TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

Mới mấy ngày đầu, Diệp Vấn Vấn còn cảm thấy sinh hoạt của đoàn làm phim rất mới mẻ, nhưng chờ khi sự mới mẻ qua đi, cô lại cảm thấy có hơi khô khan.

Công việc mỗi ngày của Quý Hòa Hiện đều giống nhau, dậy sớm, hóa trang, đến trường quay, đóng phim, xem kịch bản, thỉnh thoảng lại trò chuyện trong nhóm một chút.. Thời gian lâu dài, Diệp Vấn Vấn nhàm chán đến mức sờ cánh mình chơi.

Mỗi ngày cô đều chờ trong cái túi vải bố nhỏ, chỉ khi Quý Hòa Hiện có phân đoạn cô mới xem đến mức nhiệt huyết sôi trào, nhìn thấy những người khác diễn, cô liền không có hứng.

Có lúc sẽ đóng cảnh đêm, các diễn viên của đoàn làm phim đóng cảnh đêm xong, vì để thả lỏng mà hẹn nhau ăn một bữa cơm, cũng làm quen với hai vị huấn luyện viên, cũng tiện thể gọi họ theo.

Quý Hòa Hiện sẽ hỏi ý kiến của Diệp Vấn Vấn, cô muốn đi thì sẽ mang cô đi, còn không muốn đi thì sẽ để Kiều Hựu Song đưa cô về khách sạn trước.

Hai ngày gần đây những cảnh quay của Quý Hòa Hiện trở nên khá nặng, lại có rất cảnh hành động. Quý Hòa Hiện đều tự mình thực hiện những cảnh hành động ấy, dù khó đến đâu cũng vẫn thế, anh bị thương không ít, Diệp Vấn Vấn nhìn mà đau lòng.

Đặc biệt là đầu gối của anh, ở đấy máu tụ không tan nổi.

Cô bèn dùng ipad lên Taobao, mua thật nhiều đồ cho Quý Hòa Hiện --- Những việc này vốn là việc của Kiều Hựu Song, nhưng cô xung phong nhận lấy.

Thứ nhất là vì cống hiến chút sức lực cho Quý Hòa Hiện.

Thư hai, cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác mua sắm thoải mái trên Taobao ---- Trước đây cô chỉ có thể nhìn những món hàng trong giỏ hàng mà thèm, nhìn đến nghiện.

Cô mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc cơ thể cho Quý Hòa Hiện, bộ bao đầu gối, còn có mỹ phẩm dưỡng da nữa --- Lúc nào ảnh đế đại nhân cũng mệt mỏi và ngủ không đủ giấc, mặc dù da dẻ của anh tốt, nhưng không thể vì thế mà không chăm sóc được.

Trước đây cô cũng có một làn da khỏe mạnh, Trình Viện đã ao ước làn da của cô không ít lần, nhưng tiếc rằng sau đó cô bị bệnh nặng, làn da trở nên không ra sao, cho dù nội tiết tố tốt thì cũng phải chăm sóc cho tốt.

Mặt của ảnh đế đại nhân là bảng hiệu, không thể sơ xuất.

Lần này đến đoàn làm phim, nghe nói Diệp Vấn Vấn phải theo Quý Hòa Hiện đi xa nhà, có thể mấy tháng mới về nhà được. Bạn thân vương hậu đã để tộc nhân chuyển ra rất nhiều sữa ong chúa, để Diệp Vấn Vấn mang theo ăn.

Quý Hòa Hiện đã xếp vào một cái bình lớn, Diệp Vấn Vấn bèn để Quý Hòa Hiện cũng uống sữa ong chúa mỗi ngày, tiện thể dùng sữa ong chúa đắp mặt.

Ban đầu Quý Hòa Hiện còn từ chối, nhưng sao có thể chịu nổi viên đạn bọc đường Diệp Vấn Vấn, anh không thể làm gì khác hơn là đồng ý, kết quả, hiệu quả tốt vô cùng.

Tất cả cô gái trong đoàn làm phim lấy Chu Hân Duyệt làm đầu, dồn dập dò hỏi bí quyết dưỡng da của Quý Hòa Hiện --- Mọi người trong đoàn làm phim đều bận bịu như chó, mà tình trạng da dẻ của Quý Hòa Hiện lại không hề bị ảnh hưởng, trái lại còn càng tốt lên. Mỗi ngày chuyên gia trang điểm còn phải đánh phấn cho da anh sậm màu xuống, cũng khá cực khổ.

Trong hầu hết các trường hợp, Quý Hòa Hiện sẽ mời công nhân viên uống trà trưa, vài loại đồ ăn vặt như hoa quả này nọ, hành động này của anh khiến nhân duyên trong đoàn làm phim của anh khá lên nhiều.

Diệp Vấn Vấn thường xuyên nghe được có công nhân viên khen Quý Hòa Hiện, nói Quý Hòa Hiện là một nghệ nhân trước sau như một hiếm thấy trong số những nghệ nhân họ đã từng thấy.

Đa phần những nghệ nhân trong vòng đều có hai mặt, đối với fans thì hòa ái dễ gần, diễn thành đủ kiểu, nhưng lại thường vì áp lực công việc, mệt mỏi do công tác mà trút hết những tâm tình tiêu cực của mình lên công nhân viên, trình trạng ấy đã trở thành tình trạng bình thường.

Diệp Vấn Vấn nghe xúc động.

"Haiz." Diệp Vấn Vấn thở dài.

"Sao thế?" Quý Hòa Hiện đang xem kịch bản ngẩng đầu lên.

Diệp Vấn Vấn cầm lấy thịt trên eo mình, nhìn Quý Hòa Hiện đầy u oán.

Quý Hòa Hiện: "?"

Diệp Vấn Vấn rầu rĩ nói: "Thầy Quý, tôi mập."

Mỗi ngày cô đều trốn trong túi nhỏ ăn ngon ngủ kỹ, không giống như ở nhà, ở nhà cô thường xuyên bay tới bay lui, sẽ hoạt động nhiều. Cho nên trong thời gian ngắn mà cô đã mập lên không ít, vòng eo to ra một vòng, đây đúng là sấm sét giữa trời quang.

Ảnh đế đại nhân mỗi ngày làm việc đóng phim, trong thời gian ngắn đã ốm đi không ít. Cô cũng đến đoàn làm phim, nhưng lại càng ngày càng mập, chuyện này, thật sự quá đau lòng.

Quý Hòa Hiện nhìn vào mắt cô, nói: "Không có gì đâu, không nhìn ra."

Diệp Vấn Vấn: "..."

Chờ đến khi nhìn ra thì cô đã mập thành hình tròn rồi!

Diệp Vấn Vấn tiếp tục u oán nhìn anh, Quý Hòa Hiện suy nghĩ một chút, anh buông kịch bản xuống: "Vậy ngày thường em ít ăn vặt một chút, cố gắng khắc chế một chút?"

"Tôi muốn vận động." Diệp Vấn Vấn nói: "Lúc anh đóng phim, tôi sẽ lặng lẽ bay ra ngoài."

Cô nhấc tay: "Tôi đảm bảo sẽ bảo vệ cẩn thận bản thân, không để người ta phát hiện ra tôi."

Quý Hòa Hiện nghĩ lại, mỗi ngày nhóc con đều chờ trong túi nhỏ, thật sự buồn chết rồi, anh gật đầu đồng ý: "Nhất định phải cẩn thận."

"Tôi sẽ cẩn thận." 

Quý Hòa Hiện vẫn không yên lòng: "Em đã tính toán thời gian của phấn hoa chưa?"

"Ít nhất có thể bay được hai giờ." Diệp Vấn Vấn nói: "Tôi bay xung quanh chừng nửa giờ sẽ về."

Quý Hòa Hiện lại căn dặn mấy lần, cuối cùng dưới sự che chở của anh, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ bay ra ngoài, cô mượn năng lực ngoại giao của mình mà có được hai người bạn.

Một là chim sẻ nhỏ, một là mèo hoang lang thang trong thành phố điện ảnh, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Đặc biệt là mèo hoang, tuy rằng không có chủ nhân nhưng ngoại hình rất đáng yêu, nó trà trộn vào những đoàn làm phim, có rất nhiều người cho nó ăn, cứ thế màu lông càng bóng bẩy hơn, cái bụng cũng to gấp ba lần mèo bình thường.

Nó rất thích kể chuyện cho Diệp Vấn Vấn nghe, trong đoàn làm phim có đủ mọi loại chuyện, Diệp Vấn Vấn nghe được rất nhiều chuyện về nghệ nhân từ nó.

- --- Vì Quý Hòa Hiện cho nên gần đây cô biết không ít chuyện trong giới giải trí, cũng có thể nghe được một vài minh tinh lớn nổi danh.

Diệp Vấn Vấn nghe bát quái xong không tìm được người chia sẻ, cô không thể làm gì khác hơn là chia sẻ cho Quý Hòa Hiện.

"Thầy Quý anh biết không, cái tên Lê Diệc Tân kia đó, anh ta quá trớn, mượn danh đóng phim rồi này nọ với diễn viên nữ diễn cùng mình, họ còn đi thuê phòng, đến ngày hôm sau mới đi ra."

Lê Diệc Tân là tiền bối trong vòng, lúc đầu anh ta rất nổi danh, vốn dĩ nên nhân lúc mình nổi nhất mà trèo lên, không ngờ lại đột nhiên kết hôn với một nghệ nhân trong vòng. Sau khi kết hôn vợ chồng ân ái vô cùng, coi vợ là bảo bối mà yêu thương, trên Weibo toàn những tin liên quan đến vợ và con của mình.

Thỉnh thoảng cũng tham gia hoạt động cùng vợ mình, hai người ở chung khiến người bên ngoài ao ước không thôi, anh ta chính là một người đàn ông tốt nổi danh trong giới giải trí, được rất nhiều fans kính yêu.

Nhưng mà một người đàn ông tốt như thế lại lén lút làm bậy với diễn viên đóng cùng phim với mình sau lưng vợ, trong đoàn làm phim đều biết, lại nói giấu giếm thay anh ta, không thì một khi chuyện này lộ ra ánh sáng, bộ phim ấy sẽ xong ngay.

Tuy rằng bây giờ Lê Diệc Tân không nổi tiếng bằng trước đây, nhưng vì anh ta hay cùng vợ mình tham gia những hoạt động trên màn ảnh nhỏ, đặc biệt còn tham gia những tiết mục vợ chồng, giá trị của bản thân còn cao hơn cả trước đây.

Sau khi Quý Hòa Hiện nghe xong, anh không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: "Sao em biết."

"Kiều Kiều nói cho tôi biết." Diệp Vấn Vấn giải thích, Kiều Kiều chính là con mèo mập lang thang trong thành phố điện ảnh, mập đến mức không nhúc nhích nổi.

Quý Hòa Hiện bật cười.

Diệp Vấn Vấn thở dài: "Anh nói xem, vợ của anh ta có biết chuyện này không?"

Quý Hòa Hiện không quen bàn tán sau lưng người khác, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng thay người khác của nhóc con thì nói: "Biết cũng sẽ coi như không biết."

Diệp Vấn Vấn im lặng, cô không hỏi tại sao.

Những đôi vợ chồng dựa vào sự ân ái để hoạt động trước màn ảnh thế này, trong người người trên đời đã nhận định họ là một đôi vợ chồng không thể chia cắt, nếu cắt đứt, chỉ sợ sẽ gây ra sóng lớn mênh mông.

Lấy lợi ích mà nói, tất nhiên cái được không đủ bù cái mất, thà rằng không nên phá còn hơn.

Diệp Vấn Vấn bất tri bất giác nói ra một câu: "Sao đàn ông lại xấu như thế chứ."

Nói xong, cô chợt cảm thấy không đúng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt "dịu dàng" của Quý Hòa Hiện, cô lập tức bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên, ngoại trừ thây Quý anh rồi, tôi thấy thầy Quý chính là người đàn ông tốt, là kiểu tốt nhất tốt nhất ấy."

"Ồ?" Quý Hòa Hiện cố ý nghiêm mặt: "Vấn Vấn đã gặp qua nhiều người đàn ông rồi à?"

Diệp Vấn Vấn run cánh: "... Cũng không nhiều lắm."

Cô chột dạ cái gì không biết.

Quý Hòa Hiện không buông tha: "Không nhiều là bao nhiêu?" Vẻ mặt của anh chăm chú, hệt như thật sự phải biết đáp án.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Tôi sai rồi, tôi không nên bát quái với anh, ảnh đế đại nhân, anh vẫn nên tiếp tục xem kịch bản đi!

Ngày thứ hai, nhân lúc Quý Hòa Hiện và diễn viên khác đang diễn, ngay thời khắc đông người Diệp Vấn Vấn lại bay ra ngoài tìm bạn mới quen của mình, kết quả người bạn chim sẻ nhỏ đã bay đi, cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm mèo *Kiều Kiều* mập.

Kiều Kiều ưu nhã liếm lông trên người mình, nhìn thấy Diệp Vấn Vấn bay đến thì nói: "Meo~ mi đừng có bay tới bay lui, ta muốn vồ mi đấy."

Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là đáp xuống một tảng đá trước mặt nó, Kiều Kiều vẫy đuôi một cái, quét đám cá nhỏ ở đằng sau đến: "Mời mi ăn."

Diệp Vấn Vấn: "..."

"Không cần, ta không đói bụng." Cô xua tay, Kiều Kiều dùng vẻ mặt "vừa nhìn đã biết mi không có lộc ăn" nhìn Diệp Vấn Vấn, sau đó vùi đầu xuống ăn cá nhỏ.

Nó vừa ăn vừa kể chuyện cho Diệp Vấn Vấn nghe tiếp, nó đã rảnh đến mức sắp đau "bi" tới nơi, vừa hay gặp được một người bạn chịu nghe nó kể chuyện, nó không thể bỏ qua.

Nói một hồi, bỗng có âm thanh truyền đến.

"Cậu muốn xin nghỉ? Đang yên đang lành xin nghỉ làm gì thế." Là giọng của huấn luyện viên Lý.

Tông Việt đi sóng vai cùng anh ta, nói: "Có việc cần về một chuyến, tôi đã nói với đạo diễn rồi, ngày mai đi, hai ngày nữa sẽ về. Lúc tôi không có mặt, toàn bộ huấn luyện của họ đều giao cho cậu."

"Cậu có thể có chuyện gì..." Huấn luyện viên LÝ bỗng tỉnh ngộ: "Lại là vì người em gái kia của cậu à?"

Tông Việt không phủ nhân.

Huấn luyện viên Lý thở dài: "Người anh em, cậu thành chấp niệm rồi, cô ấy đã chết, cái chết của cô ấy không hề liên quan gì đến cậu, huống hồ hai người chẳng có bất cứ quan hệ gì."

"Lại nói, là cậu đơn phương coi người ta là em gái, vậy cậu có biết khi cô ấy còn sống, còn nhớ đến người anh trai đã gặp một lần là cậu không?"

Tông Việt trầm mặc.

Tuy rằng Tông Việt không nói, nhưng huấn luyện viên Lý nhiều làm anh em nhiều năm biết anh ta vì cái chết của Diệp Vấn Vấn mà vẫn luôn tự trách, huấn luyện viên Lý thật sự không muốn nhìn thấy anh em nhà mình thương tâm lao lực vì một người không còn, anh ta nói: "Tôi thấy cậu là do bên cạnh không có người chăm sóc, tinh thần không có chỗ dựa, mau nghe lời cô tôi đi, mau chóng tìm một người bạn gái đi."

Tông Việt biết ý tốt của anh ta, vừa định nói chuyện thì chú ý tới phía trước thềm đá có một con mèo có bộ lông rất đẹp, ánh mắt anh ta hơi ngừng lại, nhấc chân đi tới, huấn luyện viên Lý nói: "Mèo mập thật, chắc chắn rất mềm."

Nói rồi bắt đầu sờ mó, Kiều Kiều liếc xéo anh ta một cái, cái đuôi vỗ vào cổ tay anh ta một cái không mạnh không nhẹ.

"Ha, còn rất nóng tính nữa."

Tông Việt không nhúc nhích, tầm mắt anh ta rơi vào cái cổ của con mèo, lớp lông vừa dày vừa mềm ở chỗ đó hơi run run lên, nhưng xung quanh không hề có gió.

Anh ta nhìn đến mức đăm chiêu.

Kiều Kiều "meo" một tiếng: "Nhìn gì thế." Sau đó nó xoay người, bước từng bước tao nhã rời đi.

"Được rồi, mi có thể ra rồi." Đợi đến chỗ rẽ, không còn nhìn thấy hai con người kia nữa thì Kiều Kiều ngước cái đầu tròn vo lên.

Chỉ chốc lát sau, đám lông dài ở cổ của nó run run, Diệp Vấn Vấn bay ra, cô bắt đầu hắc xì liên tục, cảm giác như toàn thân mình đều là lông.

Cô sợ Tông Việt nhìn thấy, cho nên dưới tình thế cấp bách cô đã lẫn vào trong đám lông của Kiều Kiều, nhờ đó che lấp thân người mình.

"Ta về trước." Tâm tình cô có hơi xuống dốc.

Kiều Kiều hừ một tiếng: "Sao thế, vừa đến đã đi rồi, không được về, ta dẫn mi đến một chỗ vui."

Diệp Vấn Vấn không muốn đi, nhưng bộ móng vuốt của Kiều Kiều vồ tới, trực tiếp vồ được Diệp Vấn Vấn đang không hề phòng bị, nó có chừng mực, không hề khiến Diệp Vấn Vấn bị thương.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Tuy rằng không đau, nhưng cảm giác bị vuốt mèo nắm lấy... Ai thử ai biết!

"Ta đi ta đi! Mi thả ta ra." Diệp Vấn Vấn giãy dụa nhưng không có kết quả, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận mệnh.

"Vậy mới là chị em tốt chứ." Kiều Kiều thả cô ra, sau đó dẫn theo Diệp vấn Vấn, quẹo trái bước phải đến bên ngoài một cái cửa sổ.

Diệp Vấn Vấn nhìn xung quanh, xác định nơi này không phải đoàn làm phim [Siêu kế hoạch]

"Mau nhìn, có trò hay kìa." Kiều Kiều hưng phấn cào móng.

Cùng lúc đó, Diệp Vấn Vấn nghe được từ bên trong vang lên hai giọng nữ:

"... Cô là cái thứ gì, dám cướp đất diễn với tôi?"

"Chị Liễu, chị là nữ chính, sao tôi dám cướp đất diễn của chị chứ, phân đoạn của tôi đều được đạo diễn và biên kịch sắp xếp cả. Tôi vẫn luôn coi chị là thần tượng, sao chị lại có thể nói tôi như thế."

"Đừng bày ra vẻ mặt đáng thương nữa, tôi nhìn mà buồn nôn. Ở đây không có đàn ông, không ai nuốt nổi dáng vẻ này của cô đâu. Có cướp đất diễn hay không lòng cô tự biết, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên khiêm tốn một chút, không thì tôi có thừa cách khiến cô không sống nổi trong cái vòng này."

"Chị Liễu, chị là tiền bối, chị không cảm thấy mình nói như thế là quá đáng à? Tôi không biết mình đã đắc tội chị ở đâu, cũng không biêt khi nào chọc chị không vui, nếu chị tức giận thật, vậy tôi xin lỗi chị..."

"Mẹ nó, cái con tiện nhân thích giả làm bạch liên hoa này, xem tôi có xé nát cái miệng thối của cô không."

Sau đó là một cái tát vang dội.

Diệp Vấn Vấn bay qua dán người vào cửa sổ, nhìn bày trí trong phòng thì có vẻ là phòng hóa trang, bên trong có hai cô gái. Cô gái đối diện với Diệp Vấn Vấn có dung mạo xinh đẹp, đang trở tay tát vào mặt cô gái đứng đối diện mình lần nữa.

Kiều Kiều kích động không thôi, cứ liên tục nhỏ giọng kêu meo meo meo: "Đặc sắc, quá đặc sắc."

Diệp Vấn Vấn: "...."

Cô gái đứng quay lưng với Diệp Vấn Vấn bụm mặt lảo đảo, hệt như bị đánh cho bối rối, sau đó phản ứng lại, xông lên cấu xé nhau.

Hai cô gái đánh nhau trong phòng hóa trang, cô nắm tóc tôi, tôi bóp mặt cô, tình hình cuộc chiến kịch liệt vô cùng.

Diệp Vấn Vấn: "...."

Kiều Kiều: "Cắn cô ta! Cắn cô ta!"

Đây còn là mèo à, Diệp Vấn Vấn lau mồ hôi, chuẩn bị bay đi, nhưng đúng lúc này, cô gái vẫn luôn đứng quay lưng với cô bị kéo cho nghiêng nửa mặt qua.

Một giây sau, toàn thân Diệp Vấn Vấn cứng lại, cô không thể tin nổi mà nhìn gương mặt sưng đỏ kia.

Trình Viện!

Lại là Trình Viện!

Bình luận

Truyện đang đọc