TRAI VIỆT TU TIÊN KÝ


Trông thấy Tử Thanh bởi vì bị cạn kiện linh lực mà ngã nhào trên đất, Hàn Hi trong lòng ngập tràn lo lắng, vốn đang định chạy tới đỡ người đứng dậy thì bất ngờ lại bị mười thiếu niên bên phía Mộng Hải Sang nhảy ra chặn lại.
Còn về Mộng Hải Sang, do trước đó vốn cho rằng Tử Thanh chỉ là một tên phế vật Luyện Khí Kỳ tầng một nên cũng không có để người ta vào trong mắt.
Ngờ đâu toàn bộ công kích của mình lại bị người ta phá giải, kết quả như vậy lại càng giống như là một cái tát khác đánh thật mạnh lên trên mặt hắn.
Còn chưa nói tới xung quanh bây giờ đã thu hút đến không ít đệ tử ngoại môn của Minh Sơn Khu, bị cả trăm ngàn ánh mắt cười nhạo nhìn trúng như vậy, cho dù sau lưng của Mộng Hải Sang có chỗ dựa lớn đến đâu thì cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, đám đệ tử ngoại môn kia rất không khách khí mà lên tiếng chế nhạo hắn, những điều này sau khi lọt vào tai của Mộng Hải Sang thì càng giống như là rết bò kiến gặm mà âm thầm gặm nhấm từng tấc da tấc thịt trên người, khiến cho hắn giận đến mức toàn thân run lên bần bật.
- Nhìn kìa, đệ tử tân sinh năm nay cũng mạnh quá nhỉ?
- Ngươi nói gì vậy, đây không phải là đang bắt nạt lẫn nhau sao?
Nhìn xem nhìn xem, một tên Luyện Khí Kỳ tầng bốn lại đi đánh nhau với một tên Luyện Khí Kỳ tầng một, đây chẳng phải bắt nạt lẫn nhau thì còn là gì?
- Các ngươi không biết rồi, khi nãy cái tên mập mạp kia dùng một chiêu rất mạnh để đánh người, kết quả là bị tên tiểu tử tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một này liều mạng hoá giải.
Giờ chắc là đang xấu mặt lắm đây.
Ha ha ha ha.
- Tân sinh của Minh Sơn Khu chúng ta cũng thú vị nhỉ, hôm nào mấy người chúng ta cũng nên đi tìm các vị sư đệ này hỏi thăm đi.
- Được đó, ý kiến không tồi.
Ha ha ha.
Bị những lời nói của đám đệ tử lâu năm trong Minh Sơn khu đả kích, khí nóng trong người lập tức xông thẳng lên não, Mộng Hải Sang run run siết chặt cây quạt xếp màu đỏ hồng trong tay không nén nổi kinh ngạc mà hét lên.
- Không...!không thể nào.
Đây...!ngươi rõ ràng chỉ là một tên phế vật ngũ hành linh căn, như thế nào...!như thế nào lại phá được công kích từ Thiên Hoả Hành Chúc của ta?
Không...!ta không tin...
- Ngươi...!đi chết đi.
Ba chữ cuối cùng này Mộng Hải Sang căn bản chính là gồng mình mà gào lên, toàn bộ linh lực trong cơ thể không ngừng ầm ầm bạo phát ra bên ngoài.
Lúc này, cả người Mộng Hải Sang giống như là đang tắm mình trong một ngọn lửa đỏ đậm hừng hực cháy sáng.
Trên tay đã sớm được thay bằng một cây đao lớn dài gần hai mét, Mộng Hải Sang bây giờ xác thực chính là muốn chém chết thiếu niên nhỏ gầy trước mắt, vậy nên ngay cả pháp khí mà bản thân hắn yêu thích nhất cũng đã được lấy ra cầm vào trong tay.
Thực ra thì cây đao này vốn tên là Trảm Phong Đao, cũng chính là một món trung phẩm pháp khí mà gia tộc Mộng thị ban thưởng cho Mộng Hải Sang khi hắn kiểm tra ra trung phẩm tam linh căn.
Đáng nói là, cây đao này thế nhưng lại được rèn nên từ một viên thiên thạch kỳ lạ mang trong mình phong thuộc tính hiếm có.
Mà để có được cây đao này thì một vị gia gia của hắn trong lúc sắp xếp phần thưởng đã âm thầm tác động, cho nên Mộng Hải Sang mới có thể thuận lợi thu được vật tốt như vậy tới tay.
Theo như đạo lý tương sinh tương khắc trong ngũ hành, ngoại trừ mộc thuộc tính ra thì phong chính là thứ có thể hỗ trợ cho hoả.
Hơn nữa cái tên Mộng Hải Sang này lại vừa lúc chọn chủ tu hoả hệ công pháp, vậy nên phong thuộc tính bên trong Trảm Phong Đao lại càng cực kỳ phù hợp với công pháp mà hắn đang tu luyện.
Còn chưa nói tới, vị gia gia kia bởi vì đứa cháu yêu quý như hắn mà cực khổ tìm về một loại thú hoả có năng lực không hề yếu kém gọi là Huyết Thú Hoả Diễm, loại thú hoả này chẳng những sức nóng bá đạo mà còn rất khó để dập tắt.
Khi phối hợp với Trảm Phong Đao lại càng thuận lợi để kích phát ra lực lượng của ngọn thú hoả này, vậy nên Mộng Hải Sang mới cực kỳ yêu thích Trảm Phong Đao đến mức luôn giữ bên mình như là báu vật quý hiếm.
Thậm chí hắn còn định đem cây đao lớn này luyện hoá thành pháp khí bản mạng nữa, nhưng do phẩm cấp của Trảm Phong Đao hơi thấp nên Mộng Hải Sang vẫn chưa thực sự đem nó đi luyện hoá.
Lần đầu là do Mộng Hải Sang có tính xem thường Tử Thanh, nên mới liên tiếp bị người ta vả mặt.
Vậy nên, đối với lần thứ hai này thì Mộng Hải Sang mới quyết định đem Trảm Phong Đao ra sử dụng, hoàn toàn lộ rõ ý đồ phải giết chết thiếu niên Tử Thanh trước mắt này cho bằng được.
Nhìn thấy Mộng Hải Sang đã phát điên mà vác theo đại đao chém tới, tuy là toàn thân đã vô cùng mệt mỏi, hơn nữa từ phía bụng dưới lại còn truyền tới cảm giác đau nhức không thôi.
Thế nhưng, cậu bạn Tử Thanh dù sao cũng không phải là loại người hiền lành gì cho lắm, nên mặc kệ là bản thân có mệt mỏi hay đau nhức đến đâu đi chăng nữa thì Tử Thanh vẫn cố gắng gượng đứng dậy vung roi lên cản lại một chém nặng nề của Mộng Hải Sang.
"Keng"
Hoa lửa do hai món pháp khí va chạm vào nhau giống như là pháo hoa nở rộ trong đêm, lực phản chấn mạnh mẽ tràn ra khiến cho cả Tử Thanh và Mộng Hải Sang đều bị đẩy lui đến hơn chục mét mới dừng lại được.
Chỉ có điều, do bản thân tu vi yếu kém, lúc trước khi đỡ một đòn công kích Thiên Hoả Hành Chúc của Mộng Hải Sang lại còn bị nội thương không nhẹ.
Cho nên Tử Thanh sau khi đỡ được một trảm của Mộng Hải Sang thì liền cảm thấy toàn thân bất chợt trở nên lạnh buốt, lồng ngực thoáng chốc truyền tới cảm giác đau nhói, sau đó chỉ thấy Tử Thanh vội cúi người ho ra một ngụm máu lớn.
"Khục khục"
Vội dùng tay áo lau đi vết máu dính đầy trên khoé miệng, cậu bạn Tử Thanh trừng lớn hai mắt liếc nhìn vũng máu đỏ tươi trên mặt đất rồi mỉm cười tự nói.

- Hừm, lúc trước xem phim thấy diễn viên nôn ra máu ầm ầm còn tưởng là người ta làm lố, hoá ra là lúc bị thương thì cơ thể con người cũng bị kích thích mà nôn ra máu thật.
Uầy, cái cảm giác ớn lạnh rợn cả người kèm theo cơn đau thắt lồng ngực này cũng khó chịu thật đấy.
"Chát"
Vung tay quật mạnh chiếc roi dài màu xanh đồng trong tay xuống đất khiến cho nền đất cứng bị quật trúng nứt ra thành mấy đường rãnh nhỏ, Tử Thanh lạnh lùng liếc Mộng Hải Sang đang bừng bừng lửa giận trước mắt một cái rồi trầm giọng quát.
- Mộng Hải Sang.
Tử Thanh ta tự thấy bản thân mình tính tình ôn hoà, không thích gây sự với ai.
Nhưng mà ngươi...
Ngay từ đầu cũng không nên mượn cớ ta là phế phẩm linh căn mà chì chiết ta suốt ngày như vậy.
Hơn nữa, lần này ngươi công kích chiêu nào cũng là muốn đoạt đi mạng sống của ta...
- Tử Thanh ta tuy là tu vi không bằng ngươi, nhưng ngươi nên nhớ, con giun xéo lắm cũng quằn...!à không...
Nếu như ngươi đã thích tung ra sát chiêu, vậy thì, bố mày chiều tới cùng.
Tử Thanh vừa mới dứt lời thì đã vung roi lên chủ động công kích trước, lần này tuy là linh lực đã cạn khô không còn được nổi một phần, nhưng từ sâu bên trong nội tâm của cậu lại không hề có ý nghĩ chịu thua.
Vậy nên, lúc này chỉ thấy một thiếu niên có chút nhỏ gầy điên cuồng vung roi quật mạnh về phía thiếu niên mập mạp đang vác đại đao tránh né, khí thế hùng hổ hệt như là muốn xẻ xuống mấy miếng thịt từ trên người của thiếu niên áo tím kia vậy.
"Keng, keng, keng"
Thanh âm của kim loại va chạm mạnh mẽ vang lên, hoa lửa tựa như sao băng không ngừng xẹt qua trước mắt mọi người.
Dưới sự điên cuồng liều chết của Tử Thanh, cho dù là Mộng Hải Sang có tu vi cao hơn cũng bị doạ cho có chút ngây ngốc, ngoại trừ giận dữ ra thì chỉ còn biết thụ động chống đỡ mà thôi.
Từng nhát roi vung lên tựa như muốn xé rách thiên địa, Tử Thanh lúc này cũng không rõ tại sao bản thân lại dồi dào sức lực đến thế, ngay cả linh lực trong nội thể vốn chỉ còn chưa đến một phần thế nhưng giờ đây lại giống như là được ai đó đổ đầy mà ngập tràn trong từng sợi kinh mạch.
"Keng keng keng"
Tiếng roi sắt quật vào thanh đại đao vẫn không ngừng vang lên, Mộng Hải Sang cũng đã bị dồn nén đến mức không thể nào dồn nén hơn.
Giậm mạnh chân để ngăn không cho mình phải lùi lại thêm nữa, thiếu niên áo tím lúc này trong lòng đã tràn ngập lửa giận, sau khi vung đao lên đánh văng cây roi dài trong tay Tử Thanh, chợt thấy Mộng Hải Sang nghiến chặt răng quát lớn.
- Chỉ là một tên phế vật mà cũng muốn bức lui Mộng Hải Sang ta sao?
Đi chết đi...
Dứt lời lại thấy Mộng Hải Sang vung đại đao lên, sao đó linh lực cuồn cuộn không ngừng trút vào mũi đao hình thành bóng mờ của một chiếc đầu rồng lớn màu đỏ sậm.
Sau khi ngưng tụ ra một chiếc đầu rồng mờ ảo trên mũi đao, hai mắt của Mộng Hải Sang hằn đầy tia máu điên cuồng gào lên.
- Phân Hoả Toái Thiên Quyết, Hoả Long Trảm.
Nhìn một chiếc đầu rồng lớn được ngưng tụ hoàn toàn từ lửa đỏ đang phóng thẳng tới trước mắt, Tử Thanh biết rằng lấy tu vi của bản thân bây giờ thì không thể nào đỡ được đòn công kích của Mộng Hải Sang.
Nghiến răng nghiến lợi âm thầm mắng chửi cái tên Mộng Hải Sang này không dưới trăm lần, Tử Thanh vừa lo sợ vừa bất lực ai oán tự nói.
- Chết rồi chết rồi, lần này thì toi rồi.
Cái thằng ranh con này nó định chơi thật đây mà, mình bây giờ làm gì đỡ nổi đây trời?
Hay là...
Cũng không thể nghĩ nhiều nữa, nếu không cái mạng nhỏ này nhất định sẽ bị ngỏm mất.
Tuy là trước ánh mắt tò mò của trăm ngàn đệ tử Minh Sơn Khu, nếu như Tử Thanh lấy ra chiếc gương đồng màu đỏ sậm kia thì không biết sẽ gây nên động tĩnh lớn đến mức nào.
Nhưng nếu không dùng đến chiếc gương đồng kia thì mạng nhỏ của cậu chắc chắn sẽ toi mất, vậy nên lúc này chỉ thấy Tử Thanh vươn ngón tay đặt lên giữa trán ý định gọi chiếc gương kia ra, dù sao thì mấy lần trước khi gặp phải nguy hiểm thì cũng đều là do chiếc gương này hoá giải giúp.
Chỉ có điều, ngay vào lúc Tử Thanh định tung chiếc gương đồng của mình ra đón đỡ công kích của Mộng Hải Sang, thì từ trên cao chợt có một bóng đen hạ xuống.
Bóng đen vừa tiếp đất thì công kích của Mộng Hải Sang cũng đã đến ngay trước mặt, cũng chẳng có chiêu thức gì đặc biệt cả, chỉ thấy bóng đen này búng tay ra một cái, đầu rồng lửa to lớn vừa đến gần một chút thì bỗng chốc đã tự động phát nổ.
"Ầm ầm, đùng"
Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, trước ánh mắt kinh ngạc của đám đông đệ tử, bóng người màu đen kia lại bất ngờ vươn một bàn tay nhuộm đẫm sắc vàng sậm ra tạo thành một miệng lốc xoáy nhỏ.
Toàn bộ đám mây lửa do chiếc đầu rồng lớn khi nãy phát nổ lập tức bị miệng lốc xoáy nhỏ kia nuốt lấy rồi nhanh chóng biến mất.
Số đông đệ tử đang vây xung quanh cũng bởi vì cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi đến mức không dám thở mạnh, mãi cho đến khi có thể nhìn rõ người vừa mới ra tay ngăn lại đòn công kích khi nãy là ai thì tất cả liền cứng đờ người mà lớn tiếng hô lên.
- Chung...!Chung quản sự.
Cả Minh Sơn Khu có hơn hai ngàn đệ tử thì lúc này đã có hơn phân nửa là tụ tập ở gần đây, vậy nên ngay khi đám đệ tử này hô lên thì những người đang lặng yên nấp ở một bên xem kịch vui cũng đồng loạt chạy tới cúi thấp đầu thi lễ, bộ dạng ngạo mạn lúc trước cũng không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

- Chung quản sự.
Vẫy vẫy tay với đám đệ tử của Minh Sơn Khu, người đàn ông trung niên vừa mới tới chầm chậm dời ánh mắt về phía thiếu niên nhỏ gầy đang vội cầm lại cây roi dài màu xanh đồng vừa mới bị đánh bay khi nãy.
Bị người khác nhìn đến mức toàn thân lạnh toát, tay chân cũng có chút tê dại, Tử Thanh sau khi nhận ra người vừa mới xuất hiện cản lại chiếc đầu rồng lửa kia là ai thì mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó chỉ thấy cậu lập tức cúi đầu cung kính chào hỏi.
- Chung quản sự.
Trong mắt thoáng hiện lên một chút ánh sáng kỳ lạ, Chung Kỳ quản sự sau khi liếc nhìn Tử Thanh mấy cái thì mới quay qua hướng Mộng Hải Sang vẫn còn đang ngơ ngác vì công kích bị huỷ lạnh giọng cảnh cáo.
- Tất cả nghe cho rõ đây.
Chung Kỳ ta mặc kệ các ngươi là ai, xuất thân từ gia tộc nào hay là sau lưng có ai khác chống đỡ.
Chỉ có điều, các ngươi nên nhớ cho kỹ, ở Minh Sơn Khu này ta mới là lớn nhất, nếu như các ngươi vẫn còn thích gây sự náo loạn, vậy thì lập tức cút khỏi Minh Sơn Khu của ta ngay.
Như nghe ra lời mà Chung quản sự nói là đang nhằm vào ai, trong lòng Mộng Hải Sang tuy rằng không phục, thế nhưng đứng trước vị quản sự nổi tiếng là quang minh chính trực này thì tất cả đám thiếu niên tân sinh, bao gồm cả hai người Tử Thanh cùng với Hàn Hi cũng chỉ còn cách đồng loạt cúi đầu nhận lỗi.
- Đệ tử biết sai, xin nghe theo lời chỉ dạy của Chung quản sự, sau này tuyệt đối không dám gây náo loạn nữa.
Ánh mắt sắc lạnh lại liếc về phía Mộng Hải Sang lần nữa, sau khi nghe hắn nhận lỗi thì gã quản sự Chung Kỳ này mới tạm coi như là hài lòng mà cất cao giọng nói tiếp.
- Được rồi, các ngươi nghe cho rõ đây.
Từ giờ Hàn Hi sẽ chuyển tới Tuệ Minh Cư để ở cùng Tử Thanh, đây là do Tử Thanh tự mình đến nói với ta, cũng không phải là do ta tự mình đưa ra chủ ý...
- Còn nữa, tuy nói là Tử Vân Tông khuyến khích đệ tử cạnh tranh công bằng.
Nhưng ở tại Minh Sơn Khu của ta thì cũng không thể tuỳ tiện ra tay với đồng môn được, nhất là giữa đệ tử lão niên cùng với đệ tử tân sinh...
- Nếu như thật sự muốn đánh nhau, vậy thì hãy đợi đến ngày "Ngoại môn đại bỉ" đi.
Đến lúc đó lại đem sức lực của bản thân ra đoạt lấy vinh dự cho Minh Sơn Khu cũng không muộn.
Bị răn dạy, cả mấy trăm đệ tử của Minh Sơn Khu bao gồm tân sinh đệ tử và đám đệ tử đã bái nhập lâu năm cũng đều cúi thấp đầu cung kính không dám cãi lại.
- Chúng đệ tử nghe lệnh, nhất định vì tương lai của Minh Sơn Khu mà đoạt lấy vinh dự.
Gật gật đầu vài cái, Chung Kỳ quản sự sau khi nhìn qua hai người Tử Thanh cùng Hàn Hi một chút thì liền quay người rời đi, đám đông đệ tử cũng theo đó mà quay về nơi tu luyện của mình tiếp tục quá trình nâng cao thực lực.
Mặc kệ ánh mắt sắc như dao cạo của Mộng Hải Sang, cậu bạn Tử Thanh tỏ vẻ chán ghét phủi phủi vạt áo bị nhăn nhúm cho thẳng lại rồi mới làm như là không có chuyện gì mà dắt theo Hàn Hi đi thẳng về phía Tuệ Minh Cư của mình.
Nhìn người đã rời đi, Mộng Hải Sang giận đến mức hai tay nắm chặt vạt áo như muốn xé nát nó ra thành trăm mảnh, dưới kẽ răng chầm chậm vang lên tiếng mắng chửi có chút khàn khàn.
- Tử Thanh, tên phế vật nhà ngươi giỏi lắm.
Đợi đi, ta không tin hai năm sau ngươi sẽ mạnh hơn ta, đến lúc đó để ta xem xem còn có ai có thể cứu được ngươi nữa?
Hừm, đi thôi.
Sau trận chiến lần này, ở trong Minh Sơn khu không ngừng lan tràn tin tức về một thiếu niên tám tuổi lấy tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một đánh ngang tay cùng với một thiếu niên có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bốn khác.
Thậm chí trận chiến này còn được Chung Kỳ quản sự của Minh Sơn khu ở một bên lặng lẽ quan sát, vào lúc nguy cấp cũng không ngại lộ diện mà ra tay cản lại một kích cuối cùng, coi như là giữ lấy chút hoà khí cho đám tân sinh năm nay.
Nhiều ngày sau đó, cũng có không ít thiếu niên tìm đến Tuệ Minh Cư muốn được gặp mặt thiếu niên tân sinh bị coi là phế vật ngũ hành linh căn Tử Thanh, nhưng tất cả đều bị cấm chế bên ngoài Tuệ Minh Cư cản lại.
Lâu dần, số người đến Tuệ Minh Cư cũng ít đi rồi ngừng hẳn, chút tranh đấu nho nhỏ giữa tân sinh đệ tử với nhau đã chẳng còn là điều khiến cho người ta phải quan tâm nữa.
Trong khoảng thời gian này, hai người Tử Thanh cùng Hàn Hi cũng không có quá nhiều thay đổi, nhưng bởi vì Tuệ Minh Cư có thêm người nên suốt ngày đều tràn ngập tiếng cười nói, tâm hồn thanh niên của cậu bạn Tử Thanh cũng nhờ đó mà trẻ ra đến cả chục tuổi.
Ngồi nhìn Hàn Hi luyện tập Bản Mộc Chân Kinh, lại ngắm nghía gốc dây leo màu xanh lục đang từ dưới chân Hàn Hi bò loạn ra bốn phía, trong lòng Tử Thanh lúc này thế mà lại đang nổi bùng lên một loại cảm giác ghen tị vô cùng lớn.
- Haizzz.
Chán quá đi, mình lọt cống để xuyên không qua đây, vậy mà may mắn hay thiên tài chẳng thấy đâu, quanh đi quẩn lại thế nào mà ôm trọn nguyên một combo phế vật xui xẻo nghèo nàn...
- Chẳng biết cho mình xuyên không vào đây làm gì nữa, tính để mình làm nền cho nhân vật chính đấy à?
Bất công, quá bất công.
Thời gian vô tình trôi nhanh, hơn một năm sau, lúc này chỉ còn cách ngày tổ chức Ngoại môn đại bỉ chưa đầy tám tháng, chúng đệ tử ai ai cũng đang không ngừng tu luyện để nâng cao thực lực cho bản thân.
Bởi vì đám đệ tử ai nấy cũng đều biết, nếu như không thể lọt vào tốp những người đứng đầu, vậy thì cũng có thể thử vận may của mình tại ngoại môn đại bỉ một chút xem sao.
Nếu như gặp trúng vị trưởng lão nào muốn thu đệ tử thì chính là một bước lên mây, tài nguyên tu luyện sau này cũng không cần phải lo lắng nữa.

Khoảng thời gian này đối với hai người Tử Thanh cùng Hàn Hi cũng không có động tĩnh gì quá lớn, nếu có thì chỉ là Hàn Hi trong suốt hơn một năm qua đã thành công bước vào cảnh giới Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, công pháp mà hắn tu luyện cũng đã có được không ít thành tựu.
Tử Thanh cũng bởi vì chuyện vui này mà không tiếc tiêu gần hết số điểm cống hiến của mình để chuẩn bị quà mừng cho Hàn Hi.
Cậu còn đặc biệt dùng một đoạn gỗ của gốc cây Tử Tinh Linh Mộc ngàn năm để luyện chế ra một cây đàn tranh tặng cho Hàn Hi.
Tuy cố gắng lắm thì thành phẩm cũng chỉ tạm coi là một kiện pháp khí hạ phẩm phổ thông nhất, nhưng cũng đã giúp được Hàn Hi không ít trong việc tu luyện Bản Mộc Chân Kinh cùng với che giấu trước mặt người khác.
Chỉ có điều, mặc kệ Tử Thanh đã cố gắng rất nhiều nhưng tu vi cũng chỉ mới lèo tèo bò lên được đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng hai, cái này mà đem đi so sánh với Hàn Hi thì quả thật là không đáng nhắc đến một chút nào.
Mà cũng bởi vấn đề nan giải này nên trong lòng Tử Thanh mới buồn phiền rất lâu, nhưng dù sao thì cậu cũng không có để lộ phong thanh cho Hàn Hi biết, nếu không thằng oắt con kia lại cảm thấy áy náy thì mệt lắm.
Vì vậy ngoại trừ những lúc âm thầm than thở ra thì Tử Thanh vẫn tỏ ra rất vui vẻ, hoàn toàn không hề để lộ một chút cảm xúc tiêu cực nào trên mặt cả.
- Chán quá đi, cái thằng oắt con Hàn Hi này mới đó đã đột phá đến Bàn Huyết Cảnh rồi, mà mình thì ì à ì ạch mãi mới ngoi lên được Luyện Khí Kỳ tầng hai...
- Ôi sao cái số mình nó bất công thế này, xuyên không mà chẳng nhận được chút ưu ái gì cả.
Ước gì mình cũng nhặt được một loại pháp khí hay công pháp gì đó thật khủng bố, mà không thì cho mình tìm được cái cây nào đó giống với Thanh Ngọc Linh Đằng của thằng nhỏ Hàn Hi kia cũng được rồi, dù gì thì nó cũng là linh vật mà.
Hụ hụ.
Trông thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Tử Thanh, Hàn Hi vốn đang thử dùng Bản Mộc Chân Kinh điều khiển mấy gốc dây leo màu xanh đen dưới chân chợt lớn tiếng gọi.
- Tử Thanh, Tử Thanh...
Bị Hàn Hi gọi tỉnh, Tử Thanh sau khi thoát ra khỏi cảm giác ai oán liền đi qua tính vuốt ve ngọn dây leo màu xanh đen trước mắt rồi mỉm cười hỏi.
- Sao vậy?
Có gì muốn nhờ ta hả?
Nhìn ngón tay của Tử Thanh sắp chạm vào mấy cái gai nhỏ li ti trên thân dây leo, Hàn Hi có chút hốt hoảng vội la lên.
- Dừng lại, đừng chạm vào dây leo.
Bị tiếng quát của Hàn Hi dọa cho lập tức dừng tay, Tử Thanh trừng mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn dây leo màu xanh đậm với những vệt vằn màu đen tím đang uốn lượn ngay phía trước đầu ngón tay.
Hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, Tử Thanh chậm rãi rụt bàn tay của mình về giấu vào sau vạt áo rồi lặng yên đứng ở tại chỗ chờ nghe giảng.
Vội ra lệnh cho dây leo thu nhỏ lại biến thành một gốc cây chỉ cao hơn một gang tay, Hàn Hi cẩn thận đem gốc cây nâng ở trên tay rồi quay qua cau mày hướng Tử Thanh nghiêm túc cảnh cáo.
- Tử Thanh, ngươi bị sao vậy?
Mới hôm qua thôi, ta nhớ là đã nói với ngươi cái gốc dây leo này có độc rồi kia mà?
Tuy là không đến mức gây chết người, nhưng đối với tu giả dưới Bàn Huyết Cảnh thì đều sẽ bị độc tố của nó khiến cho toàn thân vô cùng đau nhức...
- Nếu ngươi có tu vi Bàn Huyết Cảnh thì thôi đi, vậy thì ta cũng không cần phải lo lắng, chỉ trong vòng hai ngày thôi ngươi sẽ có thể tự mình bài trừ được độc tố ra ngoài.
Nhưng giờ ngươi chỉ cần chạm vào một chút thôi, chắc chắn ngươi sẽ bị độc tố của nó khiến cho đau đớn đến mức cả mười ngày nửa tháng cũng không hết đấy.
Vội nở một nụ cười trừ với Hàn Hi, cậu bạn Tử Thanh cũng không có bởi vì bị thiếu niên này trách mắng mà cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút buồn cười nữa, dù sao thì việc này cũng thể hiện rõ Hàn Hi là thật sự lo lắng cho cậu.
- Hè hè.
Không sao đâu mà, chẳng phải ngươi đang ở đây à, nếu ta có lỡ trúng độc thì ngươi lại giúp ta hút độc ra là được rồi.
Cắn răng gõ lên đầu Tử Thanh một cái, Hàn Hi tuy là không có tức giận gì, thế nhưng cũng không có dễ dàng mà bỏ qua cho Tử Thanh như vậy, thế nên lúc sau liền nghe hắn hừ hừ mấy cái nói.
- Hừm hừm.
Ngươi đấy, cứ bất cẩn mà chạm vào thử đi, dù sao thì cái gốc Hắc Vân Đằng này của ta cũng đã có niên đại hơn ngàn năm rồi, trên thân của nó còn phủ đầy gai lông nhỏ mịn rất khó nhìn thấy nữa.
Nếu bị mấy cái gai lông này ghim trúng thử xem, lúc đấy ngươi lại chẳng kêu gào om sòm suốt ngày ấy chứ.
Biết là Hàn Hi đang lo lắng cho mình, vậy nên Tử Thanh cũng không có quá mức để ý đến cái gõ trên trán khi nãy mà mỉm cười đáp.
- Được rồi, được rồi.
Ta không dám nữa đâu, ngươi thật là, gõ đau như vậy làm gì chứ?
- Mà lấy thực lực của ngươi bây giờ, lại cộng thêm gốc dây leo có kịch độc này nữa, nhất định ngươi sẽ đạt được vị trí cao trong "Ngoại môn đại bỉ" mấy tháng sau rồi.
Hàn Hi à, ngươi không được bỏ rơi ta đâu đấy nhé.
Trong mắt tràn đầy vẻ áy náy, đang lúc Hàn Hi định lên tiếng nói tiếng xin lỗi thì lại bị Tử Thanh cướp lời nói trước.
- Thôi nha, đừng có nói mấy lời xin lỗi đó nữa nha.
Ta không muốn nghe đâu, sau này nhớ bảo vệ ta là được rồi, ta giờ đây đã hoàn toàn coi ngươi như người nhà, ngươi không được bỏ rơi kẻ hèn mọn yếu đuối này đâu nhé.
Nhẹ nhàng nở một nụ cười khẳng định, một tay Hàn Hi vừa nâng ngọn dây leo Hắc Vân Đằng, một tay còn lại vừa khoác lên vai Tử Thanh trầm giọng nói.
- Tử Thanh, ngươi yên tâm đi, cho dù là sau này có ra sao thì Hàn Hi ta cũng quyết không bỏ lại ngươi.
Kiếp này ta không có người thân, nên ngươi chính là người thân mà ta đã nhận định, so với huyết mạch ruột thịt không hề yếu kém.
Ha ha cười lớn mấy tiếng, Tử Thanh sau khi nghe được những lời này thì mới gật gật đầu âm thầm tán thưởng thiếu niên trước mắt.
Tiếp đó, hai người lại cùng nhau đi về phía Bách Sự Đường một chuyến, dù sao thì cũng lâu lắm rồi hai người họ chưa có nhận thêm nhiệm vụ gì mới.
Vừa đi ra khỏi Tuệ Minh Cư thì đã bị không ít ánh mắt tò mò của đông đảo đệ tử Minh Sơn khu quét tới, may là Hàn Hi đã dùng bí kỹ ghi trong Bản Mộc Chân Kinh đem tu vi áp chế xuống chỉ còn là Luyện Khí Kỳ tầng sáu.

Mà linh căn cũng không hiểu vì sao lại tự mình diễn hoá ra thêm hai cái ngụy linh căn khác, coi như là tạm thời che đi phẩm chất cực phẩm đan linh căn Mộc hệ của hắn.
Nhưng dù sao thì mới chỉ có hơn một năm mà Hàn Hi đã từ một trung phẩm tam linh căn tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng sáu, cái này nếu đem so với quá khứ của một thiếu niên suốt ngày luôn bị bắt nạt thì quả thực là cách xa một trời một vực.
Ngay cả đám người Mộng Hải Sang sau khi nhìn thấy tu vi của Hàn Hi tăng nhanh như vậy thì cũng phải kinh hãi không thôi, thậm chí cái tên Mộng Hải Sang kia tu vi trong suốt hơn một năm cũng chỉ tăng lên có hai tầng, so ra còn kém Hàn Hi một chút.
Giờ đây bọn hắn nếu muốn chính diện ra tay với hai người Tử Thanh thì chắc chắn còn cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu không ngay cả một phần khả năng để thắng cũng không thể có.
Huống chi, nếu như bây giờ hai người Hàn Hi cùng Tử Thanh đều đồng loạt ra tay, vậy thì bọn người Mộng Hải Sang nhất định sẽ thảm bại nghiêm trọng.
- Đáng ghét, cái tên phế vật Hàn Hi kia vậy mà trong vòng hơn một năm đột phá tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng sáu.
- Đúng đấy, ngay cả cái tên phế vật ngũ hành linh căn như Tử Thanh cũng đột phá lên Luyện Khí Kỳ tầng hai rồi, cái này...
Thật là khó tin mà.
- Hừm.
Chắc chắn là bọn hắn đã đạt được cơ duyên lớn gì đấy, hoặc là có vị trưởng lão nội môn nào đó âm thầm giúp đỡ.
Mặc kệ mấy lời thì thầm bàn tán của đám người sau lưng, Tử Thanh cũng không thèm để tâm đến mà kéo theo Hàn Hi đi nhanh về phía Bách Sự Đường tiếp nhận nhiệm vụ mới.
Sau khi chào hỏi qua vị tu giả chưởng sự của Bách Sự Đường, hai người Tử Thanh rất nhanh đã được đưa tới nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
Đứng trước một dãy những thẻ bài đủ loại màu sắc lơ lửng thành hàng trước mắt, Tử Thanh vốn đang định chọn lấy một cái nhiệm vụ cao cấp thì bên tai chợt nghe thấy giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ mang theo vẻ chế nhạo nặng nề.
- Dô, ta còn tưởng là ai kia, hoá ra là một tên phế vật ngũ hành linh căn, tu luyện đến cảnh giới như bây giờ chắc là không dễ dàng gì nhỉ?
- Hồng La sư muội ngươi xem, chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ tầng hai mà cũng dám tiếp nhận nhiệm vụ cao cấp, cái này quả là giống như việc đang tự mình đi tìm chỗ chết vậy.
- Đúng đó, tỷ tỷ, tỷ xem đi, cái tên này chắc chắn là não có vấn đề, nếu không sao lại đi chọn nhiệm vụ cấp cao chứ?
- Hồng Linh sư muội nói rất đúng.
Ha ha ha ha...
Nghe thấy mấy tiếng cười nói sau lưng, đến khi quay lại liền trông thấy hai thiếu nữ mặc áo hồng cùng một tên con trai cao gầy chừng mười sáu mười bảy tuổi đang phụ hoạ bên cạnh.
Trong não của Tử Thanh lập tức liên tưởng ngay đến hình ảnh nữ phụ kiêu ngạo cùng nam phụ óc heo chuyên đi theo sau nâng gót làm tay sai.
Tử Thanh cũng không có muốn dính líu gì tới ba người này, dù sao thì bọn họ ngoại trừ hai cô gái có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng năm ra thì gã con trai kia cũng đã là tu giả Luyện Khí Kỳ tầng bảy, vậy nên Tử Thanh sau khi tiếp nhận lệnh bài nhiệm vụ thì liền có ý định dẫn theo Hàn Hi cũng đã chọn xong nhiệm vụ yên lặng rời đi.
Chỉ là mọi sự đều không có đơn giản giống như là Tử Thanh đã nghĩ, thiếu nữ có tên là Hồng Linh kia trông thấy Tử Thanh vậy mà không thèm để ý tới mấy người các nàng, nên bản thân liền tự cảm thấy bị coi thường, thân thể chợt lướt qua thoáng cái đã đứng ra ngăn lại hai người rồi cao giọng quát.
- Ngươi không có mắt sao, bản thân là tân sinh đệ tử mà gặp các sư huynh sư tỷ lão niên lại không biết đường chào hỏi à?
Biết là cô gái này đang cố tình muốn gây sự, tuy rằng trong lòng cực kỳ không thích nhưng bởi vì bản thân không muốn gây ra xích mích gì nữa, cho nên Tử Thanh chỉ còn cách là gật đầu chào hỏi mà thôi.
- Tử Thanh xin chào ba vị sư huynh sư tỷ.
Nếu không còn việc gì khác, sư đệ xin phép đi trước.
Hàn Hi, chúng ta đi thôi.
Nhìn thiếu niên này vậy mà lại tuỳ tiện chào hỏi một cái rồi nghênh ngang rời đi, sắc mặt của cô gái tên là Hồng Linh lập tức đỏ lên rồi cau mày quát.
- Đứng lại đó, ai cho các ngươi đi hả?
Cũng không có bởi vì tiếng quát của cô gái tên Hồng Linh kia mà chùn bước, Tử Thanh biết rõ, nếu như đánh nhau thì cô gái này chưa chắc đã thắng được bản thân cậu, vậy nên bước chân cũng không có dừng lại mà còn đi nhanh hơn về phía cửa ra của Bách Sự Đường.
- Hồng Linh sư muội nói ngươi không nghe sao, đứng lại đó cho ta.
Nghe thấy tiếng gió thổi qua bên tai, dưới khóe mắt lại trông thấy một bàn tay đang hướng tới bả vai mình mà chộp xuống, đúng lúc Tử Thanh đang định tránh qua một bên thì cái tên con trai kia lại chợt nở một nụ cười lạnh đầy trào phúng nói.
- Muốn trốn sao?
Dưới tay ta mà còn mơ tưởng viển vông, ngoan ngoãn đứng lại đây cho ta đi.
Cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo nặng nề, trong lòng của Tử Thanh thầm than không ổn, vốn đang định vận linh lực mạnh mẽ chống đỡ lại uy áp do tên cao gầy kia phóng ra.
Chỉ là, Tử Thanh còn chưa kịp hành động thì một chiếc roi dài màu xanh đậm với những vằn đen u ám chợt giống như là rắn nước mà lẻn tới đánh mạnh lên bàn tay của gã cao gầy kia.
"Bốp"
Tiếng da thịt bị quất mạnh một cái vang lên bên tai, trong lúc không ai để ý thì đã có không ít những sợi gai lông nhỏ mịn ghim sâu vào người của tên con trai cao gầy, sau đó rất nhanh đã tạo nên một loại cảm giác đau nhức vô cùng khó chịu.
Hàn Hi thấy hắn bị ăn đau cũng tạm thời nhịn xuống cơn giận một chút, nhưng ánh mắt thì vẫn hiện rõ nét căm phẫn mà lạnh giọng cảnh cáo.
- Đừng có ỷ vào bản thân tu vi cao hơn người ta một chút thì liền ra vẻ ta đây, chẳng phải chỉ là bái nhập tông môn sớm hơn vài năm thôi sao?
Lâu như vậy mà tu vi mới chỉ đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng bảy, đúng là phế vật, còn dám ở đây tự xưng mình là sư huynh sư tỷ.
Nực cười.
- Ngươi...
Bắt người không được còn bị người đánh, thêm nữa bây giờ lại còn bị người ta mắng là phế vật.
Gã cao gầy kia tuy là tức giận nhưng cũng không dám làm gì ngoài việc cứng họng đứng im tại chỗ, huống chi người vừa ra tay nhìn thì cảnh giới thấp hơn hắn một bậc, nhưng nếu thật sự ra tay thì hắn cũng không chắc có thể đánh thắng được người ta, vậy nên gã cao gầy kia mới không dám liều mình làm bậy.
Sau khi mắng một tiếng phế vật, Hàn Hi nhìn cũng không thèm nhìn mấy người kia lấy một cái mà lạnh lùng dẫn theo Tử Thanh vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh một đường rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc