TRỌNG ĐĂNG TIÊN ĐỒ

Hồng Nho Văn vẫn luôn cho rằng Mặc Ngôn có tình ý với hắn, chẳng qua không dám lộ ra mà thôi.

Hắn cứ nghĩ  hôm nay thâm tình bày tỏ là sẽ đắc thủ, cho dù không đắc thủ, cũng làm cho Mặc Ngôn cảm động. Ai ngờ Mặc Ngôn bất ngờ trở mặt, trở mặt không nói, còn không chút lưu tình một kiếm tiêu huyết. Hồng Nho Văn không dám dừng lại, vội vàng dùng phi kiếm cách xa một đoạn, trái tránh phải trốn, Mặc Ngôn giận không nhịn nổi liền hạ sát thủ, Hồng Nho Văn không chống lại được, ngay cả thời gian che bọc vết thương cũng không có, bàn tay rơi trên đất cũng chưa kịp tìm, liền ầm một tiếng, đâm vào cửa Tàng Kinh Các lăn ra ngoài.

Tháng này là Tử Nguyệt, trời đông giá rét, ở ngoài Tàng Kinh Các dày một tầng tuyết trắng, Hồng Nho Văn chạy ra khỏi Tàng Kinh Các, máu nhỏ theo bước chân của hắn một đường, ánh trăng lành lạnh, chiếu xuống tuyết làm cho vết máu cực kỳ bắt mắt.

Động tĩnh ở đây đã sớm kinh động tới Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa lúc đưa cơm cho Hồng Thông Thiên trở về, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía Tàng Kinh Các, ngự kiếm bay tới thì đã chậm.

Chỉ thấy Thu Thủy kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo, một đường truy sát Hồng Nho Văn đang chật vật chạy trốn, còn Hồng Nho Văn thì bị đánh cho không còn sức đánh trả, một cánh tay liên tục nhỏ máu, càng như muốn chôn thây dưới kiếm.

Thu Thủy kiếm không sợ người lạ, bị Nhạc Phong chế trụ cũng không được, khẽ động một tiếng cắt vào tay Nhạc Phong chảy đầu máu.

Nhạc Phong thôi thúc tâm pháp Côn Sơn, miễn cưỡng mới trấn áp được Thu Thủy kiếm, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Mặc Ngôn: “Sư thúc bớt giận, Nho Văn sư đệ mạo phạm sư thúc, xác thực đáng chết. Nhưng mà… Nếu như sư phụ xuất quan, thấy ái tử đã chết, Nhạc Phong phải bàn giao thế nào? Sư thúc phải bàn giao thế nào? Côn Sơn lại phải cùng thiên hạ bàn giao thế nào?”

Mặc Ngôn tức giận đến lồng ngực nhấp nhô, cả giận nói: “Kẻ ngỗ nghịch bất hiếu, sớm phải chết!”

Nhạc Phong thấy Mặc Ngôn lần này không giống bình thường, biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng Hồng Nho Văn có đắc tội Mặc Ngôn tới cỡ nào, cũng không thể nhìn hắn chết.

Mắt thấy Mặc Ngôn còn muốn truy sát Hồng Nho Văn, Nhạc Phong chạy nhanh tới trước, ôm chặt lấy Mặc Ngôn, nửa đẩy nửa kéo, nhét vào Tàng Kinh Các.

Khi vào Tàng Kinh Các xong, Nhạc Phong nhìn thấy trên đất một bàn tay, một đoạn đai lưng màu tím, lại nhìn sắc mặt Mặc Ngôn, nhớ lại mấy hành động thường ngày của Hồng Nho Văn, trong lòng đã rõ ràng.

Nhạc Phong khuyên nhủ: “Sư thúc đừng chấp nhặt với nó, nhất định về sau ta sẽ quản giáo chặt chẽ, tất không để nó trở lại quấy rầy sư thúc.”

Mặc Ngôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, Nhạc Phong nói: “Sư thúc hôm nay dĩ nhiên giết nó dễ dàng, nhưng mà… Nhưng mà nếu có ai hỏi ‘Vì sao Hồng Nho Văn chết?’, sư thúc phải bàn giao thế nào? Những kẻ có lòng kia, chỉ sợ sẽ đồn bay đầy trời mấy lời khó nghe. Sư thúc há có thể vì người ngoài, phá huỷ chính mình?”

Mặc Ngôn nắm chặt tay, y hiểu rất rõ ý trong lời Nhạc Phong nói tới, nhưng ác khí trong lòng thế nào cũng nuốt không trôi, nhưng không nuốt trôi thì phải làm sao?

Y nện một quyền xuống đất Tàng Kinh Các, trên đất liền phát ra tiếng vang rổi rạn nứt ra hình mạng nhện, lấy nắm đấm làm trung tâm, lan tràn toàn bộ mặt đất.

Mỗi tiếng nói cử động của Mặc Ngôn mấy năm qua, Nhạc Phong đều đặt ở trong mắt, mấy ngày qua hắn dạy y, mới biết y nửa điểm tâm pháp Côn Sơn cũng không biết, tổn thương nhiều năm trong lòng không phải dễ dàng buông bỏ, rất muốn vì y lấy lại công đạo, mà chuyện như vậy, phải đòi lại công đạo thế nào?

Hồng Nho Văn là vãn bối không hiểu chuyện, làm gì đều được tha thứ.

Nhưng Mặc Ngôn thì khác, vị trí của y sẽ có một số việc không được tha thứ.

Bốn tháng trước, cái chết của Mặc Ngôn huyên náo xôn xao, còn Hồng Thông Thiên bế quan dưỡng thương xem như kết thúc.

Bốn tháng sau, há có thể tiếp tục nảy sinh thị phi? Huốn chi nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đối với Mặc Ngôn là trăm hại mà không lợi?

Nhạc Phong thở dài trong lòng, vỗ vỗ vai Mặc Ngôn: “Sư thúc, tuy ngươi là trưởng bối, nhưng… Trong lòng ta vẫn coi ngươi là tiểu đệ mà đối xử. Mấy ngày qua ta từng dạy ngươi, cũng xem như là nửa sư phụ, ta biết trong lòng ngươi tức giận oan ức… Nhưng chuyện này, ngươi cùng nó thân phận khác nhau, nó là tiểu bối không hiểu chuyện, có làm ầm lên, cũng do người làm sư thúc sai. Nghe ta nói một câu, chém tay nó, cũng xem như cho nó một bài học, nên hãy bỏ qua đi.”

Mặc Ngôn cắn môi, sau một lát thì đứng lên, đi ra bên ngoài.

Nhạc Phong không yên lòng, đi theo ở phía sau hỏi: “Sư thúc đi đâu?”

“Giải sầu!” Mặc Ngôn cũng không quay đầu lại đáp, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Nhạc Phong nhìn Mặc Ngôn rảo bước băng băng, tới giữa sườn núi thì nhảy thẳng xuống biển, liền biết thật sự là y đi giải sầu.

Nhạc Phong thở phào nhẹ nhõm, nhặt bàn tay đã đứt lên. Hắn vẫn phải đi tìm Hồng Nho Văn, sau đó phải cố gắng quản giáo hắn, miễn cho lại xảy ra tai họa, liền hết cách bàn giao với sư phụ.

Hồng Nho Văn bị Mặc Ngôn trong một chiêu chém đứt tay, lại bị hạ sát thủ, ở trong kiếm khí bao phủ càng không có nửa phần phản kháng. Hắn nơm nớp lo sợ trốn ở trong phòng mình, sợ hãi Mặc Ngôn đuổi theo một kiếm lấy luôn mạng của hắn, nhưng đợi đã lâu chỉ có mình Nhạc Phong đến.

Hồng Nho Văn thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Nhạc Phong, khá chi là oan ức hô một tiếng: “Đại sư huynh!”

Nhạc Phong quát lớn: “Sư đệ, ngươi cũng thật không ra gì! Ngươi… Sao ngươi lại hồ đồ như vậy!” Nhạc Phong một mặt nói, một mặt ném bàn tay Hồng Nho Văn tới trước mặt hắn.

Hồng Nho Văn đối với lần cứu mệnh này cảm kích không thôi với Nhạc Phong, sau khi nói cám ơn, lại nghe Nhạc Phong răn dạy, cùng phạt hắn ba năm cấm đoán.

Nhạc Phong than thở: “Sư đệ, ta là muốn tốt cho ngươi, lần này cũng may đúng lúc ta chạy tới, nếu còn có lần sau, ngươi chọc giận sư thúc, ta không có ở đó, ngài dùng một chiêu giết ngươi, giết chính là giết, không ai có thể nói y thế nào. Ngươi hãy ở luôn trong phòng mình cấm quan ba năm, nhớ lại những rắc rối ngươi gây ra đi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm sao ta bàn giao được với sư phụ?”

Hồng Nho Văn ngẩn người một lát, nhớ tới dáng vẻ Mặc Ngôn hung thần ác sát, không khỏi có chút sợ hãi.

Cũng nhớ lại lúc y bình thường nói cười yến yến, tuyệt đẹp không chịu nổi, trong lòng cảm thấy vạn sợi tơ tình không có cách nào cắt đứt được.

Giọng Hồng Nho Văn đau thương: “Sư huynh, ngươi không hiểu…”

Nhạc Phong vốn đã ra ngoài, đúng lúc đứng cửa quay đầu lại, nói: “Làm sao ta không hiểu? Mọi thứ của y đều nhất, dáng vẻ phong lưu, tất nhiên là cực tốt đẹp. Nhưng cho dù y có tốt hơn gấp một vạn lần, cũng không phải hạng người như ngươi và ta với tới.”

Hồng Nho Văn nói: “Ta thua kém ở chỗ nào? Ta là thiếu chủ Côn Sơn, ngay cả tiên pháp đạo thuật, cũng nằm trong đỉnh cấp đệ tử đời thứ bốn Côn Sơn…”

Nhạc Phong nói: “Chỉ vì bốn chữ —— y là sư thúc. Năm nay ngươi mới hai mươi sáu tuổi, có nhiều cái không biết. Nhưng ta đã sống ba trăm năm, chưa từng nghe nói thúc cháu sẽ có kết quả tốt đẹp gì. Tuổi ngươi còn trẻ, đạo tâm không vững, cũng có thể thông cảm được. Ta khuyên ngươi từ giờ hãy rời xa ảo tưởng điên đảo, chăm chỉ tu luyện, mới là đường ngay.”

Nhạc Phong nói xong liền rời đi luôn, hắn kêu mười sáu tên đệ tử Côn Sơn, bốn người một tổ, ở bên ngoài thay phiên canh gác, trong vòng ba năm không được để Hồng Nho Văn ra ngoài.

Còn Hồng Nho Văn bị giam lỏng ở trong phòng mình, tỉ mỉ suy nghĩ những lời Nhạc Phong vừa nói, có hơi không cam lòng trong lòng, nhưng không thể làm gì.

Hắn cúi đầu nhặt bàn tay bị đứt, đọc chú ” trọng sinh”, đầu ngón tay phát ra ánh sáng màu đỏ mơ hồ, qua một một nén hương, đã nối tốt cánh tay lại.

Bàn tay vừa được nối vẫn chưa cử động được như bình thường, nếu như muốn trở về hình dáng ban đầu, ít nhất phải qua một tháng.

Hồng Nho Văn nhìn bàn tay, trong lòng thầm than: Sư thúc thật ác độc, nếu là Liên đệ… Nếu như là Liên đệ, chắc chắn sẽ không nặng tay như vậy! Nhưng mà, Liên đệ sao có thể đánh đồng cùng với sư thúc được? Không nói gì khác, chỉ nói dung mạo thôi còn kém xa một đoạn…

Hồng Nho Văn suy nghĩ lung tung, suốt đêm trằn trọc trở mình, không thế nào ngủ. Hắn thì ở trong phòng không thể chợp mắt, còn Mặc Ngôn vẫn đang phẫn nộ, tuy đã nghe theo lời Nhạc Phong khuyên, không tiếp tục truy sát Hồng Nho Văn, nhưng sự thù hận trong lòng khó tiêu, liền thuận miệng nói đi giải sầu, từ đại đạo Côn Sơn chạy đi chỉ thấy toàn phẫn uất trong lòng phẫn uất, bay ra giữa trời nhảy xuống biển lạnh lẽo.

Đáy biển đen kịt một màu, vùng biển này Mặc Ngôn đã đến quen, lúc nước biển lạnh lẽo vây quanh, lửa giận trong lòng Mặc Ngôn mới thoáng giảm đi một nửa.

Không ngờ lại có một con Diệt Thế sa vừa lúc đóng địa bàn ở quanh vùng biển này, thấy có người nhảy xuống liền bơi nhanh tới, không hỏi căn do muốn há mồm cắn luôn.

Mặc Ngôn vốn còn đang kìm nén đầy bụng tức giận không chỗ phát tiết, Thu Thủy kiếm trong tay chém đôi sóng lớn vạn trượng, thẳng về phía Diệt Thế sa.

Con Diệt Thế sa bị chém thành hai nửa, máu chảy phân tán trong nước biển.

Mặc Ngôn nếm qua nước biển hơi mùi máu tanh, trong lòng có một loại vui vẻ vặn vẹo tột cùng, lại không ngờ Diệt Thế sa là loại khát máu nhất, khứu giác hết sức nhạy bén, ngửi thấy mùi máu liền dồn dập bu lại.

Mặc Ngôn vừa lúc ngẩng đầu, đã thấy có hơn mười con Diệt Thế sa vọt tới phía mình. ( cá mập đóa!!!)

Tức giận bị đè nén khí hóa thành sát ý, ở trong biển tùy ý tàn sát, mà mỗi khi y giết một con Diệt Thế sa, mùi máu tanh càng nồng, đưa tới càng nhiều Diệt Thế sa.

Đến lúc sau, khi y đang cố sức đánh ba con Diệt Thế sa, thì đã kéo tới hơn trăm con mắt nhìn chằm chằm một bên.

Mặc Ngôn ra sức vung kiếm, thôi thúc tâm pháp, nhưng y không phải đối thủ của cả đám Diệt Thế sa, không may trong lúc cánh tay tê rần bị cắn mất một miếng.

Mặc Ngôn càng phẫn nộ càng sát ý, trong suy nghĩ hóa thành tìm cách thoát thân.

Y vọt ra khỏi mặt biển, vội vã đạp nước chạy về phía Côn Sơn, còn đám Diệt Thế sa cũng nổi lên mặt biển, há to miệng, hàm răng sắc bén xé rách nửa đoạn áo choàng trên người Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn sợ đến trắng bệch mặt, không dám chạy trên mặt biển nữa, đành phải lấy bảo kiếm ra ngự kiếm phi hành, lại đúng vào lúc đó, một con cự sa vọt ra từ trong biển bay đến giữa không trung, miễn cưỡng ép cho Mặc Ngôn rơi vào trong biển.

Mặc Ngôn lướt nhanh trên biển, nhưng cho dù đạo pháp của y có cao tới đâu, cũng không bằng tốc độ của cự sa. Dưới tình thế cấp bách, y đành đọc thần chú Bạch thị, biến thành một con Diệt Thế sa, ra sức bơi về phía Côn Sơn.

Hơn trăm con cự sa truy đuổi ở phía sau, Mặc Ngôn vội vàng thoát thân nên không phân biệt phương hướng, cứ đâm thẳng đầu bơi xuống chân núi Côn Sơn trong biển.

Đến lúc này, cự sa mới không truy đuổi nữa, Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bốn con Huyền Vũ ở trên đầu, cự sa vây thành một vòng, muốn đuổi tới gần Mặc Ngôn, lại bị Huyền Vũ gầm một tiếng, sợ tới nhao nhao chạy trốn.

Mặc Ngôn biến thành cá mập đào mạng, pháp lực dùng hết, khôi phục nguyên hình. Y đứng ở đáy biển, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn, cùng với —— lối vào Thủy Tinh cung dưới đáy Côn Sơn.

Bốn chữ to “Mật thất Côn Sơn”, phát ra bạch quang nhu hòa nhàn nhạt ở đáy biển, Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn bốn chữ kia, nhớ lại những gì mình gặp phải gần đây, lại nhớ tới phụ thân chôn thây ở đây, muốn gặp mặt một lần cũng khó, nhất thời chua xót không chịu nổi.

Xung quanh một người cũng không có, Mặc Ngôn không sợ mất mặt, nhớ lại đủ chuyện gặp phải ở Côn Sơn, nhớ lại bản thân vừa nảy chỉ giải sầu, liền bị Diệt Thế sa chạy tới bắt nạt. Y tu luyện nhiều năm, lại bị đuổi tới không còn sức đánh trả, ngay cả áo choàng cũng bị cự sa xé rách nửa đoạn, rốt cục không nhịn được, ở đáy biển khóc to.

Một lần khóc này, làm sao cũng không dừng được, Mặc Ngôn mười năm không gặp phụ thân, mà di thể phụ thân ngay ở trong gang tấc, lại không thể gặp được, càng thêm oan ức khó chịu trong lòng.

“Cha!” Mặc Ngôn không nhịn được hét lên, “Tại sao cha lại bỏ mình con ở lại!”

“Tại sao! Con nhớ cha, con rất nhớ cha, cha biết không?”

“Cha chết rồi, cái gì cũng không biết. Để lại một mình con… Con nhịn nhiều năm như vậy, nhưng cũng không biết phải nhịn tới khi nào! Con hận không thể giết chết Hồng Thông Thiên, lại không dám động thủ! Trong lòng con khó chịu, trong lòng con uất ức…” Mặc Ngôn vừa biến thành cự sa vội vàng thoát thân, đã tiêu hao hết toàn bộ pháp lực, hai đầu gối lúc này dường như đang bủn rủn.

Y quỳ ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn nơi phụ thân chôn xương, giọng khẽ lẩm bẩm: “Cha, cha biết không? Con rất muốn gặp cha một lần, nhưng con… Đời này con không có cách nào gặp được cha…”

“Hiên Viên đại ca khuyên con, bảo con đừng tính toán quá mứng, huynh ấy khuyên con rời khỏi Côn Sơn. Nhưng sao con có thể để lại một mình cha ở lại chỗ này, còn mình rời đi?”

“Huynh ấy nói con có tâm ma, nói con làm việc thậm chí quá mức cực đoan. Con biết, nhưng con không thể làm được, tu thành đại đạo; mặc kệ con độc ác, mặc kệ con tâm cơ thâm trầm, con u buồn, nhưng còn thà có một cuộc sống như thế, còn thà ở Côn Sơn đối mặt với nguy hiểm, cũng không muốn bỏ qua những thứ này.”

“Con không bao giờ quên được chuyện này, con thà có một cuộc sống như thế, cũng không muốn khuất nhục trước những gì đã chịu đựng qua.”

“Cha đã từng dạy con, nói phải lòng dạ rộng rãi, nếu như có ai bắt nạt con, làm nhục con, con phải nhịn họ, nhường họ, phớt lờ họ. Nhưng con không làm được!”

“Con muốn trở nên mạnh hơn, con mãi mãi sẽ không quên, ngày trăng tròn treo cao ở Côn Sơn. Con cứ ngồi đó vì mình rơi lệ, không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, loại cảm giác đó, cha có hiểu không?”

“Cha có hiểu không?!! Cha có hiểu không, cha vĩnh viễn cũng không hiểu!! Từ nhỏ cha chính là thần chỉ, cha vẫn cao cao tại thượng, cha chưa từng trải qua thống khổ như thế…”

“Cha nói đi, cha trả lời con đi!!”

Mặc Ngôn mặc ý ở dưới biển phát tiết, nhớ tới đủ chuyện kiếp trước, lại nhớ tới vừa bị Diệt Thế sa truy sát, nếu như y không học Biến hóa thuật Bạch thị, có khi đã chôn thây bụng cá.

“Cha nói cho con biết! Con nên làm gì đi!” Mặc Ngôn nhảy lên một cái, phóng về phía Thủy Tinh cung.

“Cha nói đi!” Kiếm trong tay của y ở khua khua trong biển, vốn cánh tay đã bủn rủn vô lực, tiêu hao hết pháp lực, nên giờ y không thể phát huy uy lực Phá hiểu mười vạn kiếm ra được.

Bốn con Huyền Vũ cõng Côn Sơn lẳng lặng nhìn hài tử bất lực gào khóc, mê man phẫn nộ dưới đáy biển.

“Cha nói đi! Cha hãy sống lại, sống lại!” Mặc Ngôn rống to, phóng tới lối vào Thủy Tinh cung.

Một luồng xoáy nước đáy quấn lấy Mặc Ngôn, Huyền Vũ Thần Thú phụng mệnh thủ vệ Thủy Tinh cung, có là đệ tử Côn Sơn muốn xông vào, cũng không chút lưu tình.

Huyền Vũ giơ giơ chưởng sau, điều khiển dòng xoáy nước cuốn lấy Mặc Ngôn đẩy lên cao ngàn trượng.

Mặc Ngôn ra sức bơi xuống lần hai, lại bị đập trở về.

Y tiếp tục bơi, giống như đang dùng cách này để tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh, mới có thể những phẫn uất, lửa giận, thương tâm, cùng với nhớ nhung từ đáy lòng hóa giải hết mức.

Sóng biển màu đen không ngừng đưa một hài tử quăng lên, thậm chí còn quăng y ra giữa không trung.

Thế nhưng sau khi Mặc Ngôn rơi xuống, y lại bơi xuống lần nữa.

Đến lúc sau, tóc tai Mặc Ngôn đã rối bời, tay chân không còn nửa điểm khí lực, vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu, không ngờ lại dẫn tới Diệt Thế sa ngửi máu bơi đến.

Mặc Ngôn vẫn bơi xuống, pháp lực tiêu hao hết mức, tâm trí đã không còn kiên định như trước, chỉ lớn tiếng kêu gào: “Cha hãy sống lại! Sống lại! Nếu hôm nay cha không sống lại, con sẽ đi gặp cha!”

Nhìn Mặc Ngôn ý đồ lấy trứng chọi đá, bốn con Thần Quy bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị đem tên đệ tử Côn Sơn không ngừng khiêu chiến bọn chúng một tát đập chết.

Huyền Vũ chậm rãi giơ cự chưởng, chuẩn bị vỗ vào Mặc Ngôn đang bơi tới.

Lại đúng vào lúc đó, một dòng nước lớn ngăn cản đường Mặc Ngôn, một giọng nói ghé vào lỗ tai y: “Đủ rồi!”

Eo Mặc Ngôn bị cánh tay hữu lực ôm lấy, giọng nói vang vào lỗ tai y thật trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn cùng tức giận: ” Ngươi không phải đối thủ của Tứ Quy, đừng có đi chịu chết!”

( Đến đoạn này thiệt muốn đổi xưng hô thành Anh Em QAQ).

Mặc Ngôn giương mắt, nhìn thấy con mắt màu đỏ ngòm kia.

Đường viền sắc bén như lưỡi đao, khuôn mặt anh tuấn khiến y mê muội, đang xuất hiện ở trước mắt y.

Vóc người Thương Minh to lớn ngăn cản đường đi của Mặc Ngôn, đang ôm chặt eo y, không để ý Mặc Ngôn đang phản đối, ôm chặt y vào trong ngực.

Mái tóc màu đen của Thương Minh lướt theo dòng nước, nhẹ nhàng quấn quanh Mặc Ngôn, giọng của Thương Minh trở nên ôn nhu trước nay chưa từng có, giọng nói kia mang theo từ tính, vừa nhu hòa vừa khí thế: “Có chuyện gì không vui cứ nói với ta, chứ đừng đi khiêu chiến Huyền Vũ.”

Mặc Ngôn nhớ lại đủ chuyện kiếp trước, mấy tháng dây dưa trên biển, Trảm Long Đài dày vò tâm người, không khỏi kích động, lớn tiếng chất vấn: “Ta muốn làm gì, mắc mớ gì đến ngươi?! Ta không có một tí quan hệ nào với ngươi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm… A…”

Môi Mặc Ngôn bỗng dưng bị niêm phong lại, khí tức nóng ẩm tốc thẳng vào mặt, y dùng sức né tránh, khi còn pháp lức đầy đủ, còn chưa phải đối thủ của Thương Minh, huống chi trên người hiện giờ còn có thương tích, pháp lực tiêu hao hết sạch?

Hàm răng bị lưỡi xâm lấn cạy ra, cái lưỡi kia ở trong đó trắng trợn không kiêng dè xoay quanh như từng cơn sóng thần.

Thì ra, ngay cả người này, vào lúc này cũng đến bắt nạt y. ( ovo)

Mặc Ngôn dừng phản kháng, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, thậm chí còn mặc theo tự nhiên (1): Tùy theo ý hắn!

(1): Ở đây là ‘phá quán tử phá xuất’ ~> Vò mè chẳng sợ sứt, chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng

Lại không ngờ vào đúng lúc này lại có một viên gì đó tròn tròn bị cái lưỡi bá đạo đưa vào trong miệng.

Mặc Ngôn muốn chống cự, muốn cự tuyệt lần hai, lại bị cái lưỡi Thương Minh chặn ngang không cho từ chối.

Hắn dùng lưỡi cuốn lấy thứ tròn vo, tìm tòi yết hầu Mặc Ngôn đẩy vào.

Nước bọt theo lưỡi xâm nhập vào khoang miệng Mặc Ngôn, không thể thở nổi, lại không cách nào phun ra, ngoại trừ nuốt, Mặc Ngôn không còn lựa chọn nào khác.

Ực, Mặc Ngôn bị Thương Minh bắt nuốt vào vật kia.

Trong phút chốc, một luồng mát mẻ lan tràn toàn thân Mặc Ngôn, loại cảm giác pháp thuật tiêu hao hết mức, tâm trí dao động, cảm tình dâng trào tan biến sạch sẽ.

Tất cả, chỉ còn ấm áp, an toàn, cùng với vô vàn mệt mỏi.

Mặc Ngôn nhìn Thương Minh, hắn vẫn hôn y, ngậm lấy môi y, nhẹ nhàng mút vào.

Cái lưỡi vẫn ở trong miệng y tìm tòi, dường như không phải loại bá đạo không tùy ý làm bậy, mà chỉ nhẹ nhàng thoáng qua vách khoang miệng, không có nửa tâm ý khiêu khích, trái lại càng có ý nghĩa động viên.

Mặc Ngôn bất giác nhớ lại kiếp trước, cũng giống vậy, hắn cũng hôn y giống bây giờ.

Mặc Ngôn hơi nhắm mắt lại, tâm tình kích động phẫn uất, đã bị Long Châu vừa nuốt vào trong bụng trấn định, làm phép thuật hư hao mệt mỏi bổ sung từ từ.

Y cảm thấy buồn ngủ, dù biết không nên nghỉ ngơi ở đây, nhưng biết có Thương Minh đang ôm ấp, làm cho y cảm thấy an toàn vô cùng.

Có hắn ở đây, y sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Có hắn ở đây, tất cả phẫn uất sẽ biến lòng người trở nên ấm áp như dòng nước ấm.

Mặc Ngôn không chống đỡ được nữa, ngủ say.

Cho tới lúc này, môi Thương Minh mới chậm rãi rời Mặc Ngôn.

Ánh trăng xuyên qua tầng mây, chiếu rõ tất cả sự vật bên dưới.

Thương Minh nhìn người trong ngực, tóc dài như mực ẩm ướt dính ở trên mặt, con ngươi nhắm chặt như đã chịu phải thống khổ, khuôn mặt trắng như dương chi bạch ngọc, không nhìn ra nửa tỳ vết.

Cặp môi đỏ bừng, hơi sưng lên, còn mang theo thủy quang liễm diễm, thoáng như cần câu móc vào lòng người, gãi vào trái tim, làm cho Thanh triều phun trào, mang theo một tia đau lòng.

Thương Minh thu cánh tay, ôm người trong ngực càng thêm chặt.

Không biết y đã gặp phải chuyện gì, không biết ở dưới đáy lòng y có bí mật gì.

Thậm chí, Thương Minh khó có thể tưởng tượng, nếu không phải hắn xong việc đúng lúc chạy tới, Mặc Ngôn đêm nay, có khi cứ vậy mà bị cự sa nuốt chửng trong biển.

Hắn nhìn xuống thân thể Mặc Ngôn, y bào không có tiên lực bảo vệ đã ướt sũng, kề sát vào da thịt Mặc Ngôn, phác họa rõ ràng đường viền thân y.

Trên cánh tay có dấu răng cự sa, chân thì lộ ra bên ngoài một nửa, y bào cũng đã bị cự sa xé nát.

Thương Minh cảm thấy đau lòng một trận, con ngươi trầm ám nhìn Côn Sơn phía xa.

“Mặc Ngôn…” Giọng Thương Minh trầm thấp gọi tên người trong ngực, cái tên thoáng như vào lúc này, đã khắc sâu vào tận đáy lòng hắn.

Hắn ôm y, xuyên qua biển, hóa thân thành rồng, đuôi quét ngang.

Sóng biển dâng lên, nhấn chìm toàn bộ Côn Sơn, bốn con Huyền Vũ cõng chấn Côn Sơn, lại xem như đạo cao một trượng.

Tứ Quy đồng loạt dùng sức, quăng Côn Sơn lên trên. Sơn mạch xuyên qua sóng lớn, chạm đến phía chân trời.

Tứ Quy đã không còn Côn Sơn ràng buộc, hiện ra đầu rắn, hướng Hắc Long gào thét, chuẩn bị chém giết một trận.

Lại không nghĩ rằng, Hắc Long chỉ khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lối vào mật thất ẩn hiện ở giữa không trung.

“Mày hãy mau chóng rời khỏi đây!” Tứ Quy phát ra lệnh trục xuất, “Nếu dám dị động, chúng ta không tiếc bỏ mình hộ sơn!”

Hắc Long vẫn không rời đi, hai mắt đỏ ngòm nhìn Côn Sơn bị quăng trên đỉnh đầu, lúc này đang rơi xuống nhanh chóng.

Sau một lát, Hắc Long thoáng nhẹ nhàng thở dài: “Mặc Thăng Tà, mặc kệ ông có nguyện ý hay không, từ nay về sau, ta sẽ tiếp nhận con trai của ông, ta sẽ chăm sóc cho y thật khỏe, vĩnh viễn sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt y, sẽ giúp y thực hiện suy nghĩ trong lòng. Người làm cha như ông… Có thể an tâm cút đi!”

__________

Anh Minh thiệt bá đạo. ~~~

Mọi người để ý hông? Tui chia chương có ý hết cả á!!! ( Hoặc là tác giả viết 1 chương đang nhẽ ra là 2 chương!!! Nội dung trong 1 chương đoạn đầu và cuối khác nhau).

Bình luận

Truyện đang đọc