TRẤN NHỎ

Holk nói với cậu cái gì, Faun không có nói cho Lukes, Lukes cũng không có hỏi.

Vấn đề này nhanh chóng bị quên lãng. Họ trở về nhà, tắm rửa nước nóng, trên chiếc giường lâu không đụng đến ngủ một giấc an ổn. Đêm ấy, Faun không mơ thấy bất kì giấc mộng nào.

Ngày hôm sau đi xuống lầu, cậu thấy một vật màu đen nằm trong góc phòng bảo vệ, là khẩu súng lục Glock cậu đánh rớt khi vật lộn với Nelson. Faun cầm súng lên kiểm tra băng đạn, bên trong còn có mười viên đạn. Xem ra người dân trong trấn không hứng thú với súng đạn, có lẽ so với siêu năng lực, khẩu súng chỉ là một món đồ chơi nhàm chán.

Đây là một thu hoạch ngoài ý muốn, cậu nhặt khẩu súng nhét sau lưng.

Hôm nay cậu muốn đến quán bar Zebra, thế nhưng lại chỉ nói với Lukes là đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, không đầy một giờ sẽ trở lại.

Cậu trước đến nhà hàng Magic Hand, gọi một phần xúc xích Ý và bánh khoai chiên. Emily gần đây có một số cảm xúc bất thường, e rằng do chính loại bí mật hợp tác này mang lại kích thích mãnh liệt hơn cảm giác thông thường.

Faun đưa tiền cho cô, cô kín đáo chạm vào mu bàn tay cậu.

Một giờ.

Đây là lần đầu tiên Faun chú ý đến quán bar tên Zebra này, ngoại hình của nó không dính dáng gì đến ngựa vằn, một con hẻm u ám thông với cánh cửa của quán rượu, một đám thanh niên thoạt nhìn thiếu ngủ đứng ở cửa.

Faun không biết liệu có ở đây cần sa không, nhưng hầu hết mỗi người đều đang hút thuốc, hẻm nhỏ lượn lờ khói thuốc.

Cậu nhìn bọn chúng, bọn chúng nhìn cậu. Cậu muốn đi vào, một trong số đó ngăn lại.

Faun không nói chuyện với hắn, nắm lấy cánh tay vươn đến, ném hắn đập vào bức tường. Tại thời điểm hắn phản ứng lại, nòng súng đã nhắm ngay cằm.

"Không nhúc nhích. Tôi nói tất cả mọi người." Faun nói, "Tôi biết người ở đây đều có siêu năng lực, nhưng tôi cũng biết rằng không có ai trong đây được tích sự gì cả. Nếu làm trái lời, tôi sẽ nổ súng, hiểu chưa?"

Không ai tiếp tục ngăn cậu, cậu đem cái tên đang nắm trong tay đẩy mạnh vào quán bar, người đằng sau lảo đảo bước tới vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Nghênh đón là một tràng nhạc ồn ã. Trong quán rượu một mảnh tối đen, chỉ có vài ánh đèn leo lắt, rọi lên bộ dáng từng người đều mang mưu mô. Rất ít quán bar mở cửa buổisáng sớm, chỉ là vì ở nơi này ngoại trừ sống mơ mơ màng màng thì chẳng có gìquan trọng để làm, bởi vậy so với cái cửa hàng tiện lợi trấn trên kia treo biểnmở cửa 24 giờ quán bar trông càng chuyên nghiệp hơn, bất kể lúc nào ghé qua cũng luôn có một vài kẻ nhàn rỗi nhàm chán mua say tiêu khiển bên trong.

Faun bước vào, mọi người đều bị tên xui xẻo suýt ngã sấp mặt dọa giật mình, sau đó mới nhìn đến cậu.

Bọn họ đều biết cậu. Gần đây cậu là một người nổi tiếng của trấn nhỏ, nếu trên trấn có tòa soạn, chắc chắn sẽ có phóng viên tìm đến cửa, những người này đặc biệt quan tâm đến cậu cũng không phải chuyện bất ngờ.

Faun xuyên qua tầng tầng khói, mọi người tự động tránh cậu mở đường.

Cậu đánh giá bốn phía, trần quán bar rất cao, ánh sáng mù mờ khiến nó giống như một vực thẳm treo ngược trên đỉnh đầu, liếc mắt không thấy đáy. Cậu đi đến trước quầy bar, hai người đang ngồi đó quay đầu lại nhìn cậu.

"Lính Gác ở đâu?" Cậu trực tiếp hỏi. "Người nào biết?"

"Mày muốn đánh nhau?"

"Nếu mày muốn."

Cậu thấy một nắm đấm vút lên, đòn tấn công của đối phương đã đến trước mắt, bàn tay Faun cầm súng nhanh hơn tên này đánh vào mũi hắn, máu mũi lập tức phụt ra, khiến hắn đau điếng hét lên kinh hãi.

Faun ấn hắn lên quầy bar, một khách uống rượu khác ngay lập tức tránh ra, giơ hai tay biểu thị mình chẳng liên quan gì đến đám Lính Gác.

"Nghe nói rằng chúng luôn hội tụ ở đây, không ai có thể cho biết làm thế nào để gia nhập sao?"

Faun nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên có người đằng sau ôm lấy cậu, cậu nâng khuỷu tay lên tung ra sau một đòn, và rồi thêm hai người nữa vây đến. Tức thì, khoảng trống phía trước quầy bar trở thành bãi chiến trường. Faun đánh ngã một, một kẻ khác liền dùng chai rượu làm vũ khí xông về phía cậu, cánh tay cậu bị miểng chai vỡ sượt trúng, cắt một đường không nông, nhưng ở trong thời gian của Emily, chỉ có đau đớn, ngay cả da cũng không bị trầy xước.

Trong sự ngạc nhiên của bên kia cậu giành chiến thắng, một đấm đánh bại đối thủ dập mặt xuống đất.

Faun lắc lắc cánh tay bị đánh trúng, nếu không phải bản thân từng trải, thật không thể tin rằng trên đời mà lại có chuyện kì quái như vậy. Cảm giác đau đớn rất rõ ràng, thậm chí có thể cảm thấy vết thương bị nứt ra, nhưng như Emily đã giải thích, đầu óc của Faun rất tỉnh táo mà cho cậu biết rằng chỉ có đau, bởi vậy cậu chỉ cần có thể nhịn được cơn đau ấy liền còn có thể dùng sức như người bình thường.

Cậu nhận ra một khi biết rằng mình sẽ không thực sự bị thương, không có vết thương, cũng sẽ không chết, dường như cơn đau trở nên dễ nhịn.

"Hiện tại có ai muốn trả lời câu hỏi chưa?"

Faun nhìn quanh lần nữa, lần này mọi người nhìn cậu kinh ngạc ngập tràn ánh mắt, nghi hoặc và sợ hãi, nhưng rốt cuộc có người đã chỉ cho cậu.

Faun đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của mấy người khách rượu thấy một cách cửa chìm trong những sọc ngựa vằn.

"Cảm ơn," cậu nói.

Cửa này không có khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái là mở.

Bên trong là một căn phòng càng mờ tối.

Không nhiều người, bốn. Bởi vì âm nhạc bên ngoài quá ầm ã, người bên trong không hề nghe thấy trận đánh vừa nãy.

"O"Neill, Tom, Pearson, Robbins, nếu gọi tên sai, cứ sửa." Faun nói, "Những kẻ khác đâu?"

Kẻ bị gọi tên hai mặt nhìn nhau, không ngờ tới cậu có lá gan to đến vậy, một mình xông vào lãnh thổ của chúng.

"Mày muốn làm gì?"

"Để tránh cho chúng mày dễ dàng nhàm chán chơi trò trốn tìm, chúng ta không ngại ngồi xuống và đàm luận chứ."

Bọn chúng cũng nhìn cậu nghi hoặc, sự việc không nên biến hóa như thế này.

"Sứ Giả đã có thể túy ý sử dụng năng lực sao?" Kẻ tên Robbins hỏi, hắn thực sự hiếu kì, để Faun vẫn hoàn hảo không chút tổn hại mà đứng ở chỗ này, trong khi đồng bọn chúng lại ít nhiều chịu thương thế có khi không chữa khỏi, việc này khó tránh khỏi khiến chúng cảm thấy bất an.

"Đúng, không chỉ vậy, tao còn có được từ hắn năng lực mới."

Bọn Lính Gác nửa tin nửa ngờ, thế nhưng hiển nhiên nghi ngờ nhiều hơn tin một chút. Mặc dù khiến Sứ Giả chuyển đổi năng lực chính mình luôn là mục tiêu bọn chúng muốn đạt được, nhưng là nói ra từ miệng của Faun làm người khó thể tin nổi.

"Mày có được năng lực của Sứ Giả?" O"Neill nói. "Việc đó là không thể. Đánh đổi của việc chuyển đổi năng lực Sứ Giả sẽ khiến mày biến thành tro bụi."

"Tao vẫn còn sống rất tốt", Faun nói. "Tao muốn gặp lãnh đạo của bọn mày, hay là thủ lĩnh? Tùy bọn mày xưng hô như thế nào, bọn mày nhắm chừng có cái đầu đúng không?" Hẳn vậy, ngay cả bên trong đội ngũ Người Du Hành rời rạc như vậy cũng còn có kẻ đầu lĩnh.

"Mày muốn gặp Jody?" Robbins hỏi, xem ra cái tên cầm đầu chưa lộ mặt này cũng không phải là một điều cấm kỵ.

"Jody Winston?"

Faun nhanh chóng nhớ lại cái tên, dĩ nhiên không có ấn tượng gì, có vẻ như hắn không phải là loại người nắm giữ siêu năng lực như đạn hạt nhân.

"Hắn ở đâu?"

"Ở nhà." Tom vóc dáng cao nhất đứng dậy, hắn là một gã đàn ông da đen khôi ngô, giống như một cầu thủ bóng rổ, có một khuôn mặt khiến người khác bất an lo lắng, bên trong con mắt to lớn nổi lên vằn vện tơ máu, thoạt nhìn rất hiếu chiến.

Hắn đi đến trước mặt Faun, như một gã khổng lồ cúi đầu nhìn cậu.

"Nếu mày có thể thắng tụi tao, chứng minh mày thực sự có năng lực Sứ Giả, bọn tao liền nói cho mày biết địa chỉ."

Hắn không có trưng cầu ý kiến kẻ khác, bất quá cũng không ai phản đối. Bọn chúng đều rất tò mò liệu Faun nói có là sự thật không.

Faun đặt khẩu súng lên bàn, nắm đấm của Tom lập tức tung trước mặt. Một cú đấm mạnh mẽ đáp xuống má Faun, cậu tránh. Cho dù bây giờ không gì có thể làm tổn thương cậu, cậu vẫn là không muốn cú đấm thép khổng lồ này đánh trúng mặt. Robbins cũng tham gia vào. Lúc đầu, không ai sử dụng năng lực, mãi đến khi con dao găm của Pearson bổ xẻ cánh tay Faun nhưng không có một giọt máu chảy ra.

Thân thể bất tử của Faun khiến bọn chúng lung lay. Bàn tay O"Neill bùng lên ngọn lửa, Tom di chuyển đồ vật trong phòng cản trở hành động của cậu, Robbins xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.

Faun nhảy qua một cái bàn, ngọn lửa của O"Neill bén đến quần áo cậu, một tàn lửa nhỏ, cậu phớt lờ nó, trong sự kinh ngạc vạn phần của O"Neill tung một quyền hạ gục hắn. O"Neill đánh nhau rất yếu, dáng người cũng không cao, bên ngoài trấn nhỏ có lẽ là một kẻ sẽ không gây ra rắc rối lớn gì. Sau đó Faun lại lần nữa đối mặt với Pearson, năng lực của hắn dường như có thể biến hóa vũ khí trong tay, con dao găm ngắn nhỏ đột nhiên hóa dài lao tới Faun. Faun không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu tay chân bị thương nặng, phải chăng chân tay vẫn còn, cảm giác đau đớn so với bị chặt giống nhau như đúc, nhưng lại không cách nào nói tứ chi đã bị "đứt lìa"?

Cậu sẽ không hiếu kì đi thử một lần.

Faun không thích đánh nhau, nhưng trên phương diện đánh đấm cậu có kỹ năng vô cùng chuyên nghiệp cùng kinh nghiệm phong phú. Thời điểm Pearson đánh đến chỗ cậu, cậu nghiêng người lảng tránh lưỡi dao, rồi nắm lấy cổ tay và cánh tay hắn đập vào đầu gối, lúc này Robbins xuất hiện ở phía sau cậu. Khuỷu tay Faun đập trúng mặt hắn, máu mũi bắn ra, hắn ngay lập tức lui khỏi chiến trường để chăm sóc lỗ mũi của mình.

Cuối cùng còn lại gã khổng lồ Tom không dễ đối phó, bất quá hắn chỉ có thể di chuyển đồ vật trên mặt đất mà thôi, tuy rằng năng lực này không tính là lợi hại nhưng có thể gây ra nhiều phiền phức. Faun đã có đến mấy lần gần như vấp ngã do cái ghế đột nhiên đẩy đến.

Cậu trước tiên cởi chiếc áo choàng đang cháy của mình, ném nó vào Tom. Đám cháy này càng lúc càng lớn cản trở tầm nhìn của Tom.

Không có ai không sợ lửa.

Tom tránh khỏi đám cháy, đợi đến lúc thấy rõ được tình hình trước mắt, Faun đã vọt đến trước mặt hắn. Tom còn muốn tấn công, Faun một tay đè lại mặt hắn, chừa ra con mắt, tay còn lại nắm một cây bút chì sắc nhọn.

Ngòi bút bén nhọn nhắm ngay nhãn cầu Tom, khiến hắn không dám nhúc nhích một li, sợ rằng Faun liền như vậy chọc mù hắn. Nơi này không có người có năng lực trị thương, hắn không muốn trở thành một tên Độc Nhãn Long buồn cười.

"Địa chỉ của Jody Winston."

"Số 29 phố Pankow." Tom trả lời không chút do dự.

"Hắn sống một mình?"

"Còn có vợ hắn."

Cậu thấy thật bất ngờ, cậu cứ nghĩ rằng người người trong cái trấn này đều cảm thấy bất an, không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, có vẻ như dù bất kể thời điểm nào, hoàn cảnh ác liệt đi chăng nữa, mọi người sẽ luôn cố gắng làm cho bản thân trải qua chút đỉnh bình thường.

Rồi cậu nghĩ về Lukes, trái tim tức thì trở nên mềm mại.

Có quá nhiều bạo lực và cái ác ở đây, và cũng có cùng tình yêu và sự ấm áp. Cậu nên đi nhanh về nhanh, miễn cho Lukes lo lắng.

Còn có không tới bốn mươi phút, Faun nhặt khẩu súng lục trên đất, rời khỏi quán bar. Trên người đôi chỗ bị thương dấy lên đau đớn, hơn nữa cậu phải chịu đựng cơn đau đến tận thời gian kết thúc. Mở cửa ra, người bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy căn phòng đang ở trong một mớ hỗn độn, bốn tên Lính Gác đều chật vật trên mặt đất.

Cậu phải để chúng thấy rằng mình trong trạng thái hoàn hảo không thương tổn.

Hiệu quả vượt quá mong đợi của cậu, có vẻ trong tất cả các năng lực, bất tử là làm cho người kính nể nhất

Mặt lạnh lùng cậu xuyên qua đám người, bước ra khỏi cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc