẹo này đều là hàng hiệu cao cấp, đa dạng chủng loại, có thể thấy được thành ý của chủ nhân… Giống như một món quà có thể tặng bất cứ lúc nào.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy bình kẹo này không thể bị để quá hạn được.

Trừ khi, có lẽ chủ nhân của bình kẹo này đã không động vào nó ba bốn năm rồi.

Kết hợp với những gì hắn nghe được trong bữa tiệc hôm nay, Tần Hạ bị thương mất trí nhớ, thư ký cũng bảo hắn vừa ra viện.

Hơn nữa hôm nay “anh Lăng Tường” nói đã mấy năm không gặp, chứng tỏ thời gian hắn nằm viện không ngắn.

Hạ Châu cử động cánh tay, có lẽ do hôm nay tranh chấp với Phí Tư Hạo, nên đến giờ cánh tay hắn vẫn còn hơi đau, chứng tỏ hiện tại cơ thể hắn rất yếu.

Kết hợp chiếc xe lăn và đôi nạng hắn từng thấy trong phòng tập thể dục.

Hạ Châu càng lúc càng cảm thấy tình trạng cơ thể Tần Hạ hiện tại giống như nằm trên giường đã lâu, cơ bắp teo lại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Hạ Châu lần mò tìm ngày trên viên socola, mơ hồ đoán được chút đáp án.

Tần Hạ gặp tai nạn nằm viện ba bốn năm, rất có thể trong thời gian này hắn luôn ở trong trạng thái hôn mê.

Nói cách khác, có thể Tần hạ đã làm người thực vật ba bốn năm rồi.

Hạ Châu thoáng cảm thấy có gì đó đang xâu chuỗi lại, nhưng mãi không tìm được điểm đột phá.

Hạ Châu đặt viên socola trở lại vào nắp, đầu ngón tay vô tình chạm vào thứ gì đó lành lạnh.

Hạ Châu lấy thứ kia ra xem, hóa ra đó là một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bị khóa hiện lên trong tâm trí Hạ Châu.

Hạ Châu hơi do dự, hắn cầm chìa khóa trong tay, đứng dậy bước đến căn phòng bị khóa.

Chìa tra vào ổ, vặn nhẹ rồi lạch cạch một tiếng, cánh cửa đã mở ra. 

Giây phút mở cửa, Hạ Châu đơ cả người.

Mặt tường treo kín ảnh chụp.

Ảnh của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu lại gần nhìn thử, phát hiện tất cả đều là ảnh mấy tháng gần đây.

Khâu Ngôn Chí khóc thút thít, ăn cơm, tập phục hồi chức năng ở bệnh viện.

Thậm chí hắn gặp lại Khâu Ngôn Chí trên phố, ôm nhau, đi dạo siêu thị với Khâu Ngôn Chí, nắm tay nhau dạo phố, hẹn hò, chơi đùa trong sân chơi.

Tất cả đều bị chụp lại, treo kín tường.

Mọi bức ảnh đều là chụp lén.

Hạ Châu nhìn từng bức ảnh, chỉ thấy da gà khắp người đều dựng đứng lên.

Tần Hạ là tên cuồng theo dõi, biến thái chết tiệt à?!

Mà nhắc cũng lạ, lúc Hạ Châu giở cuốn album ảnh dưới gối, nhìn bức ảnh đơn của Khâu Ngôn Chí do Tần Hạ thời thiếu niên chụp lại, nhìn tấm ảnh chung của hai người đang ôm vai cười rạng rỡ, trong lồng chỉ thầm ghen tỵ tuổi trẻ tuyệt biết bao, nhưng bây giờ hắn nhìn bức tường đầy ảnh chụp lén, chỉ thấy ghê tởm và khó chịu.

Ảnh chụp giăng kín cả một bức tường, mọi góc nhìn đều ẩn nấp và mờ ảo, tấm nào cũng thể hiện sự theo dõi biến thái và nhìn trộm của người chụp, khiến da đầu tê dại, dựng cả tóc gáy.

Khoảnh khắc vươn tay xé ảnh xuống, Diệp Hoành Viễn – kẻ gắn đầy thiết bị theo dõi ở căn hộ của Khâu Ngôn Chí trong trò chơi chợt lóe lên trong đầu Hạ Châu.

Bình luận

Truyện đang đọc