TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

"Thật là xấu hổ" Nghe Lâm Thanh Hòa nói như vậy, Chu nhị ca không khỏi đau lòng, nói.

Quả thật lúc này không có thịt, nếu muốn thì sáng mai mới có thể đi xem thử.

"Không có gì" Lâm Thanh Hòa thấy hắn thật sự muốn mua thịt, liền đứng dậy đi vào phòng bếp. Thịt Chu Thanh Bách mang về vẫn còn rất ngon, đúng chất thịt ba chỉ.

Chỗ này có lẽ là ba cân, Lâm Thanh Hòa chia ra một cân. Cô đi chuyển thịt trong thành phố lâu như vậy, thịt bao nhiêu cân đều có thể cảm nhận được.

Chia cho Chu nhị ca một cân thịt ba chỉ, thu tiền theo giá ở chợ đen, nhưng mà Chu nhị ca ra về rất vui vẻ.

Lấy tiền đổi phiếu thịt, rồi đi qua mua thịt, giá sẽ đắt hơn so với mua ở chợ đen. Thà trực tiếp mua thịt với giá của chợ đen mà vẫn có lời.

Hơn nữa không phải ai cũng dám qua chợ đen bên kia mua đồ.

Nhìn hắn cầm thịt này trở về, nhị tẩu sửng sốt một cái.

"Mẹ Chu Hạ cất đi" Chu nhị ca liền đem tiền còn thừa trả lại.

"Sao ngươi tiêu tiền nhiều vậy?" Nhị tẩu nghiến răng nói khi thấy số tiền còn sót lại.

Chu nhị ca nói rằng: "Gì mà nhiều. Với số tiền ban đầu cũng chỉ mua được có một cân thịt, bây giờ còn dư lại là tốt rồi".

"Cô ta dựa theo giá của chợ đen mà bán cho ngươi à?" Nhị tẩu bất mãn nói.

"Thịt này là do Chu Thanh Bách mua, cũng không dễ dàng mua được. Là do ta nói Hạ Hạ thèm ăn thịt, mẹ Chu Khải lúc này mới chia phần thịt này. Đổi lại chúng ta đi mua, đi một đoạn đường xa như vậy thì không nói, còn có thể mua được mới là một chuyện. Hơn nữa thịt này lão tứ mua ở chợ đen về, dĩ nhiên ta cũng phải trả theo giá đó. Ngươi còn muốn mua rẻ để lão tứ coi thường ngươi sao?" Chu nhị ca nhìn cô, nói.

Nhị tẩu liếc mắt nhìn hắn.

"Được rồi, không nói chuyện đó nữa, mau đi làm bánh chẻo đi! Thịt ba chỉ này là phần ngon nhất, nếu không phải thân là huynh đệ thì lão tứ sẽ không đồng ý cho ta đâu" Chu nhị ca không muốn cùng cô ầm ĩ, nói.

Tiền cũng đã tiêu rồi, nhị tẩu cũng không nói gì. Vì vậy liền làm vằn thắn ăn.

Một nhà năm miệng ăn, ăn đến thỏa mãn. Ăn xong bánh chẻo này, ngay cả nhị tẩu cũng câm miệng không nói gì thêm.

Tuy lần trước có chia thịt nhưng khi đó còn chưa có tách ra, một người có thể ăn bao nhiêu miếng chứ?

Lần này dùng nửa cân thịt làm bánh chẻo, ăn rất ngon. Còn dư lại nửa cân để dành từ từ ăn.

Nhà lão nhị ăn thịt, thịt đó là lão nhị đi qua nhà lão tứ để đổi.

Đại tẩu liền giễu cợt, tam tẩu cũng cười lạnh một tiếng. Tam tẩu lẩm bẩm riêng với tam ca: "Mới vừa rồi đánh nhau xong, cô ta không thấy ngại còn đi qua đổi thịt ăn. Mặt mũi đúng là dày thật".

"Chúng ta có nên đi đổi một chút không?" Tam ca không để ý điều này, hắn cũng muốn ăn thịt nha.

Tam tẩu tức giận nói: "Ăn gì mà ăn, gần đến lúc chia thịt rồi, đến lúc đó ăn nữa à?".

"Không phải ngươi mang bầu sao, cũng nên ăn bồi bổ chút thịt" Tam ca liền cười nói.

Đúng vậy, tam tẩu sinh xong Chu Tùng Tùng, sau gần một năm cô lại mang thai.

Phải mất vài năm mới có Chu Tùng Tùng. Nhưng không nghĩ bây giờ lại có thai, hơn nữa thai đã được một tháng.

Bởi vì kinh nguyệt chưa tới nên chắc chắn có thể khẳng định. Cũng không cần đi khám, chờ tháng sau sẽ biết thôi.

Nhưng căn bản đã có thể xác định được rồi.

Lâm Thanh Hòa vẫn chưa biết chuyện này. Ngày 25 tháng chạp tình cờ qua đây chia thịt mới nghe tam tẩu nói.

Sự kinh ngạc không đủ để diễn tả vẻ mặt của Lâm Thanh Hòa: "Ngươi quá nhanh đi! Lúc này mới bao lâu chứ?".

Vừa mới sinh Tùng Tùng xong, bây giờ lại mang thai.

Tam tẩu liền cười: "Cũng không có gì, ngươi cũng sắp đến rồi nhỉ?".

Lâm Thanh Hòa vẻ mặt sợ hãi, nói: "Sao ta nhanh như vậy được, ta cũng không có kế hoạch sinh con thêm. Ta đã có ba đứa con trai rồi".

Đối với nông dân mà nói, có ba đứa con trai xác thực không cần phải sinh nữa, hoàn toàn có đủ sự tự tin.

Tam tẩu cũng không nói gì.

Lần này Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách cũng được chia rất nhiều thịt. Nhưng mà không phải heo nhà cô nuôi, thịt mỡ còn không nhiều bằng heo nhà cô.

Chia thịt xong Lâm Thanh Hòa liền cùng Chu Thanh Bách đưa mấy anh em đại oa về nhà.

"Tam tẩu lại mang thai à?" Chu Thanh Bách hỏi khi vừa về đến nhà. Hắn vừa mới nghe được chuyện này. Bởi vì phụ nữ nói chuyện, hắn đi phía sau sẽ không nghe hết. Cho nên đi một đoạn đường, lúc này Lâm Thanh Hòa mới phát sinh lời nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu nói: "Ta cũng sửng sốt đây này. Không phải năm ngoái vừa mới sinh Chu Tùng sao, năm nay lại mang thai".

Nhưng dù sao đây cũng không phải là một ngoại lệ. Dường như rất nhiều người ở đây đều đang mang thai.

Nhất là từ mùa đông trở về sau, không ít người truyền ra tin tức tốt. Chẳng hạn như dì Trần ở sát nhà mua cho con dâu hai cân đường đỏ, năm nay con dâu bà ấy cũng lại mang thai..

"Chuyện tốt như vậy người khác biết sẽ dọa cho giật mình" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn ánh mắt hắn liền biết hắn có ý gì, ho khan đổi sang chủ đề khác: "Thịt heo này muốn ăn làm sao đây?"

"Ngươi cứ xem mà làm là được" Chu Thanh Bách nói.

Thế nhưng chuyện sinh con hiển nhiên không phải chuyện Lâm Thanh Hòa có thể tránh nha. Buổi tối bọn trẻ đã đi ngủ, Chu Thanh Bách cùng cô thâm nhập trao đổi một phen, sau đó mới nói: "Sinh thêm vào đứa nữa, gia đình chúng ta đều nuôi nổi chúng".

Lâm Thanh Hòa trong lòng nói, ta sẽ không sinh con đâu. Nhưng cô cũng có chút nghi ngờ, cô cùng Chu Thanh Bách chưa bao giờ mặc áo mưa, tại sao lâu như vậy cô vẫn chưa mang thai?

Cô rõ ràng cảm nhận được năng lực của hắn, một người đàn ông đầy bản lĩnh và mạnh mẽ như vậy có thể dễ dàng làm cho phụ nữ mang thai.

Thế tại sao cô vẫn chưa mang thai vậy?

Nếu như mang thai, liệu cô có sinh con được không?

Cái ý nghĩ này thật là đáng sợ, cô tuyệt đối không muốn sinh con đâu.

Cô dự định lần sau sẽ đi đến bệnh viện trong thành phố mua bao cho hắn đeo, nếu không.. lỡ cô mang thai thì phải làm sao?

Đến cùng hình như cô đã quên cái gì đó? Sao lâu như vậy mà cô vẫn chưa có thai chứ?

"Hả?" Chu Thanh Bách nói cả nửa ngày mà vợ hắn không phản ứng lại, liền giật mình.

Lâm Thanh Hòa đỏ mặt, nói: "Duyên phận còn chưa tới thôi?"

Chu Thanh Bách chấp nhận lời giải thích này, lôi kéo vợ hắn một hồi cho tới khi Lâm Thanh Hòa kiệt sức mới buông tha cô.

Trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Hòa còn muốn ngày mai cô phải đi mua bao cao su, tuyệt đối không được để cho có thai!

Nhưng đáng tiếc khi cô dự định làm như vậy thì trời đã đổ tuyết dày đặc, không thể đi được.

Vì trời quá lạnh, Lâm Thanh Hòa sẽ không muốn rời giường. Trực tiếp ở trên giường đất đọc sách, coi như giết thời gian.

Hôm nay cũng không có việc gì làm. Về cơ bản đều không ra khỏi cửa, tuyết rơi lớn như vậy ra ngoài làm gì.

Thế nhưng vào buổi tối ngày 29 tháng chạp, Lâm tam đệ mang theo một con thỏ qua đây. Lúc đến mặt bị đông cứng đến không chịu được, cái này rõ ràng vất vả lắm mới bắt được, lại đem đến bên đây.

"Ngươi thấy trời nhiều tuyết như vậy mà còn ra ngoài bắt thỏ sao?" Lâm Thanh Hòa trừng mắt nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc